“Thần có tội! Thần cứu giá chậm trễ, mong điện hạ trách phạt!”
Cục diện rối ren được quan binh thu dọn. Ta nắm lấy tay Thẩm Niệm Chương đang co lại, vén tay áo y lên, vết thương ghê rợn m/á/u thịt lẫn lộn: “Ngươi bị thương rồi, mau bôi thuốc.”
Vậy nên, ta nhìn vết m/á/u trên người hắn là để xem hắn có bị thương hay không, chứ chẳng phải vì chê hắn g/i/e/c người không chớp mắt.
Người tàn nhẫn sát phạt, lòng dạ độc ác nhất chính là ta.
Đến Lâm thành ta mới biết, hóa ra Thẩm gia đã dọn đi từ lâu, không rõ tung tích.
Lúc chia tay, Thẩm Niệm Chương từng nói sẽ đi tìm ta.
Nhưng ta là Đế nữ của Ung quốc, là kiêu hùng giữa loạn thế, là kẻ tham vọng đoạt quyền tranh bá, mở rộng bờ cõi.
Người không liên quan nếu cứ kề cận bên ta chỉ là gánh nặng, đó chẳng phải đoạn trùng phùng mà hắn hằng mong mỏi.
Sau hôm ấy, Thẩm Niệm Chương đã bỏ tiền ra sa thải các tiên sinh, từ biệt cha mẹ và các huynh đệ, một thân một mình học đạo cầu tri thức, tìm đến danh sư võ giả.
Muốn học, tất phải học với người giỏi nhất.
Những văn võ thi thư từng bỏ bê đều được hắn nhặt lại, ngày ngày khổ công rèn luyện, trèo đèo lội suối, đi vạn dặm đường, chỉ để thay đổi, trưởng thành, trui rèn.
Thời gian ấy, Thẩm Niệm Chương vẫn còn ở dưới trướng sư phụ tích lũy nhân mạch và tay chân. Lão tiên sinh từng dạy ta rất quý mến hắn, nói cuối cùng hắn cũng đem trí thông minh dùng vào con đường đúng đắn, thường hay đến chơi uống trà.
Sau đó, lão tiên sinh lỡ miệng, nói gần đây nhặt được một người sắp c/h/e/c đói, định giữ lại làm thư đồng.
Một người sắp c/h/e/c đói sao có thể xuất hiện dưới chân tường thành, trong thôn làng, ở bến đò, sao lại đi ăn xin nơi trang viện giữa núi sâu?
Thẩm Niệm Chương cảm thấy bất thường, nên moi ra tên gián điệp nước khác kia, tra khảo một phen, buộc hắn khai ra mục đích. Giả mạo chữ viết của lão tiên sinh để gửi thư cho ta, dụ ta rời khỏi kinh thành, sắp đặt mưu sát.
Hắn sợ ta gặp nguy hiểm, nên rong ruổi suốt bốn ngày ba đêm, đội mưa dãi gió, may mà đến kịp lúc.
Lúc đại phu dùng rượu mạnh rửa vết thương, sắc mặt Thẩm Niệm Chương tái nhợt, gân xanh nổi đầy trán, vậy mà vẻ mặt vẫn thong dong, không màng thương thế, chỉ nói: “A Ngân, ta nghĩ mà sợ muốn c/h/e/c.”
Chỉ cần trễ thêm một chút, người toàn thân đầy thương tích kia, e đã là ta.
Ta khẽ ngẩn người.
Thành chủ Lâm thành hiện tại đứng ngoài xin chỉ thị, ta đẩy cửa bước ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=34]
Lai lịch đám tử sĩ và gián điệp đã tra rõ, đúng là người Thái quốc cài sẵn từ sớm ở Lâm thành, mưu đồ ám sát ta.
Công chúa duy nhất, lại là Giám quốc Công chúa, thế mà xảy ra chuyện lớn thế này ngay trong vùng ông ấy cai quản, dù ta đã thoát hiểm, thành chủ vẫn không tránh khỏi trách nhiệm.
Ông ấy là người ta đào từ Lương quốc cũ về, đặt ở Lâm thành.
Nếu chuyện này xảy ra khi còn ở Lương quốc, Lương Vương bị ám sát suýt mất mạng, cả quan lại trong thành đều phải chịu tội, thành chủ bị xử tru di cũng chẳng oan.
Ta đỡ ông ấy dậy: “Phạt bổng mười năm.”
Ông ấy ngẩn ra, rồi dập đầu tạ ơn: “Điện hạ nhân từ.”
Ta biết ông ấy là vị thanh quan, ngày thường sống nhờ vào bổng lộc để nuôi cả nhà, vốn đã sống không dư dả, giờ không có bổng lộc thì lại càng túng quẫn.
Ta bảo Sương Vân đưa ông ấy một túi vàng, đủ dùng trong mười năm.
Thành chủ kinh ngạc. Ta nói: “Về công mà nói, ông không tránh được tội nên bị phạt bổng, thế mới công bằng, về tình mà nói, ta thích những vị quan địa phương như ông, đây là phần ta bù cho ông.”
Thưởng phạt phân minh, ân uy hài hòa, cương nhu đúng mực.
Thành chủ run rẩy đón lấy túi vàng, nước mắt già trào ra, lại dập đầu thật sâu: “Điện hạ, lão thần nhất định sẽ cai quản Lâm thành cho tốt, vì người mà tận tâm tận lực, tận tâm tận lực…”
Trung thần khó cầu. Một màn ám sát này của Thái quốc, e là còn một tầng dụng ý khác. Dù thất bại, nếu ta truy cứu trách nhiệm, thành chủ sẽ bị xử phạt, cũng đồng nghĩa ta mất đi một hiền thần, thậm chí tổn hại đến lòng dân.
Đúng là chiêu hiểm độc.
Xác định Thẩm Niệm Chương không sao, ta lập tức khởi hành hồi kinh.
Thẩm Niệm Chương nói muốn theo ta, làm tướng hay làm mưu sĩ đều được.
Hắn khổ công học hỏi bao năm, là để đến tìm ta.
Ta đáp ứng, trên đường về Ung quốc, trời mưa to như trút, nước sông Kỳ dậy sóng không dứt, ta hô xe dừng lại, đội mưa bước đến cánh đồng bên đường.
Trong trời đất mờ mịt, mây đen giăng kín tận chân trời, từng hạt mưa dày đặc xối xả, đồng lúa xanh rì mênh mông, gió lớn khiến y phục phần phật, người và xe ngựa trở nên thật nhỏ bé.
Ta quan sát ruộng lúa xung quanh, thoát lũ cực kỳ hiệu quả. Mảnh ruộng từng bị ngập úng chỉ sau một trận mưa lúc nhỏ, nay lúa vẫn đứng vững thẳng tắp.
Xa xa còn có khói bếp lượn lờ, chắc là có thôn làng nào đó đang nhóm lửa nấu cơm.
Một cơn xúc động khó gọi thành tên bỗng trào dâng trong lòng.
Quay đầu sang, Thẩm Niệm Chương đang đứng cạnh ta, rõ ràng là công tử tuấn tú, vậy mà lại mang dáng vẻ gà con ướt mưa.
Sương Vân trốn trong xe lo lắng gọi với: “Điện hạ, công tử, hai người mau quay vào kẻo cảm lạnh.”
Phu xe cười sảng khoái: “Trẻ tuổi thì sợ gì mưa gió chứ!”
Ta chợt nói: “Chúng ta đi vá cái lỗ thủng kia đi.”
Chỗ miệng ruộng không xa đã bị vỡ, nước đục tràn ồ ạt vào đồng, ta xắn tay áo bước xuống nước trước, Thẩm Niệm Chương và phu xe cũng nhảy xuống theo, Sương Vân lo lắng cũng đuổi theo sau, đám thị vệ vẫn đứng nguyên một chỗ.
Cùng nhau vá xong chỗ thủng, còn bắt được mấy con cá chép từ ao bơi ra. Cả bọn người đầy bùn đất đi ngang ngôi miếu hoang trú mưa, nhóm lửa nướng cá ăn.
Màn mưa mịt mù, miếu đổ dột gió lùa, ngọn lửa vừa ấm vừa sáng.
Ngày hôm đó, chính là mùa hạ năm Thái Bình thứ chín.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận