Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 48

Ngày cập nhật : 2025-08-20 17:23:19
48
Người trong Tân giả khố nghe nói ta từ phi tử cao quý rơi xuống làm cung nữ hèn mọn nhất, đồng loạt tỏ ra hả hê trên nỗi đau của người khác, nhân cơ hội hùa theo bắt nạt ta.
Không hiểu sao họ luôn mang theo ác ý nhắm vào ta, thường xuyên tìm cớ gây sự.
Ta không hé răng một lời, cam chịu bị ức hiếp.
Ta càng nhẫn nhịn, họ lại càng quá đáng. Những bộ y phục dơ bẩn nhất đều bắt ta giặt, mỗi ngày ta đều phải làm việc đến tận nửa đêm mới được ngủ vài canh giờ.
Một thời gian sau, ta lại bị đưa đi làm lao dịch, còn khổ hơn trước, bị đánh mắng như nô lệ, mỗi ngày chỉ được phát chút thức ăn khó nuốt, đói lả vẫn phải tiếp tục làm việc.
Đôi tay từng được dưỡng đến mềm mại giờ phải cầm công cụ lao động cả ngày, những vết phồng rộp chằng chịt xuất hiện rồi lại vỡ ra, đau buốt thấu xương. Làn da vốn được chăm chút cẩn thận cũng bị những bộ đồ thô ráp cọ xát, cả người vô cùng khó chịu.
Những ánh mắt căm ghét, đầy ác ý từ mọi phía vẫn luôn hướng về phía ta, bọn họ không ngừng bắt nạt ta.
Khi ta lại bị ức hiếp một lần nữa, bọn họ cố tình đẩy ta ngã vào vũng bùn, ta lảo đảo ngã nhào, người đầy bùn đất nhơ nhớp, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Đúng lúc đó, một đôi tay trắng trẻo thon dài vươn ra trước mặt ta.
Ta nhìn thấy Cơ Hành trong bộ y phục đỏ rực đứng bên bờ vũng bùn.
Sau lưng hắn là một đám nô bộc, lao dịch và quan lại đang quỳ rạp, ai nấy run rẩy sợ hãi.
Cơ Hành vốn có gương mặt tuấn tú như thần tiên, khí chất tao nhã, thân phận tôn quý, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp dễ nghe:
"Sao lại khiến bản thân chật vật thế này?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=48]

Hắn khẽ thở dài như bất đắc dĩ.
Hắn ra lệnh xử tử tất cả những kẻ vừa mới ức hiếp ta.
Ta ngây người nhìn hắn thật lâu.
Sau đó ta đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay hắn.
Cơ Hành kéo ta lên, không hề bận tâm thân thể ta đầy bùn bẩn làm dơ cả áo hắn. Hắn đưa tay lau vết bẩn trên má ta, mỉm cười, vẻ mặt đầy ẩn ý:
"Đáng thương thật."
Ta giống như một con thú nhỏ từng được nâng niu chiều chuộng, bị vứt bỏ rồi lại được nhặt về, vừa ấm ức vừa thiếu cảm giác an toàn, lập tức nép sát vào người hắn, cuối cùng ta đưa tay ôm lấy eo hắn, chôn đầu trong ngực hắn.
Không ai thấy được, ngay lúc đó, vẻ mặt ta... Hoàn toàn không cảm xúc.
Đưa người lên tận mây xanh rồi lại đạp xuống bùn đất, khiến người ta cảm nhận sự đối lập tàn khốc, nhận ra những ngày trước đây đẹp biết bao, bắt đầu lưu luyến, bắt đầu tiếc nuối...
Và rồi lại kéo người lên từ trong bùn lầy, khiến người ta cảm kích sự “cứu rỗi” đó.
Ta chưa từng nuôi chó, nhưng nếu có một con chó dữ, muốn thuần phục nó...
Có lẽ cũng phải dạy dỗ như thế này.
49
Nếu một vòng vẫn không thuần phục được, vậy thì thêm vài vòng nữa.
Để tránh hắn lại giở trò, ta giả vờ dần dần động lòng với Cơ Hành, càng lúc càng dựa dẫm vào hắn.
Ta lại được đưa về cung điện kia, nhưng lúc này cảm giác chinh phục ban đầu đã biến mất, ngược lại, dường như Cơ Hành cũng dần mất hứng thú với ta. Có lẽ hắn nghĩ ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Chỉ cần một cái tát, cho thêm quả táo là đã ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Chỉ là khi ta quấn lấy hắn, lúc nào cũng theo sau lưng hắn, thỉnh thoảng hắn quay đầu, ta lại va vào lòng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cơ Hành ngẩn ra.
Ta có thể thấy hắn thoáng ngẩn người trong nháy mắt, là kiểu khiến tim thật sự đập nhanh hơn.
Khi ta lui về sau, hắn lại nắm lấy cằm ta một lần nữa, chăm chú nhìn ta, hơi nheo mắt lại, bỗng nhiên nói:
"Chiêu phi của Cô, từ đêm nay bắt đầu thị tẩm đi."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận