19
Khu vực Hạ Trạch nhiều nước, dễ ngập lụt, lại thường xảy ra loạn lạc, mỗi khi vụ cũ chưa hết, vụ mới chưa tới, nơi đây liền đầy rẫy xác c/h/ế/t ven đường.
Mà hiện tại, lại đúng vào lúc giáp hạt.
Trên đường trở về, gặp một đám người chắn ngang lối, vây quanh xem náo nhiệt. Sương Vân lên trước dò hỏi, mới biết đó là một nhà sa sút đang bị chủ nợ đến đòi nợ.
Giữa đường có một thanh niên bị đánh đến mức sống dở chết dở đang nằm rạp dưới đất, ngũ quan tuấn tú nhưng dáng vẻ tiều tụy, loạng choạng chống người ngồi dậy, cắn răng chắn trước một nữ hài nhỏ nhắn.
Gia đình vốn mở võ quán, kiêm cả việc nhận áp tiêu. Cha nương ra ngoài gặp phải chiến loạn mà bỏ mạng, chỉ còn lại huynh muội nương tựa lẫn nhau. Không may làm thất lạc hàng hóa, bồi thường một khoản lớn, còn nợ thêm nhiều bạc, hiện tại không thể trả nổi, chủ nợ liền tìm đến tận cửa, muốn cưỡng ép mang muội muội hắn ta đi bán.
Thanh niên kia sống chết không chịu để bọn họ mang muội muội mình đi, nhưng hai tay khó địch nổi bốn tay, đầu đầy m/á/u vẫn không chịu khuất phục.
Hai bên giằng co, cản hết lối đi, cũng khiến nhiều người hiếu kỳ dừng lại xem.
Ta nhìn một lúc, rồi ngẩng đầu nói với Thẩm Niệm Chương: "Ta muốn cứu người đó."
Thẩm Niệm Chương ngẩn người.
Từ trước đến giờ, ta chưa từng chủ động xin hắn điều gì.
Thế là tiểu mập mạp liền ưỡn ngực, xuống ngựa, chen mạnh vào đám đông, hướng về đám đại hán dữ tợn kia quát lớn:
"Dừng tay! Buông nàng ấy ra!"
Thanh niên kia ngẩng đầu nhìn về phía chúng ta, mọi người xung quanh cũng dồn ánh mắt sang. Giữa bao ánh nhìn, ta bước xuống xe ngựa, bàn tay trắng muốt mảnh mai kéo mạnh nam nhân cao lớn đứng dậy, nói:
"Ta thay người này trả nợ."
Không dùng bạc của Thẩm phủ, ta lấy mấy mảnh vàng vụn mang theo người, đuổi đám người đó đi.
Thanh niên "phịch" một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta, dập đầu liên tục, cảm tạ không ngớt, hỏi nơi ở của chúng ta, nói khoản tiền này xem như hắn mượn, sau này nhất định sẽ trả cả vốn lẫn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=19]
Dù ta từ chối, hắn vẫn nhất quyết xem là nợ.
Cứ để hắn nghĩ vậy đi, ta chỉ là nhớ đến người cha đã bán thê tử bán nữ nhi của mình.
Cùng lâm vào cảnh khốn cùng, thanh niên này thà chết cũng không chịu bán muội muội.
Vì thế, ta chọn giúp hắn một lần.
Nhắc đến cha ta, lại khiến ta nhớ tới những tin tức gần đây từ bên ngoài gửi về.
Từ rất sớm, ta đã cử người đến Triệu quốc giám sát cha ta, dõi theo ông ta từ lúc thi cử đỗ đạt, đoạt giải thủ khoa, được quân vương Triệu quốc yêu thích, thăng quan tiến chức.
Hạ Trạch là nơi có Lâm Thành, cách quê cũ nơi ta lớn lên không xa, gần đây rộ lên một lời đồn: Thôn Trương gia bị thổ phỉ tập kích, cả thôn bị đồ sát, không ai sống sót, tàn độc tột cùng.
Mà Trương gia thôn, chính là quê nhà của ta.
Có người mượn danh thổ phỉ, làm chuyện không thể đưa ra ánh sáng.
Mật thám gửi thư về, nói cha ta ở Triệu quốc lại được thăng quan, còn được đại tộc để mắt, sắp cưới nữ nhi hoàng tộc làm thê tử. Trong mắt ông ta, nương ta và tỷ muội chúng ta đã là người c/h/ế/t từ lâu rồi. Ông ta tự xưng chưa từng lập gia thất, hiện giờ muốn kết thân với thế gia, sợ có người điều tra thân thế phát hiện nói dối, dứt khoát hối lộ sát thủ, trong đêm lặng lẽ giết sạch người biết chuyện trong thôn, trừ hậu hoạn tận gốc.
Rất nhiều người vô tội đã c/h/ế/t oan. Còn đám người Sở gia ép nương ta gả cho ông ta chỉ vì ham tiền, cả tên lang trung cố tình không chữa khỏi chân cho Lý Nhị Ngưu, những kẻ này giúp cha ta làm việc, cuối cùng lại c/h/ế/t dưới tay ông ta, cũng xem như báo ứng không sai.
Ta lệnh cho thuộc hạ tìm xem có ai may mắn thoát được hay không, quả nhiên phát hiện một người do ra trấn bán đồ mà thoát nạn, cha nương và vị hôn phu của nàng ấy đều đã bị hại, nàng ấy khóc ròng nói phải báo thù cho bằng được.
Ta nói cho nàng ấy biết, thật ra người hủy diệt cả thôn Trương Gia là cha ta. Ông ta hiện đang ở kinh đô Triệu quốc, quyền cao chức trọng, phủ đệ tầng tầng lớp lớp canh gác, nàng ấy còn muốn báo thù chăng?
Nàng ấy lớn hơn ta vài tuổi, da ngăm đen, vóc người rắn rỏi, tay cầm búa lớn, nghiến răng, dứt khoát đáp: "Muốn!"
Ta chọn vài người hộ tống nàng ấy đến Triệu quốc.
Khi trở về Thẩm phủ, quản gia báo có người đang chờ gặp ta.
Hóa ra là thanh niên lần trước được ta tiện tay cứu giúp, ôm một bao bạc vụn nặng trĩu đến trả nợ. Đây là số tiền hắn làm lụng vất vả không ngày nghỉ ở bến tàu mới gom góp được.
Không ngờ hắn lại thật thà đến vậy, nói sẽ trả, liền liều mạng kiếm tiền để trả cả vốn lẫn lời.
Ta nhìn kỹ hắn, hỏi: "Ngươi tên gì?"
Hắn rụt rè đáp: "Chu Linh."
Ta mỉm cười: "Chu Linh, ngươi có nguyện ý đến Thẩm phủ làm hộ vệ không?"
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận