Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 27

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:21:57
27
“Ngươi có thể chọn quay về Lâm thành, cũng có thể rời đi ngay, trời đất bao la, ngươi muốn đi đâu cũng được. Ta sẽ cho ngươi một khoản ngân lượng phòng thân, tất nhiên, ngươi cũng có thể đi theo ta.”
Sương Vân ngây người hồi lâu, sau đó cúi người hành lễ thật sâu với ta: “Nô tỳ nguyện vì cô nương tận tâm tận lực.”
Nàng ấy vẫn lựa chọn con đường đã định sẵn từ trước, ta cũng không ép buộc, để nàng tạm thời ở trong phủ đệ dã lập.
Lại mấy hôm sau, theo tiếng chim ưng vang dội trên cao, trước thềm đại điển lập quốc phong vương của Ung quốc, đội nhân mã ta sai đến Triệu quốc rốt cuộc cũng kịp quay về.
Ai nấy đều mang thương tích, nhẹ có, nặng có, kẻ bị thương nặng nhất chính là cô gái từng nói muốn tìm cha ta báo thù, bị nửa kéo nửa đỡ đưa về, nằm bẹp trên giường, thoi thóp thở.
May là vẫn còn tỉnh.
Ta ngồi xuống bên cạnh, hỏi nàng: “Thù… báo được chưa?”
Không ngoài dự liệu đã thất bại.
Người của ta hộ tống nàng tới Triệu quốc, vừa hay gặp lúc cha ta cưới vợ mới. Cô gái này gan trời không sợ c/h/e/c, lẻn vào, cầm búa nện thẳng xuống đầu ông ta, cha ta ngã lăn ra bất tỉnh tại chỗ.
Nhưng vệ thủ quanh ông ta vẫn quá nghiêm ngặt, một nhát ấy không lấy mạng được, để lỡ thời cơ, về sau muốn g/i/e/c lại càng khó. Thị vệ lập tức xông lên bắt giữ kẻ khách không mời, nàng bèn gào to những tội ác của cha ta làm giả thân thế, g/i/e/c người diệt khẩu… Đủ loại hành vi, khiến khách chủ trong sảnh xôn xao kinh hãi.
Ngay lúc nàng sắp bị đánh c/h/e/c, mấy võ sĩ áp tải nàng đã liều mạng cứu người, đưa nàng chạy suốt đêm mà thoát về.
Nàng ấy vô cùng thất vọng, hơi sốt, nằm đó hồi lâu mới chậm rãi đáp: “… Chưa thành. Cho lão nương một cơ hội nữa, nhất định sẽ đồng quy vu tận với lão tặc ấy. Trước đó, phải g/i/e/c sạch thân nhân của hắn, cho hắn cũng nếm thử mùi vị này.” Nàng ấy nghiến răng ken két.
Ta điềm nhiên nói: “Ta là người duy nhất còn sống trên đời có chung huyết thống với ông ta.”
Nàng ấy sững lại, trợn to mắt nhìn ta.
Khi ta nhặt nàng ấy về, chẳng hỏi nhiều, nàng ấy cũng không hỏi ta là ai. Ta nói sẽ đưa nàng ấy đi báo thù, nàng ấy liền đi ngay.
Ai mà ngờ ta và Trương Văn Cảnh lại là cùng huyết thống.
Nhất thời, nàng ấy cũng chẳng phân được trong lòng là ngượng ngập nhiều hơn, hay oán lây nhiều hơn, hay vẫn mang ơn ta, vốn đã vụng ăn vụng nói, chỉ “Ngươi… Ngươi…” mãi mà không biết phản ứng thế nào.
Bên ngoài rộn ràng náo nhiệt, đại điển sắp bắt đầu.
Ta đứng dậy đẩy cửa sổ, ánh trời rạng rỡ, nắng chiếu ùa vào xua đi mùi ẩm mốc trong phòng, trên cao một con ưng lớn đang lượn vòng.
Ta tiếp lời: “Nhưng ta và ông ta không phải thân nhân. Cũng là kẻ thù.”
Chỉ là ta không chọn cách trực tiếp như nàng ấy để đâm c/h/e/c cha ta.
Không chỉ bởi khi đó ta không đủ võ nghệ, mà còn bởi ta không chỉ muốn ông ta c/h/e/c, ta muốn ông ta chậm rãi chịu hết khổ đau giày vò rồi mới c/h/e/c.
Chim ưng trên trời thấy ta, chậm rãi nghiêng cánh hạ xuống, đôi cánh lớn quạt ra một luồng gió khi đáp trên bậu cửa, dịu giọng kêu lên.
Hai năm trước, ta nhặt được nó dưới chân vách núi, khi ấy chỉ là một con chim non rơi khỏi tổ, hấp hối bên bờ c/h/e/c, ta tốn bao công sức mới nuôi lớn được nó. Giờ, chim ưng nhỏ ấy đã bay cao, bay xa.
Ta gỡ mảnh tin do thám tử gửi về khỏi mình nó.
Ta vốn chưa từng trông mong người nữ nhân kia sẽ g/i/e/c được cha ta, chỉ tiện thể đưa nàng ấy đi trút giận, tròn một ước nguyện cho nàng mà thôi.
Mục đích thật sự của ta, là gây chút rắc rối cho ông ta.
Triệu quốc đường xa, khi đoàn người ta phái đi trở về, đã qua mấy tháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=27]

Thám tử lưu lại Triệu quốc đem tin tiếp theo buộc vào chim ưng gửi về, vừa khéo đến gần như cùng lúc bọn họ về đến Vệ thành.
Trên giấy viết, ngày thành hôn, đủ loại tội ác như cưỡng ép dân nữ, bỏ vợ ruồng con, giả trá thân thế, g/i/e/c người diệt khẩu… Không biết do ai tung ra, khiến vị hầu gia vốn xem trọng ông ta tức giận vì bị lừa dối, hôn sự tan vỡ, cha ta còn bị giáng chức, đuổi khỏi kinh thành Triệu quốc.
Lưu lạc bao năm, vừa mới lóe chút vận hội, đang lúc đắc ý dào dạt, bỗng dưng lại rơi về cảnh u ám không ra gì thuở trước.
Đó mới là kết quả ta mong muốn.
Ta đốt tờ giấy, cho chim ưng ăn mấy miếng thịt, thăm hỏi thương binh xong thì đã có người đến giục ta đi dự đại điển.
Khi ta đến, người đã tụ đủ cả, ta sơ lược phân ra văn thần võ tướng, chẳng bao lâu bọn họ liền tụ thành một nhóm, vươn cổ chờ ta ban lời.
Lễ này, vừa long trọng lại vừa giản lược, bách nghiệp chờ hưng, bách luật chờ lập.
Ta cầm bút, viết xuống quốc hiệu:
Ung.
Bất chợt, ta nghĩ đến nương.
Nhớ khi người bị ép nhục mà gả cho cha ta, lại bị bán đi, rồi lại bị làm nhục lần nữa, lần lượt mất đi từng đứa con, cuối cùng vạn niệm giai không, gieo thân vào hồng lưu, lời cuối cùng là:
“A Ngân, nương xin lỗi con.”
Người nói, xin lỗi ta.
Người cứu chẳng nổi chính mình, cũng chẳng cứu nổi ta.
Nhưng.
Ta rất muốn nói với người ——
Người, chưa từng có lỗi với ta.
Là thế đạo này có lỗi với chúng ta.
Là thế đạo bán vợ bán con này, phụ lòng muôn vạn kẻ như ta và người.
Bởi vậy, ta chẳng vội g/i/e/c cha ta, ấy chẳng phải cách trị tận gốc.
Ta chẳng những muốn cha ta c/h/e/c, còn muốn muôn vạn người như nương ta được sống.
Cha ta, chẳng phải chỉ là một người, mà là một hạng người.
Ông ta không chỉ là ông ta, ông ta là muôn vạn người cha bán vợ bán con, là muôn vạn hổ lang chẳng coi con người là người.
Nương ta, không chỉ là nương ta, người là vô số nữ nhân chẳng được tự do.
Ta chẳng những muốn g/i/e/c một mình cha ta, còn muốn diệt tận gốc vô số hổ lang ấy.
Ta chẳng những muốn cứu lấy chính mình, mà còn muốn cứu muôn dân đang khốn khổ giãy giụa.
Ta mãi ghi nhớ, hôm ấy khi ta bị gã hàng rong áp giải đến thanh lâu bán đi, mây đen thấp sát, hồng thủy ầm ầm rung trời.
Ấy là đoạn đường tĩnh lặng nhất trong đời ta.
Bên đường, nông phu mất mùa ngập nước gào khóc, lão góa phụ không nộp nổi thuế bị đánh đập, trẻ thơ bị đổi cho làng khác chẳng hay sẽ bị n/ấ/u t/h/ị/t vẫn hớn hở đùa vui, nương gào khóc đứt ruột, bà lão mất cả nhà chìm trong nước lầm rầm di ngôn trước khi gieo mình xuống sông, kẻ ăn mày tranh ăn với chó hoang bị c/ắ/n đ/ứ/t ngón tay thét thảm... Thật là ai oán khắp nơi, dân chẳng còn đường sống.
Nhân gian nhiều náo động, khổ ải xao động lòng người.
Ta cúi đầu, mặc cho mọi tạp âm bị ngăn ngoài, giữa lòng c/h/e/c lặng, đầu óc xoay nhanh, gỡ sạch mớ tơ rối.
Mắt càng lúc càng sáng, càng kiên định, thì cảnh khổ trước mắt càng lúc càng ồn ào thúc giục.
Như hồng lưu, như ba đào, như kinh đào hải lãng (*).
(*) Kinh đào hải lãng: trải qua sóng to gió lớn, từng kinh qua phong ba bão táp, ám chỉ việc đã trải qua nhiều gian nan, biến cố lớn trong đời, thường dùng để nói về một con người từng trải, kiên cường.
Cho đến sôi trào.
Khi ấy, ta nghĩ…
Thế đạo này ă/n t/h/ị/t n/g/ư/ờ/i.
Vậy, ta sẽ đổi thay thế đạo này.
Cừu hận chẳng thể chiếm trọn cả đời ta.
Ta ắt phải tự cứu mình, rồi cứu người, cứu muôn vạn sinh linh.
Ta phải leo lên.
Bất chấp thủ đoạn mà leo lên.
Ta phải nắm lấy quyền lực chí tôn ở thế gian, để chế ngự sức mạnh đổi thay vận mệnh.
Ta xoay ấn tín mới khắc, đưa tay ấn xuống thánh chỉ vàng tươi một dấu đỏ như m/á/u.
Sách lập chính mình làm Giám quốc Công chúa, phong hiệu Trường Chiêu.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận