Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-08-08 17:40:36
2
Nước lũ ngầu đục gầm thét, chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng người vừa rơi xuống, không thấy tung tích.
Lúc này, gã hàng rong mới phản ứng, tức đến mức đỏ cả mắt. Gã vốn định hưởng lạc một phen rồi mới đem ra chợ bán, quay đầu lại thì "hàng hóa" đã không còn, tiền bạc cũng mất trắng.
Gã không tìm cha ta gây sự, chỉ bước tới đấm mạnh một quyền vào đầu ta để hả giận: "Nương ngươi cũng biết cách chết đấy, phí của lão tử. Lát nữa phải bán ngươi với giá cao một chút, bằng không ta lỗ vốn rồi!"
Cha ta là tiên sinh nổi tiếng, định lên kinh dự thi, ai biết sau này có thể đổi đời không? Nhỡ đâu ông ta thật sự đỗ đạt làm quan thì sao? Gã hàng rong muốn giữ quan hệ tốt, không muốn đắc tội, cũng không ép đòi lại tiền.
Vừa rồi, thê tử bị làm nhục giữa đường, ông ta chỉ lạnh nhạt đứng nhìn. Giờ nữ nhi bị đánh bị mắng, ông ta vẫn dửng dưng như không. Xưa nay, ông ta chỉ nghĩ đến bản thân mình.
Cái c/h/ế/t của nương không làm ông ta cảm thấy áy náy chút nào.
Dù từ rất lâu trước đây, nương vốn là do ông ta c/ư/ỡ/n/g ép cưới về.
Nương ta từng có một vị hôn phu thanh mai trúc mã họ Lý, trong thôn gọi ông là Nhị Ngưu, nhà ở gần nhau, là chỗ thân quen lâu năm.
Bà là con gái út trong nhà, trên có nhiều huynh tỷ, không có ruộng đất, cả nhà phải đi làm thuê để sống, trong làng cũng thuộc hạng nghèo nhất.
Nhà Nhị Ngưu cũng nghèo, cha nương mất sớm, ông là cô nhi, được thừa kế hai gian nhà ngói và một con trâu. Là một thanh niên khỏe mạnh, chịu khó, mỗi ngày làm thuê cày bừa có thể kiếm được ít tiền hoặc lương thực, nên cuộc sống cũng ngày càng khá lên.
Ở mức nào đó, Nhị Ngưu chính là "rể quý" của làng, có nhà, có trâu, có tiền tích lũy, lại thật thà, cao to khỏe mạnh.
Còn nương ta, từ nhỏ đã thanh tú xinh đẹp, hai người họ là một cặp xứng đôi vừa lứa.
Khi ấy ai cũng ngầm mặc định chờ họ đến tuổi sẽ thành thân. Nhị Ngưu thường đến nhà nương giúp việc, đối xử với bà rất rộng rãi, còn bản thân lại tiết kiệm, dành dụm tiền làm hai phần: một phần làm sính lễ, một phần chờ đủ sẽ mua mảnh ruộng, phu thê có chút chỗ dựa, cuộc sống cũng sẽ càng khá hơn.
Lúc ấy nương ta mười sáu tuổi, tràn đầy kỳ vọng vào hôn nhân, được gả cho người mình thương vốn đã là một chuyện hạnh phúc. Nhà đông người chật chội, bà thường phải ngủ trên chiếu trải đất trong bếp, còn nếu gả cho Nhị Ngưu thì được ngủ phòng ngói, ăn thịt hàng tháng, đó là cuộc sống mà nương mong đợi.
Cả đời bình dị nhưng ấm êm.
Hôm Nhị Ngưu lên thành mua ngỗng làm sính lễ, nương tiễn ông rất xa rồi trở về vẫn ra sông giặt áo như thường. Chính lúc đó, bà gặp cha ta.
Ông ta say rượu loạn trí, nhìn thấy một thiếu nữ có nước da sáng mịn đang cúi đầu giặt áo, nước văng lên ướt đẫm y phục, lộ rõ dáng người thon thả xinh đẹp.
Cha ta kéo bà vào bụi cỏ, c/ư/ỡ/n/g é/p chiếm đoạt.
Từ đó, số phận bà trở nên đảo lộn.
Người nhà mắng bà là đồ hư thân, nói chưa gả mà đã thất tiết. Sau lưng thì dân làng đàm tiếu, cho rằng bà không đứng đắn. Còn tên tội đồ thì lại không phải chịu bất cứ trách nhiệm gì.
Lúc đầu ông ta nói mình say rượu hồ đồ, sau lại vì sĩ diện mà không chịu thừa nhận, giở giọng đổ cho nương quyến rũ ông ta.
Lời dối trá vụng về ấy lại được lan truyền rất rộng.
Có lẽ vì nương ta quá đẹp, cha ta tỏ vẻ có trách nhiệm, đến nhà cầu hôn. Khi ấy thiên tai chưa nhiều, cuộc sống người dân còn tạm ổn. Cha ta là tiên sinh, có tiền lại có danh, sính lễ đưa ra cũng hơn hẳn Nhị Ngưu tích góp nhiều năm mới được.
Gia đình bà là loại thấy tiền sáng mắt, quay ngoắt để Nhị Ngưu sang một bên, nhận sính lễ rồi gả bà đi.
Nương không chịu vì trong lòng vẫn mong mỏi được ở bên người thương. Bà định bỏ trốn nhưng bị người nhà phát hiện nên bị nhốt lại.
Không lâu sau, Nhị Ngưu về làng, mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ.
Ông mang theo sính lễ, chỉ mong cưới được người mình yêu nhưng phát hiện bà đã bị c/ư/ỡ/n/g đoạt và sắp bị ép gả cho kẻ cầm thú kia.
Nhị Ngưu tìm tới tên tiên sinh giả vờ đạo mạo để đánh ông ta một trận, nhưng lại bị dân làng kéo đến đánh và đuổi đi.
Ông lại đến tìm nương, nói rằng ông không quan tâm chuyện trinh tiết và vẫn muốn cưới nương làm thê tử.
Cả nhà nương đuổi ông ra cửa, ngay cả con ngỗng sính lễ cũng bị đá văng. Họ từng lợi dụng ông nhiều nhất, giờ cũng là người nhẫn tâm nhất.
Nương nhìn ông bị đuổi đi, bà chỉ có thể lặng lẽ khóc bên bậu cửa sổ.
Sau không rõ họ liên lạc thế nào, chỉ biết một đêm nọ, Nhị Ngưu đánh xe bò chở nương định bỏ trốn. Ông từ bỏ tất cả để cùng bà chạy trốn, nguyện cùng người thương lang bạt chân trời góc bể.
Nhưng không ngờ lại bị người ta chặn lại.
Cha ta đã đề phòng trước nên sai người theo dõi họ.
Nhị Ngưu bị đánh gãy cả hai chân, bị ném bên đường như rác rưởi. Con trâu mà ông xem như người thân cũng bị làm thịt để đãi cho đám người có công đi bắt.
Cuối cùng nương vẫn bị ép gả cho cha ta. Ban đầu bà luôn tìm cách tự vẫn, nhưng sau đó lại phát hiện mình đã mang thai. Bà vừa khóc vừa cắt vụn dải lụa trắng từng giấu trong người.
Nhị Ngưu bán nhà cửa, dốc tiền chữa đôi chân, cuối cùng có thể đi lại nhưng vẫn có di chứng. Không còn trâu, lại què chân, ông chỉ có thể làm việc nặng kiếm ăn, ban đêm thì ngủ trong túp lều cỏ.
Thanh niên chất phác vui vẻ năm xưa biến thành kẻ câm lặng kỳ quái, lang thang xin ăn, không còn ai thuê mướn, rồi dần dần biệt tăm biệt tích.
Hôm cha ta uống rượu thất chí là vì tổ phụ mới qua đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=2]

Ông ta lấy cớ còn chịu tang, nên chẳng tổ chức cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cưới nương một cách qua loa.
Vốn dĩ nương nên có một lễ cưới nhận được sự chúc phúc của mọi người, tuy không quá long trọng nhưng sẽ thật ấm áp.
Khi mới cưới nương về, cha còn thấy mới mẻ, tỏ ra yêu thương, hứa hẹn trọn đời che chở cho nương.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ông ta chán ghét, quay sang chê bà quê mùa ngu dốt.
Bà sinh hạ a tỷ, còn chưa kịp hồi phục đã bị tổ mẫu ép làm việc nặng, thân thể chưa kịp phục hồi đã bị bào mòn đến cạn kiệt, dung nhan phai tàn, trở thành nữ nhân xấu xí trong mắt ông ta.
Ông ta luôn nuôi mộng đỗ đạt công danh rồi cưới được tiểu thư danh gia hoặc công chúa. So ra, ông ta lại thấy nương không xứng, không giúp ích được gì.
Thế là ông ta bắt đầu xem thường bà, tự cho mình là nho sĩ hồ đồ bị dụ dỗ, bị ô nhục vì một thôn nữ quê mùa, càng nghĩ ông ta càng giận.
Vì thế, đến năm mất mùa ấy ông ta không ngần ngại bán cả thê tử lẫn nữ nhi, ông ta coi chúng ta là gánh nặng, là vết nhơ trong đời. Chỉ khi chúng ta biến mất, ông ta mới có thể xuất hiện trong mắt các tiểu thư kinh thành với thân phận một nho sinh thanh bạch.
Vốn dĩ, ta có một tỷ tỷ và một muội muội.
Khi ấy, a tỷ mười tám mười chín tuổi, bị ông ta bán vào thanh lâu. A tỷ bị người trong thanh lâu bắt đi, hoàn toàn không hay biết là cha nhẫn tâm bán nhi nữ, a tỷ chỉ nghĩ rằng mình không may bị lưu manh bắt.
A tỷ trốn thoát trở về nhà, mong được che chở, nhưng đón chờ a tỷ lại là ánh mắt lạnh lùng và tiếng chất vấn vì sao a tỷ dám trở về.
Cha ta báo cho thanh lâu, để người đến bắt a tỷ về, còn lấy nương và hai muội muội chúng ta ra đe dọa, bắt a tỷ ngoan ngoãn tiếp khách, dặn a tỷ nhớ gửi tiền về nhà.
A tỷ bị đánh thừa sống thiếu chết. Lúc ấy, a tỷ mới nhận ra kẻ bán mình chính là cha. A tỷ muốn chết đi, nhưng nghĩ đến nương yếu ớt và hai muội muội còn nhỏ dại, chỉ đành nhẫn nhục kiếm từng đồng bạc lẻ gửi về, mong chúng ta có thể sống dễ thở hơn.
A tỷ không biết rằng nửa năm trước, muội muội chưa đầy tám tuổi đã bị chính cha ta bán vào chợ thái nhân, chỉ đổi về một bao gạo nhỏ.
Lúc ấy ta đã nhận ra ý đồ của ông ta, quỳ xuống cầu xin đừng bán muội muội. Ông ta nói chỉ cần ta tìm đủ đồ ăn, sẽ tha cho muội muội.
Ngày nào ta cũng nhịn đói, lê thân đi hơn mười dặm đường núi, đến vùng khác đào bới những mẩu khoai mà người ta bỏ lại, rồi trèo lên núi nhặt từng hạt lúa dại, men theo vách đá dựng đứng hái thảo dược đổi lấy lương thực mang về. Cuối cùng gom góp được một giỏ nhỏ đồ ăn, ta đặt trước mặt cha.
Lúc này ta mới phát hiện bên tay ông ta đã có sẵn một túi gạo trắng nhỏ.
Ta lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì, như phát điên mà chạy khắp nơi tìm tiểu muội. Không ngoài dự liệu … ta chẳng thể tìm được muội muội nữa rồi.
Cha dùng gạo nấu cháo, chỉ mình ông ta được ăn. Còn số đồ ăn ta phải liều mạng tìm về cũng thuộc về ông ta, không cho ta và nương chạm vào dù chỉ một chút.
Bát cháo nấu từ gạo trắng đổi bằng mạng sống của tiểu muội, rơi vãi một ít cặn bên tay ta. Ta run rẩy muốn quệt lấy một chút, cha trông thấy nên tưởng ta thèm cháo, ông ta lập tức giận dữ lao vào đấm đá, cảnh cáo ta không được đụng vào túi gạo trong nhà.
Túi gạo ấy… là dùng mạng tiểu muội đổi lấy, cho dù có đói chết, ta cũng sẽ không ăn. Ông ta nghĩ ai cũng vô tình máu lạnh như ông ta sao?
Khi ta còn nhỏ, cha vô cùng chán ghét ta, hoàn toàn là thờ ơ lạnh nhạt. Lúc ta bị bệnh, nhà vẫn còn chưa đến nỗi khốn cùng, vậy mà ông ta vẫn không muốn tốn tiền chạy chữa, thẳng tay ném ta đi như ném rác, nói ta xúi quẩy.
May mà a tỷ lén theo sau, từng bước một cõng ta vượt qua núi đá hiểm trở trở về, lại liều mạng trèo lên vách đá dựng đứng hái thuốc cho ta. May mà tiểu muội khi ấy còn chưa cao tới bếp, phải kê ghế nấu thuốc, rồi từng chút một đút cho ta uống, kéo ta từ quỷ môn quan trở về.
Lại như khi ta còn nhỏ hơn nữa, lúc ấy tiểu muội mới chào đời, nương vẫn còn nằm trên giường chưa thể dậy, tổ mẫu vừa thấy là nữ nhi, lập tức muốn dìm chết trong bô nước tiểu. Sau lại sợ oan hồn về báo oán nên quyết định ném xuống sông.
Khi ấy ta mới bốn, năm tuổi, bị đánh mắng thế nào cũng bám theo sau, chỉ muốn nhìn muội muội lần cuối. Không ai ngờ, tổ mẫu lại trượt chân rơi xuống sông chết đuối. Khi đó ta bé tí, vẫn cố bế đứa bé sơ sinh bọc trong tã trở về báo tin, cầu cứu.
A tỷ từng cõng ta trở về, ta từng bế tiểu muội về nhà, máu mủ ruột thịt, nương tựa nhau mà sống.
Thế mà bây giờ, a tỷ bị bán vào thanh lâu, tiểu muội đã c/h/ế/t, còn ta cũng sắp bị kéo đến chợ thái nhân, trở thành vật hi sinh.
Nương vốn không định tìm c/h/ế/t, cho dù chỉ vì đứa trẻ trong bụng, bà cũng sẽ cố sống thêm được khắc nào hay khắc đó.
Nhưng giờ đứa bé không còn, ba nữ nhi cũng gặp kết cục bi thảm. Bà bị làm nhục giữa phố, còn trượng phu lại làm ngơ như chẳng liên can.
Nhiều năm trước, vận mệnh bà đổi thay cũng là vì bị làm nhục. Nay, nỗi nhục lại tái diễn, hết lần này đến lần khác, khiến bà vô cùng tuyệt vọng.
Điều duy nhất khiến bà cảm thấy hối hận… chính là đã không bảo vệ được ta, không thể ngăn chuyện ta bị bán làm thái nhân.
Thế nên, vạn lời muôn tiếng, cuối cùng chỉ còn đọng lại một câu:
"A Ngân, nương xin lỗi con."
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận