26
Khi ta đặt chân vào Vệ thành, phố xá đã được quét dọn sạch sẽ, không còn mấy xác c/h/e/c, m/á/u tươi hay khói sót lại, chỉ từ những bức tường gãy đổ đang tu sửa mới có thể thấy được loạn lạc vừa qua.
Lý Nhị Ngưu dẫn mọi người ra tận cửa thành đón ta, vừa gặp mặt đã lệ tuôn như mưa, tựa như cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa.
Ông ấy, một thân đại hán cao tám thước, kéo ta sang trái ngó một lượt, lại kéo sang phải nhìn tiếp, xác định ta không thiếu tay cụt chân mới thở phào, sợ hãi muộn màng: “Mấy ngày con mất liên lạc, ta ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên. Con nói xem, sao con lại gan dạ đến thế?”
“... Hồi trước chỉ là tiểu nha đầu đứng ngoài cửa co ro một cục, ai mà nghĩ được, nay lại dẫn chúng ta xông thành chiếm đất. May mà toàn vẹn trở về, nếu con có mệnh hệ gì, ta c/h/e/c rồi cũng chẳng dám gặp mặt nương con. Trẻ con lớn nhanh thật, mới chớp mắt đã cao hơn, gầy thon ra, thành một cô nương hẳn hoi rồi…”
Lý Nhị Ngưu vui vẻ nói không ngừng.
Ta còn nhớ lần đầu ta gặp Lý Nhị Ngưu, ông ấy tàn tạ nhếch nhác, tính tình cô độc lạnh lùng, đầy rẫy địch ý, một kẻ què quặt quái dị, bị người đời chán ghét xa lánh.
Giờ thì đã khác xưa hoàn toàn, từ tóc tai, y phục đều được chải chuốt gọn gàng chỉnh tề, có thể cùng một đám đại hán ngồi uống rượu nói chuyện, ngày càng giống dáng vẻ mà a nương từng miêu tả về ông ấy thuở trước.
Tất nhiên, cũng ngày càng lắm điều, giống hệt một lão phụ thân đơn độc nuôi con, lo nghĩ không ngớt vì chẳng có vợ.
Ta xách vò rượu mơ mang từ Lâm thành tới đưa cho ông ấy: “Nhị Ngưu thúc, uống xong vò này, chúng ta phải bắt tay vào việc rồi.”
Tu sửa thành lũy, an ủi thương binh, bổ sung binh mã, tiếp nhận nha môn, chỉnh đốn ruộng đất, định rõ quan chế, địa chế… Vùng hạ lưu Khê Thủy vốn tan tác rời rạc, từ nay sẽ có chung một danh xưng:
— Ung quốc.
Ta không tự xưng vương, mà trước tiên để Lý Nhị Ngưu gánh lấy danh hiệu ấy, ông ấy làm Ung Vương, còn ta, nghĩa nữ trên danh nghĩa của Lý Nhị Ngưu, mới là người thực sự nắm quyền, trở thành Giám quốc Công chúa.
Nữ nhi xưng vương, xưng đế, ắt sẽ khiến nhiều kẻ phản đối, thậm chí còn cho các nước xung quanh cái cớ để chèn ép Ung quốc non trẻ.
Nay đối nội chưa ổn, đối ngoại còn yếu, ta không thể mạo hiểm như thế.
Ta cần một quãng thời gian dài để giáo hóa dân chúng, củng cố quyền lực đợi đến khi đủ thực lực mới có thể đội lên vương miện thuộc về mình.
Tất nhiên, đây cũng là một canh bạc lớn.
Nếu như sau đó Lý Nhị Nguy tham lam tiền đồ, quyền thế, không chịu thoái vị, cũng sẽ tạo ra cho ta rất nhiều phiền phức.
Ta có thể làm được thế này đương nhiên có cách để xử lý.
Hơn nữa, từ rất lâu trước đây, khi ta cố ý đưa nguyên một khối vàng lớn cho Lý Nhị Ngưu lúc ấy còn nghèo trắng tay, ông ấy đối diện với món của cải bất ngờ ấy, cùng ta khi ấy còn nhỏ bé yếu ớt, đã chẳng hề nổi lòng tham, chẳng giật lấy, cũng chẳng giấu làm của riêng.
Đó thực chất là một sự thử thách và khảo nghiệm.
Bằng không, lẽ nào ta lại dại dột khoe của khi còn yếu đuối như thế?
Khi ấy, ta đã chắc chắn rằng Lý Nhị Ngưu vốn thật thà lương thiện, là người ta có thể tin cậy.
Việc lập chế độ được gấp rút chuẩn bị, thế lực càng lớn thì càng thiếu người, trên đường đi, ta đã thu nhận không ít người tài, trong đó Chu Linh quả nhiên tỏ ra dũng mãnh hơn cả.
Khi Lý Nhị Ngưu thiếu người mà đến tìm ta, ta lập tức gọi hắn sang. Chu Linh trẻ tuổi khôi ngô, võ nghệ cao cường, lại siêng năng, biết chữ, Lý Nhị Ngưu vừa ý vô cùng, tán dương không dứt, nhận làm đồ đệ dẫn theo.
Thế nhưng quân số vẫn chưa đủ, Lý Nhị Ngưu hơi lo lắng: “Lần trước đánh Hòa Thuận, các tiểu tướng bên ta gần như c/h/e/c sạch rồi.” Dù sao đối phương cũng chẳng kém gì.
Ta nói: “Còn một người, đang trên đường tới.”
Vài ngày sau, một cỗ xe ngựa chậm rãi dừng trước cửa phủ thành chủ, bước xuống là một nữ tử dung mạo thanh tú. Lý Nhị Ngưu ngạc nhiên hỏi ta: “Chính là người này sao?”
Ta ngẩng người: “Cũng không phải.”
Người đến chính là Sương Vân tỷ tỷ, người mà Thẩm Niệm Chương nói muốn tặng cho ta.
Khi ấy, hắn một mình cưỡi ngựa trong mưa tìm tới, tất nhiên không để một cô nương như Sương Vân cùng dầm mưa, mà sắp xếp cho nàng ấy ngồi xe ngựa an toàn đến đây.
Sương Vân là nha hoàn sống c/h/e/c theo Thẩm gia, từ nhỏ hầu hạ vị tiểu thiếu gia được sủng ái nhất mà khôn lớn, được rèn luyện bài bản, làm việc khéo léo chu toàn. Thẩm Niệm Chương thấy ta lúc nào cũng thật đáng thương, bận rộn đến mức chẳng kịp ăn ngủ, nên muốn có người chăm sóc cho ta thật tốt.
Ta hơi bất đắc dĩ, nhận lấy khế ước bán thân được đưa tới, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nhẹ nhàng xé nát, thuận tay vứt đi.
Ta nói với nàng: “Từ giờ, ngươi có quyền lựa chọn tự do.”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=26]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận