Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 49

Ngày cập nhật : 2025-08-20 17:24:01
Mấy cung nữ vây quanh giúp ta tắm rửa sạch sẽ, không hề thả lỏng cảnh giác, không để lại gì trên người ta dù chỉ một cây trâm, đến cả tay cũng bị trói trước ngực.
Toàn bộ quá trình ta đều vô cùng ngoan ngoãn, cho đến khi Cơ Hành đè ta xuống đệm chăn mềm mại, lúc ta khẽ cụp mắt, chẳng hề báo trước, đột nhiên há miệng, hung hăng cắn vào cổ hắn.
Ta dồn hết sức, không hề do dự, trực tiếp cắn đứt động mạch.
Chăn gấm vừa thay mới lập tức nhuộm đầy máu tươi.
Cơ Hành lập tức đẩy ta ra, há miệng muốn gọi thị vệ, nhưng máu ở cổ trào như suối, hắn không thể phát ra âm thanh quá lớn. Hắn không chút chần chừ, rút kiếm đâm thẳng vào ngực ta.
Trường kiếm xuyên qua lồng ngực ta, ta nghiêng người né lệch đi một chút, chỉ sai lệch một chút thôi là kiếm đã đâm xuyên tim ta rồi.
Ta cắn răng chịu đựng nỗi đau xé ruột, mượn thanh kiếm cắm trên ngực, cứ thế cắt đứt sợi lụa trói buộc tay mình rồi cố gắng rút thanh kiếm ra từng chút một.
Ta chống thanh kiếm ấy nhìn hắn, khẽ mỉm cười:
"Ngươi không cho ta bất kỳ cơ hội nào để chạm vào binh khí, mà bây giờ, chẳng phải ta đã có được rồi sao?"
Thiên hạ này, ta không phải là người mạnh mẽ nhất, cũng không nhanh nhẹn nhất, càng không phải người giỏi võ nhất hay học vấn uyên bác nhất.
Nhưng tất cả những người đó đều quy tụ dưới trướng của ta.
Trong tay ta không có đao, nhưng mưu lược là đao của ta, ý chí kiên cường là đao của ta, sự quyết liệt không sợ hãi cũng là đao của ta.
Cho dù không có vũ khí trong tay, chỉ còn lại một cái miệng đầy răng sắc bén, ta cũng phải khiến hắn c/h/e/c.
Cơ Hành cũng mỉm cười, dù đau đớn vẫn cố gắng cất lời, giọng nói khàn đặc:
"Quả nhiên...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=49]

Ngươi vẫn giả vờ."
Nói như vậy nhưng ánh mắt hắn lại nhìn ta lại sáng rực, dường như còn khao khát ta hơn trước, hắn nhìn ta chằm chằm:
"Sở Thính Ngân, hình như ta thật sự... Động lòng rồi."
Ta cầm kiếm đi về phía hắn, kề sát cổ hắn. Dù đang cận kề cái c/h/e/c, hắn vẫn không hề tỏ ra hoảng hốt, thậm chí còn có tâm trạng giơ tay lau vết m/á/u trên trán ta, dịu dàng nói câu cuối cùng:
"Thính Ngân, nếu kiếp sau còn gặp được ngươi, Cô nhất định… Gặp mặt rồi lập tức g/i/ế/t ngươi, sau đó sẽ truy phong ngươi làm Vương hậu của ta..."
Ta không nói một lời, dùng chính thanh kiếm của hắn, c/h/é/m đ/ứ/t đ/ầ/u hắn.
Ta xách đầu của Yến Quân, giẫm lên vũng máu trong điện, một tay ta cầm kiếm, c/h/é/m đứt khóa cửa, một cước đá văng cửa điện.
Bên ngoài, lửa cháy ngút trời.
Thiết kỵ Ung quốc đã công phá Yến đô.
Cung nữ từng nói quý phi, hoàng hậu như cánh diều bay cao.
Nhưng diều dù bay cao đến đâu vẫn bị sợi dây níu lại, một khi dây đứt sẽ bị rơi xuống.
Địa vị dựa vào người khác mà có được, yếu ớt đến mức không chịu nổi một đòn.
Bởi vì cánh diều đó có sống động đến đâu thì cũng chỉ là đại bàng giả.
Còn đã là đại bàng thật sự, cho dù là gió dữ, mưa lớn, sấm sét chớp giật cũng không thể khiến nó rơi xuống.
Đến tận bây giờ, ta mới trả lời câu hỏi mà Yến Quân từng hỏi từ rất lâu:
"Không cần."
Ta không cần thật nhiều thật nhiều yêu thương, ta cần là thật nhiều thật nhiều quyền lực.
Quyền lực, tài nguyên, địa vị, sức mạnh và danh vọng.
50
Năm đó, sau khi Ung quốc thôn tính Lương quốc, ta đã nghĩ bước tiếp theo, sẽ là Yến và Nhiếp.
Khi ấy, đối với hai nước kia, Ung quốc chẳng là gì cả.
Mỗi một lần, ta đều ôm dã tâm như sói, gan to bằng trời.
Ta đã âm thầm sắp đặt từ lâu, sau đó Oanh nương phát hiện ra mạch khoáng, cho ta một cửa ngõ rất tốt.
Thật ra nàng ấy đã phát hiện là hai mạch quặng sắt, một lớn một nhỏ.
Ta cố ý tiết lộ tin tức, để lộ sự tồn tại của mạch khoáng nhỏ, khiến các nước lớn xung quanh thèm khát rồi ném nó ra làm mồi nhử, khiến hai nước kia tranh đoạt, tự khiến nhau hao tổn.
Còn mạch khoáng lớn được che giấu dưới danh nghĩa ngọn núi kia, ta bí mật sai người khai thác, rèn binh khí, như vậy sẽ không gây chú ý quá lớn.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận