Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 36

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:24:38
36
Ta đích thân bí mật đưa người đến dò xét, quả nhiên là mỏ sắt.
Chuyện này thật không tầm thường.
Sắt có thể dùng để rèn binh khí, chế tạo nông cụ, xây dựng công trình, công dụng vô cùng to lớn.
Loạn thế mà có được nhiều binh khí, chính là nắm giữ nhiều phần thắng trong tay.
Nhưng ta còn chưa kịp bố trí người khai thác, chẳng biết vì sao tin tức đã bị lộ ra, hai nước lớn xung quanh lập tức biết được việc nước ta phát hiện ra một mạch sắt.
Trên triều đình, các đại thần cãi nhau ầm ĩ, lo lắng không nguôi.
Hiện nay, khắp nơi chư hầu như rừng, nhưng thế cục thiên hạ tạm thời ổn định, sáu nước lớn đang kiềm chế lẫn nhau. Mà Yến quốc và Nhiếp quốc giáp ranh với nước ta, chính là hai trong sáu nước lớn đó.
Yến, Nhiếp đều là cường quốc, không giống mấy nước như Lương, Thi, Thái trước đây, chênh lệch với nước ta quá xa, ta căn bản không có khả năng đối kháng, chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt.
Ngọc quý trong tay, chính là tội lỗi, một mạch sắt quý báu, lập tức từ của báu biến thành củ khoai nóng bỏng tay, triều thần đều lo lắng hai nước kia sẽ phát binh tấn công, nuốt trọn nước ta để chiếm đoạt mỏ sắt.
Các mưu sĩ lần lượt hiến kế, nhưng không ai đưa ra được biện pháp phá cục khả thi. Có người quay sang hỏi ý kiến Thẩm Niệm Chương, nãy giờ vẫn trầm mặc.
Hắn liếc nhìn ta một cái, rồi nhẹ nhàng buông một câu: “Đem tặng cho Nhiếp quốc.”
Lời vừa thốt ra liền bị các đại thần quát mắng, chửi hắn mềm yếu hèn nhát.
Đợi cho mọi người nói xong, ta mới chậm rãi nói: “Được, cứ làm theo lời hắn.”
Vì, ta cũng nghĩ như thế.
Đem quyền khai thác mỏ sắt tặng cho Nhiếp quốc, nhưng chỉ tặng cho Nhiếp quốc.
Nếu kháng cự, nước ta ắt không địch nổi hai nước lớn đồng loạt tấn công, tất nhiên sẽ bị phá thành, bị phân chia.
Nhưng nếu ta sớm giao cả mạch sắt cho Nhiếp quốc, thì ta đã tự rút mình ra khỏi vũng lầy đó, còn lại thì để Yến và Nhiếp tranh chấp.
Lợi ích nằm trong túi ta thì họ cùng nhau chia nhau, nhưng khi ta đã tặng cho một bên, lợi ích đã nằm trong túi Nhiếp quốc, thì sao Yến quốc có thể dễ dàng nhường cho kẻ khác?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=36]

Chỉ còn cách tìm đến Nhiếp quốc mà tranh đoạt.
Tại sao là Nhiếp quốc mà không phải Yến quốc? Vì Nhiếp quốc gần hơn một chút.
Đây là dương mưu, đường đường chính chính, ai cũng nhìn ra, nhưng chẳng ai cưỡng lại được.
Nhiếp quốc đương nhiên vui vẻ tiếp nhận, còn phái người đến giúp khai thác.
Chỉ là ta cũng đưa ra một điều kiện—đổi lại, Nhiếp quốc phải xuất binh, giúp ta thâu tóm Thái quốc.
Lúc ấy Thái quốc đang ẩn nhẫn mưu tính đã lâu, đang luyện binh mài gươm, chuẩn bị đại chiến với nước ta, nào ngờ lại đợi được quân đội Nhiếp quốc.
Chưa đầy một tháng, Thái quốc đã bị liên quân nước ta và Nhiếp quốc đánh bại.
Chúng ta chiếm được một nửa lãnh thổ Thái quốc, bản đồ nước ta lại được mở rộng thêm vài phần.
Chẳng bao lâu sau, Yến quốc biết được việc hai nước chúng ta liên minh, nước ta còn dâng cả mỏ sắt mới phát hiện cho Nhiếp quốc, không cho họ một cơ hội nào, lập tức giận dữ phát binh.
Nhiếp quốc muốn độc chiếm tài nguyên, còn trông cậy vào dân chúng nước ta để khai thác mỏ, đương nhiên phải xuất binh trợ giúp.
Yến và Nhiếp thực lực ngang ngửa, vốn đã bất hòa từ lâu, giờ thêm thù mới hận cũ chồng chất, liền nổ ra chiến tranh.
Hai nước đánh nhau, Yến quốc cũng chẳng còn nhiều sức lực để quấy rối nước ta, tấn công mấy lần đều bị Nhiếp quốc chống đỡ, cũng không còn phát binh thường xuyên nữa.
Giữa cơn hỗn loạn, nước ta lại yên ổn một cách kỳ lạ, bốn năm trôi qua, quốc lực dần mạnh lên, ngày một hưng thịnh.
Nhiếp quốc còn đưa mấy mỹ nhân tới cầu thân, vừa có Công chúa của họ, vừa có nữ nhân hoàng thất của Thi quốc từng nhiều lần đổi chủ, nay rơi vào tay Nhiếp quốc.
Dân nước ta dường như sắp quên mất vị bù nhìn hoàng đế Lý Nhị Ngưu rồi.
Chính ông cũng chỉ coi mình là một vị tướng xông pha nơi chiến trường.
Gần đây không còn chiến sự, ông ấy vui mừng nhàn rỗi, an nhàn tiêu dao.
Nghe nói Nhiếp quốc đưa phi tử đến cho ông ấy, Lý Nhị Ngưu không được tự nhiên, vò vò tay, lắp bắp nói: “Ta đâu dám hưởng thụ những cành vàng lá ngọc yếu đuối thế này chứ?”
Rồi bỏ chạy mất dạng.
E rằng ông ấy sẽ thủ tiết vì nương ta cả đời.
Ta vốn cũng chẳng cần mấy người kia, nhưng ngoài mặt lại không tiện từ chối thiện ý của Nhiếp quốc. Bọn họ thấy Lý Nhị Ngưu không thê tử, con cái, chỉ có ta là nghĩa nữ trên danh nghĩa... Ồ, còn có Chu Linh, xem như nửa nghĩa tử đi.
Chắc họ muốn chen chân vào hậu cung và huyết mạch nước ta, để gia tăng sự khống chế. Dù sao, hiện nay thế lực nước ta quả thực đã lớn mạnh đến mức khiến người khác cảnh giác.
Thôi thì, người cũng đã đưa đến rồi.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận