Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÍNH NGÂN

Chương 25

Ngày cập nhật : 2025-08-16 22:21:17
Kết quả gã phát hiện, gã đã bị đánh úp hai bên.
Phía Hạ Trạch và cánh quân Lý Nhị Ngưu đồng thời truy kích tàn binh Vệ thành.
Hà Thuận là một người thông minh, lúc này gã lựa chọn gìn giữ thực lực, tiếp tục chạy trốn, mang theo lực lượng tích lũy bao năm đào thoát về phía Tây, chạy đến Lương quốc.
Đại cuộc đã định, thắng bại đã phân.
Ta cũng phải lên đường đến Vệ thành để chủ trì đại cuộc.
Lúc từ Hoành Nhai xuống núi, vừa khéo đến mùa xuân hoa đào nở, giờ đây gió thu đã man mát, cảnh vật chuyển mình sang tiết trời se lạnh.
Ta chọn tâm phúc trấn thủ mấy tòa thành nhỏ ở Hạ Trạch này, dặn dò thành chủ mới đặc biệt chiếu cố Thẩm gia ở Lâm thành, rồi lên xe ngựa chạy thẳng ra phía Bắc.
Lần biến loạn này, biết bao đại gia phú hộ bị thanh trừng, gia sản tiêu tán, chỉ có Thẩm gia là ngoại lệ, khi mạng ta chỉ mong manh như sợi dây đàn thì Thẩm gia có ơn với ta, đương nhiên ta phải bảo vệ họ chu toàn.
Trước đây vì để Thẩm Niệm Chương ra mặt thay ta nên khiến hắn đắc tội với lũ công tử ăn chơi, ta đoán chuyện Thành chủ Lâm thành đột nhiên ép Thẩm gia kết thông gia, cũng bắt nguồn từ đó.
Ta đã nói rồi, sẽ không gây phiền phức cho người khác. Những gia tộc đứng sau lũ kia, lần lượt bị ta trừ khử, tuyệt đối không lưu hậu hoạn.
Ta chẳng từ biệt một ai, thế mà khi xe ngựa rời khỏi Lâm thành, lại có người đuổi theo.
Ta vội vàng đi suốt đêm về Vệ thành, gió thu cuốn theo vài chiếc lá vàng lác đác, màn đêm lạnh lẽo bỗng trút xuống trận mưa rào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=25]

Tiếng vó ngựa dồn dập khiến nước bắn tung tóe.
Thẩm Niệm Chương một mình cưỡi ngựa, mang theo bọc hành lý nhỏ, gắng sức đuổi kịp.
Vệ sĩ nắm chặt chuôi đao cảnh giác, ta đưa mắt ra hiệu cho họ thả lỏng, rồi bảo người đánh xe dừng lại, nhìn Thẩm Niệm Chương từ từ tiến đến.
Gió chéo mưa xiên, hắn đội nón lá nhưng vẫn ướt nhẹp cả người, áo quần dính sát vào da thịt, đưa tay gạt vội dòng nước mưa trên mặt, mới chớp chớp mắt ngước nhìn ta.
Từ lúc ta vung đao dựng ngựa trước cổng thành, ánh mắt hắn nhìn ta đã chất chứa đủ thứ tình cảm phức tạp.
Thẩm Niệm Chương hỏi ta: “A Ngân, ngươi còn trở lại Lâm thành không?”
Không hỏi vì sao ta không từ biệt.
“Chắc là không trở lại nữa.”
Thẩm Niệm Chương có chút sầu muộn. Chẳng hiểu vì sao, hắn lại nói một lần nữa: “A Ngân, ta thích ngươi.”
Lần này không còn vẻ do dự như trước.
“Ngươi có chút cảm tình nào với ta hay không?”
Hắn chờ rất lâu, ta im lặng không trả lời.
Thẩm Niệm Chương có chút thất thần nhưng cũng chẳng lấy gì làm lạ, hắn cúi đầu nhìn dáng vẻ chật vật của mình, kẻ vốn bụng dạ rộng rãi, thân hình mập mạp, nay lại bắt đầu sinh lòng tự ti: “Vẻ ngoài ta trông xấu xí, lại chẳng có tiền đồ, suốt ngày chẳng lo làm ăn đứng đắn, không ai để mắt tới ta, ấy cũng là lẽ thường thôi…”
Ta muốn nói đừng chê bai bản thân mình như thế, nhưng lời đến miệng cuối cùng lại trở thành: “Trở về đi, trời sắp mưa to rồi.”
Thẩm Niệm Chương trả lời: “A Ngân, ta đưa ngươi đi.”
Đây mới chính là ý đồ của hắn.
Xe ngựa lại tiến về phía trước lần nữa, vượt qua đồi, lội qua sông, xuyên qua rừng, đi ngang qua làng xóm cô tịch, Thẩm Niệm Chương vẫn luôn đi phía sau.
Có rất nhiều lần ta kêu hắn trở về nhưng hắn vẫn luôn nói: “Ta đưa ngươi đi.”
“...”
Đưa không biết bao xa, ngay cả phu xe cũng không thể chịu được mà lên tiếng trêu chọc hắn: “Thế vị công tử này là muốn bỏ trốn theo cô nương của chúng ta sao?”
Phu xe nói giỡn, nhưng Thẩm Niệm Chương thì nghiêm túc, đáp: “Nhà còn có cha mẹ già tuổi đã cao, vãn bối không thể theo A Ngân đến nơi xứ lạ được.”
“A Ngân, chờ ta sắp xếp cho trưởng bối và trẻ nhỏ trong nhà xong, ta sẽ tìm ngươi… Ngươi đừng quên ta.”
Hắn đưa cho ta một bọc đồ, bên trong toàn là ngọc ngà châu báu, giá trị liên thành, ta nghi ngờ rằng hắn đã gom sạch hết đồ gia truyền của Thẩm gia đem tới, hắn nói sợ ta thiếu tiền, những thứ này có thể đổi được rất nhiều bạc, lại còn bảo sẽ đưa cả nha hoàn thân cận hầu hạ hắn từ nhỏ cho ta, để nàng ấy chăm lo chu đáo việc ăn ở hằng ngày của ta.
Thật sự đã bỏ quá nhiều công sức.
Ta không thể từ chối được đành nhận ý tốt của hắn, qua ngọn núi phía trước là đại lộ bằng phẳng, xe ngựa cũng sắp chạy nhanh rồi.
Dù đưa xa đến đâu, cuối cùng cũng phải chia tay thôi, Thẩm Niệm Chương xuống ngựa, nắm dây cương đứng yên tại chỗ, giơ cao ngọn đèn lồng treo nơi đầu ngựa, nhìn ta đi xa.
Trong màn đêm mịt mùng, mưa trút như trút nước, gió lồng lộng dưới chân núi.
Một ánh đèn cô độc, chìm trong cơn mưa lạnh.
Giữa ánh nhìn lắc lư nơi xe ngựa, ánh đèn đó cũng dần dần biến mất trong gió mưa hiu hắt.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi

Bình Luận

0 Thảo luận