35
Chuyến đi đến Lâm thành, ta còn gặp lại một người cố nhân.
Lúc rời khỏi sòng bạc, ta thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc trong khu lầu xanh ven sông.
Là Oanh nương—ta từng ngỡ nàng ấy đã thoát khỏi chốn yên hoa trở về quê nhà.
Thế nhân chỉ biết Đế cơ phong hiệu là Trường Chiêu, chẳng ai hay tên thật của ta. Cho nên, khi ta dẫn theo thị vệ ngự dụng bước vào thanh lâu tìm nàng, Oanh nương sững sờ đến mức không thốt nên lời.
Sau đó, nàng ấy run rẩy rơi lệ, giọng ngập ngừng cảm khái: “A Ngân, ngươi đã thành đại cô nương rồi."
Nàng ấy đã già đi đôi chút, gương mặt hiện lên vẻ tiều tụy xót xa vượt xa tuổi tác vốn có.
Ta cứ ngỡ là ai ép nàng quay lại nơi này, ai ngờ nàng ấy bảo, là chính mình tự quay về.
Oanh nương trở về quê cũ trong mong nhớ, gặp lại cha mẹ thân nhân, nhưng mọi thứ chẳng hề như nàng tưởng tượng. Ngay cả phụ mẫu huynh muội cũng ghét bỏ việc nàng ấy từng làm kỹ nữ, đừng nói chi đến xóm giềng gần xa—ai ai cũng khinh khi nàng lớn tuổi lại không còn trong sạch.
Bị người thân lừa gạt vét sạch tiền tích cóp, nàng ấy không còn cách nào mưu sinh, đành tuyệt vọng quay lại chốn hoa lâu.
Ra khỏi đó rồi, nàng ấy mới phát hiện bản thân đã chẳng còn thoát nổi.
Nhưng thời gian vô tình, tuổi xuân trôi qua, dung nhan tàn úa, khách tìm nàng ấy càng lúc càng ít. Một lần gặp kẻ xấu gây sự, nàng ấy bị đánh đến mức giọng hát vốn là niềm tự hào nay cũng bị hủy hoại. Hoàn cảnh càng thêm khốn đốn, u sầu thê lương, tương lai như bức tường kín không ánh sáng.
Nàng ấy ôm lấy cây tỳ bà cũ kỹ, nói trong nghẹn ngào tiếc nuối: “Giọng khàn mất rồi, không thể hát cho ngươi nghe nữa.”
Ta nhìn nàng ấy thật lâu, rồi giật lấy cây đàn, xoay người đi ra: “Tỷ chỉ già hơn vài tuổi chứ đâu phải sắp c/h/e/c, đi với ta."
Ta từng nghĩ, chỉ cần giúp nàng ấy một bước là có thể cho nàng ấy một cái kết viên mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-ng-n&chuong=35]
Giờ nghĩ lại, thì ra khi ấy ta vẫn còn ngây thơ, việc ta làm chẳng hề chạm đến gốc rễ của vấn đề.
Ta nhớ, thật ra nàng ấy vẽ tranh rất giỏi, chỉ là tranh của kỹ nữ dẫu có tài cũng chẳng được coi trọng như tranh của văn nhân nho sĩ.
Về đến kinh đô, ta sắp xếp cho nàng ấy theo quan viên của Ty Thiên Giám đi khảo sát sơn xuyên thành quách, vì quốc gia đang mở rộng, bản đồ mới cũng cần không ngừng cập nhật.
Oanh nương bàng hoàng đi theo.
Ta đưa Thẩm Niệm Chương đến phủ mưu sĩ. Chẳng hiểu vì sao, các vị lão thành trong đó lại rất bài xích hắn, có lẽ nghĩ hắn là tiểu bạch kiểm do Công chúa mang đến rèn giũa cho có danh tiếng.
Vài hôm sau, mưu sĩ lâu năm nhất đích thân đến tìm ta, xúc động thốt lên: “Điện hạ, điện hạ đúng là biết nhìn người!”
Thẩm Niệm Chương vốn chẳng hề ngu dốt, chỉ là xem hắn có muốn vận dụng tâm cơ hay không. Chỉ cần hắn muốn, thì chuyện thu phục nhân tâm chẳng có gì khó.
Ổn thỏa đâu vào đấy, ta gọi Sương Vân đến hỏi: “Chủ cũ trở về rồi, ngươi có thể chọn quay về bên hắn.”
Bao năm qua, nàng ấy chưa từng phụ sự phó thác của công tử nhà mình, một mực tận tâm chăm sóc ta. Khi ta chinh chiến ngoài biên, lúc nghị triều ngày đêm không nghỉ, nàng ấy vẫn luôn cố gắng dọn sẵn cơm canh, chỉnh tề y phục, búi tóc gọn gàng cho ta.
Lý Nhị Ngưu thường hay cảm thán, có Sương Vân rồi thì hắn không phải cầm kim vá áo cho ta nữa.
Lúc ở Lâm thành, thấy lại Thẩm Niệm Chương sau bao năm, Sương Vân ôm miệng suýt nữa bật khóc.
Ta tưởng nàng ấy còn lưu luyến chủ cũ, nên định để nàng ấy trở về. Ai ngờ nàng ấy quỳ xuống dập đầu cương quyết: “Nô tỳ tuyệt đối không thể theo hai chủ, đã theo điện hạ thì chỉ theo điện hạ. Chỉ là nô tỳ cảm thấy chua xót, công tử cuối cùng cũng trở về đúng như dáng vẻ vốn dĩ nên có.”
Từ một công tử mập mạp không học vấn không nghề nghiệp ngỗ nghịch vô dụng, Thẩm Niệm Chương đã lột xác thành một quý công tử văn võ song toàn.
Sương Vân nghẹn ngào, suýt khóc nữa.
Ta dỗ dành nàng ấy, rồi cũng không nhắc lại chuyện đó nữa.
Chính sự thường ngày vốn vụn vặt, tháng năm tiêu hao vô thanh vô thức một năm lại lặng lẽ trôi qua. Quan viên Ty Thiên Giám đã trở về từ lâu, nhưng Oanh nương vẫn chọn tiếp tục ngao du, vẽ lại non sông gấm vóc, phong thổ nhân tình, cách hồi lâu lại cho người đưa tranh về.
Mãi đến một ngày, nàng ấy đích thân quay về, vừa bước vào cung đã vội vã bảo mọi người lui ra, hạ giọng kích động nói: “Điện hạ, ta phát hiện một mạch khoáng sản!”
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận