41
Động tác trong tay Lâm Thiếu Ngu khựng lại, ánh mắt nàng phức tạp nhìn sang Thẩm Phong Nguyệt.
Hắn vẫn mê man, hoàn toàn không ý thức được bản thân đã nói gì, chỉ mơ hồ thốt ra lời trong mộng: “Đừng rời xa ta…”
Lâm Thiếu Ngu khẽ nghiêng đầu, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, không để bản thân một lần nữa rơi vào vòng xoáy cảm xúc trước kia.
Nàng không muốn lặp lại sai lầm cũ. Tình cảm giữa nàng và Thẩm Phong Nguyệt từ lâu đã đi đến hồi kết, nàng cũng không còn đủ can đảm để gánh chịu những tổn thương và dày vò khi ở bên nhau.
Vì vậy, giữa bọn họ chỉ có thể kết thúc. Giống như năm đó chính miệng Thẩm Phong Nguyệt từng nói — hắn chưa từng có tình ý với nàng.
Lâm Thiếu Ngu không muốn để lại cho mình, cũng như cho Thẩm Phong Nguyệt, bất kỳ chút ảo tưởng nào.
Nghĩ đến đây, nàng từ từ thu tay lại, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cổ tay nàng bất chợt bị một bàn tay lớn siết chặt. Cả người Lâm Thiếu Ngu cứng đờ.
Thẩm Phong Nguyệt đã mở mắt. Ánh mắt hắn hơi mờ mịt, gương mặt không biểu cảm, nhưng toàn thân lại dần toát ra vẻ thê lương, đau xót khôn cùng.
“Lâm Thiếu Ngu, nàng sẽ không bao giờ tha thứ cho ta, đúng không?” Hắn cố chấp hỏi.
Lâm Thiếu Ngu khẽ giật tay, nhưng không rút ra được. Nàng quay lưng lại với hắn, nhẹ giọng đáp: “Thẩm Phong Nguyệt, chữ ‘quên’ vương vấn trong tim, duyên cũ… nên xóa sạch thôi.”
Khoé mắt Thẩm Phong Nguyệt bất chợt đỏ hoe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=39]
Hắn như nhớ ra điều gì, giọng trầm thấp mang theo run rẩy: “Nhưng ta rõ ràng đã nghe nàng nói… nếu ta tỉnh lại, nàng sẽ đồng ý với ta bất cứ điều gì mà.”
Một câu ấy khiến Lâm Thiếu Ngu sững người. Nỗi quyết tuyệt và đau lòng vừa rồi bỗng ngưng lại, tiếp đó là một tia hối hận nhàn nhạt dâng lên trong tim nàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía hắn dưới ánh đèn leo lét trong xe ngựa.
Thẩm Phong Nguyệt đang nằm đó, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, nhưng ánh mắt thâm sâu lại dán chặt lên người nàng, như muốn giành lấy một đáp án bằng được.
Giọng nàng dịu đi vài phần: “Chuyện đó… đợi chàng khoẻ lại rồi nói.”
Thẩm Phong Nguyệt nghe ra được sự thoả hiệp trong câu nói ấy. Khoé môi và ánh mắt đều không giấu nổi niềm vui đang lặng lẽ trào dâng, hắn gật đầu thật nghiêm túc: “Được.”
Lâm Thiếu Ngu đứng lặng nơi đó, hồi lâu mới mím môi, trong lòng có chút ngượng ngùng.
Từ sau khi thành thân với Thẩm Phong Nguyệt đến nay, nàng vẫn luôn quen dùng giọng ra lệnh để nói chuyện với hắn. Còn kiểu đối thoại mang theo dư vị tình cảm mơ hồ thế này… thật sự là lần đầu tiên.
Thẩm Phong Nguyệt đã nhận được câu trả lời mà hắn mong muốn, ngay cả tinh thần cũng có vẻ tốt lên đôi chút.
Có lẽ là vì đêm quá yên tĩnh, lại thêm hiếm khi được ở riêng với Lâm Thiếu Ngu trong bầu không khí dịu dàng thế này, nên tâm tình hắn khẽ lay động, hạ quyết tâm nói rõ tất cả mọi chuyện.
Hắn nhìn vào chỗ trống bên cạnh, hỏi nàng: “Công chúa… có thể ngồi lại, trò chuyện với thần một lát được không?”
Lâm Thiếu Ngu không hiểu vì sao… lại thật sự ngồi xuống.
Lông mi của Thẩm Phong Nguyệt rất dài, lúc này khi không còn mang vẻ lạnh lùng thường thấy, trông hắn lại như có thêm vài phần dịu dàng.
Hắn cất giọng: “Thật ra thần luôn nghĩ… người công chúa để tâm là đại ca của thần.”
Lâm Thiếu Ngu ngẩng đầu nhìn hắn, liền bắt gặp trong ánh mắt hắn một tia bất an không dễ phát hiện.
Tay hắn vẫn nắm lấy tay nàng, nên nàng cảm nhận được lực đạo dần siết chặt.
Ánh mắt hắn như có hàng nghìn vì sao vụn vỡ: “Cho nên, dù thần sớm đã nhận ra tâm ý của mình, cũng không dám nói ra. Để rồi sau đó, đến cả bản thân… cũng không tìm lại được đoạn tình cảm ấy nữa.”
Trong quãng thời gian không gặp được Lâm Thiếu Ngu, khi sống một mình trong căn nhà nhỏ ngập tràn ký ức xưa ấy, Thẩm Phong Nguyệt đã từng chút một tìm lại những mảnh ghép kỷ niệm giữa hai người.
Cho nên, trong ba năm tưởng như chất đầy oán hận ấy, dù có chuyện gì xảy ra, hắn cũng chưa từng thực sự nghĩ đến hai chữ “hoà ly”.
Đó mới là ý niệm chân thật nhất, được hắn giấu kín sau mặc cảm và kiêu ngạo, sau thù nhà và nỗi hận tình.
Hắn đã yêu nàng từ rất sớm. Yêu đến mức khắc sâu vào xương tủy, nguyện yêu đến tận cùng cuộc đời.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận