43
Mãi đến một canh giờ sau, Lâm Thiếu Ngu mới biết được tất cả những thay đổi đã xảy ra sau khi nàng rời đi.
Sau khi ở lại trong cung dùng bữa tối cùng Lâm Minh Cực, nàng mới bước những bước nặng nề ra khỏi hoàng cung.
Vừa ra đến cổng, nàng liền trông thấy một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây kia.
Thẩm Phong Nguyệt không biết đã chờ bao lâu, trên người phủ đầy hơi lạnh.
Lâm Thiếu Ngu chợt mơ hồ nhớ lại, trước kia, rất nhiều lần hắn cũng như vậy, lặng lẽ chờ nàng bước ra từ trong cung.
Thẩm Phong Nguyệt nhìn thấy nàng, gương mặt lạnh nhạt như ngọc khẽ nở một nụ cười, không hề do dự mà bước về phía nàng.
Phải rồi, trước kia là bất đắc dĩ, còn lúc này là tự nguyện.
Không giống nhau.
Lâm Thiếu Ngu bỗng thấy lòng nhẹ nhõm. Bây giờ, họ đã không còn như trước nữa.
Thẩm Phong Nguyệt tiến lại gần, theo bản năng nắm lấy đôi tay đang đan vào nhau trước ngực nàng, thấp giọng hỏi: “Lạnh không?”
Lâm Thiếu Ngu khẽ lắc đầu, mỉm cười. Thẩm Phong Nguyệt ngẩng lên hỏi tiếp: “Đêm nay ở Tây Thị có hội hoa đăng, nàng có muốn đi xem không?”
Đôi mắt Lâm Thiếu Ngu sáng lên, và chỉ thế thôi cũng đủ để Thẩm Phong Nguyệt hiểu được câu trả lời.
Vì vậy, tay hắn từ từ trượt xuống, nắm chặt tay nàng, cùng nàng từng bước đi về phía Tây Thị.
Kinh đô tấp nập người qua kẻ lại, nếu đi bằng xe ngựa thì không biết đến khi nào mới tới được.
Lâm Thiếu Ngu nhìn dáng vẻ hắn nhẹ nhàng che chắn cho mình giữa biển người đông đúc, trong lòng bỗng dâng lên một dòng ấm áp.
Thẩm Phong Nguyệt chợt cảm thấy bàn tay trong tay mình siết chặt hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ngu-phong-nguy-t&chuong=41]
Hắn quay đầu lại, chỉ thấy trong mắt Lâm Thiếu Ngu lúc này dường như chứa cả ngân hà.
Ở đó không còn là lạnh lùng dửng dưng, mà là một nụ cười dịu dàng đủ để sưởi ấm lòng người.
Từ lúc vào kinh đến nay, trái tim Thẩm Phong Nguyệt lúc nào cũng phập phồng bất an, giờ phút này cuối cùng cũng được an ổn.
Hội hoa đăng Tây Thị là sự kiện do các cửa tiệm cùng nhau tổ chức.
Vì mỗi năm chỉ có một lần, nên đêm nay dân chúng đổ về Tây Thị đông hơn thường lệ, thậm chí còn có cả thương nhân từ xa tới, và những gương mặt đến từ dị quốc.
Từ khi trở thành Trường công chúa, Lâm Thiếu Ngu chưa từng được thấy cảnh náo nhiệt như thế này.
Trên đầu là muôn hình muôn vẻ đèn lồng, xung quanh là các gian hàng rực rỡ sắc màu.
Thẩm Phong Nguyệt luôn bước sau nàng, mặc nàng đi dạo khắp nơi, trong lòng tràn đầy một cảm giác mãn nguyện khó tả.
“Ông chủ, mấy chiếc đèn lồng này bán thế nào?” Lâm Thiếu Ngu dừng lại trước một quầy hàng, lên tiếng hỏi.
Ánh sáng từ những chiếc đèn lồng khiến nàng hoa cả mắt, nhất thời chẳng biết nên chọn cái nào.
Lúc ấy, một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, chỉ về một chiếc đèn: “Lấy cái này.”
Lâm Thiếu Ngu quay sang nhìn Thẩm Phong Nguyệt, thấy hắn đã rút tiền từ túi ra trả luôn.
Sau đó, hắn đưa chiếc đèn lồng ấy đặt vào tay nàng, dịu dàng nói: “Chiếc này… không giống những cái khác.”
Lâm Thiếu Ngu cúi đầu xem kỹ, chợt nhìn thấy nơi góc dưới mặt đèn có một hàng chữ nhỏ: “Thẩm Phong Nguyệt nguyện bảo vệ Lâm Thiếu Ngu cả đời này.”
Nàng sững lại, rồi nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng vang bên tai:
“Lâm Thiếu Ngu, chúng ta… bắt đầu lại từ đầu, được không?”
Dưới muôn ngàn ánh hoa đăng giăng kín bầu trời, giữa biển người tấp nập, Thẩm Phong Nguyệt nghiêm túc nói ra lời từ đáy lòng.
Tiếng pháo hoa vang lên từ phương xa, Lâm Thiếu Ngu theo phản xạ nhìn về phía ấy.
Ánh pháo hoa rực rỡ, đất trời vào xuân. Chưa từng có khoảnh khắc nào khiến lòng nàng mềm đến thế.
Mọi chuyện trong quá khứ đều đã trôi xa, nàng cũng nên học cách nhìn về phía trước.
Về sau, nguyện chàng cứ yêu ta như thế, yêu không cần đúng sai.
Lâm Thiếu Ngu khẽ mỉm cười, tay nâng đèn lồng, dịu dàng đáp: “Ta nguyện ý.”
[Toàn Văn Hoàn]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận