Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 12: Thẩm vấn nghi phạm Lý Minh!

Ngày cập nhật : 2025-06-17 17:26:18
Sau khi mua đồ xong trên mạng Hố Đen, Lý Minh lại đi mua một lốc dinh dưỡng lỏng ở một siêu thị khá xa nhà. Thật ra cửa hàng tạp hóa của ông Dương cũng có bán, nhưng nếu anh đến mua, chắc chắn ông sẽ không lấy tiền.
Mãi đến giữa buổi chiều, anh mới thực sự được nghỉ ngơi. Vốn định tập luyện một chút, thì lại có một vị khách không ngờ tới.
“Dương Dụ?” Lý Minh nhìn thiếu nữ đứng ngoài cửa. Mái tóc đen dài vừa qua vai, gương mặt trái xoan thanh tú, trang điểm nhạt, đôi mắt sáng, răng trắng đều, sống mũi cao và đôi môi đỏ mím chặt thành một đường thẳng.
Trên người cô ấy còn mặc một loại đồng phục: áo khoác màu rượu vang bên ngoài sơ mi trắng, váy ngắn vừa quá đầu gối, đôi chân trắng thẳng tắp lộ ra.
“Lý Minh…” Dương Dụ mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói, “Xin lỗi, trước đây tôi không biết chuyện của chú Lý…”
Hai nhà vốn thân thiết, Lý Trường Hải cũng luôn tốt với cô ấy. Hai người từng hay gặp nhau, đột nhiên nghe tin dữ, không khỏi buồn bã.
“Không sao, mọi chuyện đã qua rồi.” Lý Minh không thể gượng ra biểu cảm bi thương, chỉ đành lướt qua chuyện, sau đó nghiêng người mời Dương Dụ vào nhà, rót cho cô ấy ly nước uống anh vừa mua.
“Ông và cha tôi cũng không nói gì với tôi, tôi còn không kịp đến dự tang lễ…” Cô ấy ngồi xuống, giọng đầy áy náy.
“Không cần bận tâm… Lúc đó cậu đang thi, làm phiền thì không hay lắm.” Lý Minh an ủi, đồng thời đánh giá Dương Dụ từ đầu đến chân. Cô gái này không đơn giản, bên dưới làn da mịn màng kia là sức mạnh không hề yếu, chẳng kém gì anh bây giờ.
Kiếp trước từng tận mắt thấy, một cú đấm đục xuyên cả bức tường mỏng.
Dương Dụ bị ánh mắt của Lý Minh nhìn đến mất tự nhiên, thầm lẩm bẩm: “Ông nội nói không sai, cậu thật sự đã thay đổi rồi.”
Trước đây nói với mình chưa được hai câu, giờ còn dám nhìn thẳng nữa chứ.
“Nhìn đủ chưa?” Dương Dụ quay đầu, ánh mắt chạm vào đôi mắt của Lý Minh.
Nếu là "Lý Minh" trước kia, chắc mặt đã đỏ như gấc, nhưng hiện tại anh chỉ “ờ” một tiếng rồi dời tầm mắt đi: “Xin lỗi.”
Tính cách của Dương Dụ vốn vậy, rạng rỡ, thẳng thắn, chẳng bao giờ giấu diếm điều gì. So với cô ấy thì "Lý Minh" trước kia đúng là một sinh vật bò trong bóng tối.
“À đúng rồi, cậu thi thế nào?” Lý Minh đổi chủ đề.
Chuyển chủ đề mượt vậy luôn á? Thay đổi thật rồi sao? Dương Dụ trừng mắt nhìn, định tìm biểu hiện xấu hổ trên mặt anh, nhưng cuối cùng vẫn không lay động được lớp mặt dày đó.
“Còn phải hỏi? Tôi từ nhỏ đến lớn luôn đứng nhất, đậu Đại học Công nghệ Thủ đô là cái chắc!”
“Chúc mừng cậu.” Lý Minh nói lấy lệ, nhưng đầu óc thì đã bay đi nơi khác, lại là học viện đó…
Tiền thân của Lý Minh không phản kháng sự sắp xếp của cha mình, cũng vì nghe Dương Dụ nói cô ấy cũng sẽ thi vào Đại học Công nghệ Thủ đô.
Đúng là lụy tình nhỉ… Nhưng cũng không hẳn, thật ra trước mặt Dương Dụ, tiền thân của anh nói rất ít, vì tự ti.
Phần lớn thời gian ngược lại là Dương Dụ chăm sóc anh, có lúc còn là cô ấy ra mặt đuổi những kẻ bắt nạt anh đi.
“Đại học Công nghệ Thủ đô đấy, nền giáo dục tốt nhất, con đường tiến hóa được thiết kế riêng cho những người trẻ ưu tú nhất nền văn minh của chúng ta, còn có thể giao lưu với các nền văn minh khác… Vũ trụ bao la ngoài kia, tôi thực sự rất muốn được đi xem thử…” Dương Dụ chống cằm, ánh mắt đầy mơ màng.
Đúng lúc đó, cửa tiệm chưa đóng bỗng có thêm một người bước vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=12]

Ông ấy to lớn đến mức làm ánh sáng trong tiệm cũng như tối lại vài phần.
“Dụ Nhi?” Người kia ngạc nhiên lên tiếng, “Sao con lại ở đây?”
“Cha?” Dương Dụ cũng có phần bất ngờ, rồi lập tức nhíu mày nói: “Cha còn hỏi con sao lại ở đây? Vậy tại sao cha không nói cho con biết chuyện của chú Trường Hải…”
Cô ấy nói nửa chừng thì chợt nhớ ra Lý Minh vẫn còn ở đó, bèn ngưng lại, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông đó là Dương Bằng, đội trưởng một đội thuộc Bộ An ninh của Bộ Cảnh vệ thành phố với tiền đồ rộng mở.
“Cha chỉ là sợ…” Dương Bằng giọng gượng gạo, ánh mắt lảng tránh, nhưng lại không tiện nói là sợ ảnh hưởng đến Dương Dụ, dù sao người chết cũng là cha của Lý Minh.
“Con chào chú Dương…” Lý Minh chủ động chào hỏi, giúp Dương Bằng bớt lúng túng.
Dương Bằng vừa thở phào, ánh mắt cũng thoáng ngạc nhiên, Lý Minh có vẻ đã khác trước rồi.
Ông ấy thuận miệng hỏi: “Mấy ngày nay nghỉ ngơi thế nào rồi?”
“Cũng ổn ạ, cảm ơn chú Dương đã quan tâm. Ông Dương thường ghé thăm con, tuổi ông ấy cũng cao rồi, chú nhớ khuyên ông ấy nghỉ ngơi nhiều vào, con tự lo được cho mình.” Lý Minh vừa nói, vừa kéo ghế mời ngồi.
Nói một đoạn dài như vậy, còn nói chăm lo được mọi thứ, đây là lời Lý Minh có thể nói ra sao? Dương Dụ ngạc nhiên nhìn anh, cha cô ấy thường bảo cô ấy nói năng bộc trực, chẳng suy nghĩ gì, còn kiểu nói chuyện như vậy của anh, cô ấy cũng không thể nói ra được.
Dương Bằng lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Tính ông ấy, con cũng biết rồi đó. Con cứ để ông ấy lo một chút, chứ không ban đêm lại mất ngủ.”
Lý Minh cười nhẹ: “Hôm nay chú Dương không bận sao?”
Câu này rõ ràng là đang hỏi “chú đến đây làm gì?” Dương Bằng bỗng có cảm giác, mình như đang đối mặt với lão cáo già trưởng phòng vậy.
“Xảy ra một chút chuyện, có liên quan đến con nên qua hỏi vài câu.” Dương Bằng nói ngắn gọn, rồi tiện tay ném ra một quả cầu kim loại. Quả cầu nứt ra bốn phía, lơ lửng giữa không trung, ánh đỏ nhấp nháy.
“Họ tên?” Ông nghiêm giọng hỏi.
“Cha!” Dương Dụ giận dữ hét, “Cha đang thẩm vấn tội phạm đấy à!?”
“Dụ Nhi, đừng làm loạn, đang ghi hình.” Dương Bằng cau mày.
“Con biết thừa, nhưng xóa được mà!” Dương Dụ chắn trước mặt Lý Minh như thường lệ, “Chú Trường Hải vừa mất, cha lại làm như tra hỏi tội phạm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!?”
“Không… không phải… chỉ là thủ tục thôi…” Dương Bằng bất đắc dĩ. Với cô con gái này, ông ấy đúng là chẳng có cách nào.
“Dương Dụ, đừng làm loạn nữa…” Một bàn tay to đặt nhẹ lên vai Dương Dụ. Dương Bằng giật mình, ánh mắt lập tức thay đổi.
“Chú Dương đang làm việc.”
Dương Dụ quay đầu nhìn Lý Minh, đôi mắt anh tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng, khiến cô ấy không hiểu sao cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, rồi liếc chaa một cái, hừ lạnh, mới chịu tránh sang một bên.
Dương Bằng hít sâu một hơi, bắt đầu ghi âm lại từ đầu.
“Họ tên.”
“Lý Minh.”
“Tuổi…”
“…”
“Tối hôm qua, từ bảy đến tám giờ, cậu ở đâu?” Ông ấy hỏi thẳng vào trọng điểm.
“Ở nhà ngủ.” Lý Minh lúc này mới tỏ ra hơi bối rối.
“Có…” Dương Bằng ngập ngừng một chút, “Có ai làm chứng không?”
Dương Dụ trợn mắt nhìn ông ấy.
“Không có.” Lý Minh lắc đầu.
“Tôi muốn kiểm tra hệ thống an ninh nhà cậu.” Dương Bằng nói. Lý Minh gật đầu: “Được thôi, nhưng mấy ngày nay nó bị sập hệ thống, với lại bố con cũng không lắp camera giám sát trong nhà.”
“Suýt nữa thì quên, cha cậu vốn không tin mấy thứ công nghệ này.” Dương Bằng nói lảng, Lý Minh chỉ cười cười, cha anh nào phải không tin, chẳng qua sợ bí mật bị lộ ra mà thôi.
“Hôm qua, có người tên Mã Võ và Vương Ba đến tìm cậu, nghe nói giữa các cậu có xung đột?”
“Chỉ là lời qua tiếng lại thôi, họ muốn con dọn ra khỏi nhà sớm, con tất nhiên không đồng ý.” Lý Minh thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ, rồi giả vờ tò mò hỏi: “Chú đến hôm nay… là vì chuyện đó ạ?”
“Hai người đó chết rồi.”
“Chết rồi…” Lý Minh ngây người ra, rồi hiện lên nét mặt vừa như được giải thoát, vừa như nghiến răng nghiến lợi, nhưng phát hiện Dương Bằng hoàn toàn không nhìn mình.
Ông ấy thật sự chỉ làm đúng thủ tục, Lý Minh không nằm trong diện nghi ngờ, chỉ vì có tiếp xúc với nạn nhân trong ngày xảy ra án mạng nên mới đến hỏi.
“Ừ, không còn gì nữa.” Dương Bằng nói ngắn gọn, “Thời gian tới, cậu không được rời khỏi thành phố Ngân Hôi, có thể tôi sẽ cần tìm đến cậu.”
Sau đó ông ấy đứng dậy, thu lại quả cầu ghi âm, vỗ vai Lý Minh một cái: “Là đàn ông thì sau này phải sống hiên ngang.”
“Hai tên vô lại, chết đáng đời. Nhất là tên Vương Ba, trước đây thường xuyên…” Dương Dụ lúc này mới mở miệng, giọng lộ rõ vẻ hả hê.
“Về rồi cũng không báo với cha một tiếng!” Dương Bằng lườm cô ấy, rồi xoay người chuẩn bị rời đi. Khi đã đến gần cửa, ông ấy bỗng khựng bước, quay đầu nhìn lên cầu thang dẫn lên tầng hai, trong lòng hơi động, liền quay lại hỏi: “Tiểu Minh, không phiền nếu chú lên lầu xem thử chứ?”
Lý Minh trong lòng chợt thắt lại, sao tự dưng ông ấy lại muốn lên kiểm tra!?

Bình Luận

0 Thảo luận