“Tôi nghi đây là hành động thanh trừng nội bộ.” Triệu Hùng bước từng bước xuống cầu thang, nói ra suy đoán của mình, “Là người trong bang Hung Hổ tự ra tay. Vụ việc ở Sa Trấn lần trước, rất có thể có liên quan đến Hổ Mặt Sẹo.”
Vài người nghe vậy, sắc mặt trở nên khó đoán.
“Má ơi, ra tay độc ác quá rồi đấy.” Lê Ninh sợ tái mặt. Trước đó cậu ấy chỉ nghe báo cáo sơ lược, chưa biết chi tiết cụ thể.
Vừa đến hiện trường là giật mình suýt ngã.
Cậu ấy nhặt được một cái đầu người, mặt mũi trắng bệch, đôi mắt mở to trợn trừng, chết không nhắm mắt, không thể xác định là của xác nào.
“Mặt đất đầy máu, không có dấu vết chân, chỉ có từng hố nhỏ…” Nhân viên khám nghiệm hiện trường đang tập hợp thông tin.
“Đúng là tên cuồng sát nhân…” Lê Ninh rợn cả da gà, quay đầu lại liền thấy Lý Minh đang nhìn mình chằm chằm, bất giác bị dọa giật mình.
“Cậu nhìn tôi làm gì thế?”
“Không có gì.” Lý Minh lắc đầu.
Vì họ đến muộn nên tầng một cơ bản đã được xử lý xong, cả nhóm tiếp tục lên tầng hai, rồi đến tầng ba.
“Trong phòng của Trương Hổ không có dấu vết đánh nhau, phòng có dấu hiệu giao chiến chính là căn bên trái.” Nhân viên kỹ thuật đặt một thiết bị hình tròn ở giữa phòng, ánh sáng xanh nhạt quét khắp không gian.
“Rõ ràng hung thủ đã phá hiện trường sau khi ra tay. Mô phỏng không gian 3D không thể tái hiện quá chi tiết, nhưng có thể xác định, đó là một cơ thể đã được cải tạo cơ giới.”
“Cải tạo cơ giới?” Dương Bằng nhướng mày, lập tức liên tưởng đến kẻ đã giết chết Mã Võ, cũng ra tay với người của bang Hung Hổ, cũng là một cơ thể cải tạo.
Ông ấy không tin trong thời gian ngắn như vậy lại xuất hiện nhiều cơ thể cải tạo cơ giới mạnh đến thế.
“Lý Minh, lại đây nói thử xem, cậu có suy đoán gì không?” Triệu Hùng đang trầm ngâm, liếc thấy Lý Minh đến liền gọi, “Đã được Bộ trưởng đánh giá cao, thì phải rèn luyện nhiều hơn.”
Lý Minh lắc đầu: “Có bốn đội trưởng ở đây, tôi không dám múa rìu qua mắt thợ.”
“Không cần sợ, có gì nói đó, chúng tôi sẽ không chê cười cậu đâu.” Triệu Hùng làm bộ nghiêm túc nói.
Dương Bằng cau mày, định lên tiếng thì nghe Lý Minh nói: “Vậy thì, nếu đội trưởng Triệu đã nói vậy, tôi đúng là có một vài suy đoán.”
Anh bước đến trước cái hố lớn do két sắt kéo ra, chậm rãi nói: “Tôi vừa để ý thấy, cái bàn không có dấu vết bị di chuyển, kệ sách cũng không có dấu hiệu bị lục lọi, những chỗ khác cũng vậy, điều này cho thấy hung thủ rất quen thuộc với nơi này, từ đầu đã biết rõ đồ được giấu ở đâu.”
Dương Bằng ánh mắt sáng lên… Suy đoán này không khó, nhưng có thể nhanh chóng chú ý đến những chi tiết nhỏ như vậy, rồi liên kết lại được, thì không phải ai cũng làm được.
“Khá lắm nhóc!” Vương Chí Hằng khen ngợi, “Ban đầu tôi cũng không để ý, đúng là vậy, thứ giấu trong đây chắc chắn là két sắt.”
“Triệu Hùng, tôi bắt đầu đồng tình với suy đoán của anh rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=37]
Nếu không phải người trong bang Hung Hổ, thì dù đột nhập được vào đây cũng phải lục lọi tìm kiếm một lúc.”
“Được đấy, quan sát rất sắc bén.” Lê Ninh lén giơ ngón tay cái khen ngợi.
Đúng lúc mọi người đang tập trung thu thập thông tin hiện trường, lão Đao vội vã bước đến, nghiêm giọng: “Đồ Chinh… đến rồi.”
Sắc mặt các đội trưởng lập tức thay đổi.
“Lão hổ này…” Vương Chí Hằng hừ lạnh một tiếng.
Đồ Chinh, thủ lĩnh của bang Hung Hổ, cha là công nhân mỏ của Công ty Tinh Sáng, mẹ thì không biết là kỹ nữ ở con phố nào.
Ban đầu chỉ là một tên du côn chuyên trộm cắp vặt, không hiểu sao lại vươn lên được.
Chỉ trong bảy, tám năm đã leo lên đến vị trí hiện tại…
Trong dữ liệu của Bộ An ninh cũng có hồ sơ về hắn, Lý Minh đã từng xem qua.
Anh và Lê Ninh không xuống dưới, mà chỉ bước tới bên cửa sổ, nghiêng người quan sát.
Hai phe đang giằng co, Đồ Chinh cực kỳ nổi bật, bộ vest đen bó sát thân hình cường tráng như bức tường.
Dương Bằng vốn đã cao lớn, nhưng đứng cạnh Đồ Chinh lại giống như một đứa trẻ.
Những thành viên bang Hung Hổ đi theo hắn rõ ràng khác biệt, toàn thân toát ra sát khí.
Bên cạnh hắn là một tên đầu trọc, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn từ phía họ, tên đó ngẩng đầu nhìn về phía tầng ba.
A Hổ, con nuôi của Đồ Chinh, đã theo hắn nhiều năm nay.
“Được lắm, rất được. Nhờ có các người mà thành phố Ngân Hôi mới được bình yên thế này.” Đồ Chinh bỗng lạnh giọng châm biếm, rồi dẫn người rời đi.
“Thật ra những vụ nội bộ bang hội chết nhiều người như thế này rất hiếm khi bị rò rỉ ra ngoài. Nhưng lần này người phát hiện thi thể lại là dân nội thành đến Phố Đỏ tìm gái, nên chúng ta mới biết sớm, trái lại bang Hung Hổ lại chậm chân hơn.” Lê Ninh hạ giọng nói.
“Lão hổ đó, giận lắm rồi đấy…”
…
“A Hổ, họ nói là người nội bộ chúng ta làm. Con nghĩ sao?” Ngồi trong chiếc xe dài lơ lửng, những bàn tay mềm mại ve vuốt trên lớp cơ bắp cứng như đá.
“Có khả năng, nhưng không lớn… trừ khi có ai thuê sát thủ.” A Hổ lắc đầu.
“Hừm…” Đồ Chinh cười nhạt lắc đầu, nhưng vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo dữ tợn: “Dùng xong rồi định vứt bỏ? Chỉ vì sợ tổ điều tra Liên sao mà run rẩy như vậy sao?”
“Nếu gây rối, thì cứ chơi đi! Để xem chúng mày chịu nổi không!”
Không rõ hắn đang ám chỉ ai.
A Hổ im lặng không nói gì. Đồ Chinh liếc nhìn anh ta một cái, rồi tiếp: “A Hổ, chuyện làm ăn và hậu sự của Hổ Mặt Sẹo, giao hết cho con.”
“Vâng, nghĩa phụ.” A Hổ gật đầu.
Đồ Chinh chầm chậm nhắm mắt, dường như đang hồi tưởng điều gì: “Ta nhớ… Hổ Mặt Sẹo hình như từng nói muốn giao cho ta một thứ gì đó…”
…
Hiện trường đã xử lý gần xong, Bộ An ninh bắt đầu rút quân, nhưng vẫn để lại hơn hai mươi người canh gác, không cho bất cứ ai tiếp cận, những người còn lại thì thay phiên nhau trực.
Bốn đội trưởng cũng thay nhau túc trực, bảo đảm luôn có người ở đó có canh chừng.
“Dạo gần đây cứ cảm thấy thành phố mình không yên ổn chút nào, trước còn nghe cha tôi bảo Bộ Xây dựng nói hệ thống cống ngầm cũ quá rồi, cần sửa chữa…” Trên đường về, Lê Ninh lẩm bẩm, “Thật là vô lý…”
Lý Minh khẽ nhướng mày, cha của Lê Ninh làm trong cơ quan chính phủ của thành phố Ngân Hôi, biết khá nhiều chuyện nội bộ.
Những người quyền lực trong thành phố… đang âm thầm dọn sạch những kẻ làm việc phi pháp cho mình, đến mức cả hệ thống cống ngầm cũng muốn bịt kín, thật đúng là ra tay quá tuyệt tình.
Tuy nhiên… trong lòng anh khẽ dấy lên một cảm giác bất an: việc mình ra tay trong thời điểm nhạy cảm như thế này… liệu có dẫn đến chuỗi phản ứng liên hoàn không?
Về đến trụ sở Bộ An ninh, họ cũng không được nghỉ ngơi, lập tức bị gọi đi hỗ trợ, tham gia phân tích các dữ liệu. Hôm nay là một trường hợp đặc biệt, phải làm thêm giờ, Lý Minh không tỏ ra khác biệt, cũng ở lại làm cùng.
“Cái hố sâu này, mô hình 3D của nó có gì đó kỳ lạ, cậu nhìn xem…” Lão Đao xoa cằm, ánh mắt đầy nghi hoặc, hỏi Lý Minh: “Lực va chạm tại điểm trung tâm này rõ ràng mạnh hơn hẳn các chỗ khác, hoàn toàn không cùng một cấp độ.”
Anh ta phóng to lên, đó là điểm va chạm của đạn phá giáp điện từ trên sàn tầng một.
Xung quanh đã bị Lý Minh phá hoại thêm sau đó, nhưng không thể nào so được với điểm va chạm chính giữa lúc đầu.
“Có thể bị thứ gì đó gây nhiễu.” Lý Minh nói qua loa, “Chắc không quan trọng đâu, cuộc chiến vẫn diễn ra ở tầng ba.”
“Ừ, đúng là vậy…” Lão Đao ngẫm nghĩ rồi gật gù đồng tình, ghi lại kết luận vào báo cáo.
“Má ơi!” Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên khắp tầng lầu.
Lão Đao nhíu mày: “Tôn Trường Hưng, nhỏ giọng thôi, mọi người đang làm việc kia mà!”
Tôn Trường Hưng nuốt nước bọt ừng ực, chỉ vào màn hình ảo trước mặt, lắp bắp: “Không phải đâu anh Đao! Vừa rồi phòng tình báo chia sẻ tin mới, trên mạng Hố Đen có người đăng truy nã treo thưởng! Nhắm vào Đồ Chinh, Chó Phàm Ăn, còn có Hồng Tường Vi kia nữa!”
“Cái gì cơ?” Lão Đao ngơ ngác, những người khác cũng chết sững.
“Mỗi người… một triệu tinh tệ!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận