Nhận lấy khẩu súng lục, nhìn nụ cười “gian tà” hiện rõ trên mặt Lê Ninh, sắc mặt Lý Minh bỗng trở nên kỳ lạ.
[Súng lục Balkan thế hệ 11 - chưa phân cấp: mẫu súng cơ bản, sát thương thấp. Điều kiện kích hoạt: 5 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Khống chế súng — sơ cấp.
Kỹ năng đặc biệt — Nhiều năm luyện tập: Tạm thời nâng trình độ khống chế súng lên sơ cấp.]
“Cách cậu cầm súng này…” Lê Ninh vừa mở miệng, nói được nửa câu thì khựng lại.
“Sao thế?” Lý Minh hỏi ngược lại.
“À… không có gì, rất chuẩn.” Lê Ninh không nhịn được hỏi: “Cậu từng luyện qua rồi à?”
“Không đâu, vừa nãy thấy anh cầm như vậy mà. Chẳng phải là giữ vững trọng tâm, cân bằng cơ thể, ngón cái và ngón trỏ giữ phần tay cầm, còn ba ngón còn lại thì siết chặt phần dưới để đảm bảo độ ổn định sao?” Lý Minh đáp tỉnh bơ.
Trong bộ kỹ năng ám sát mà khẩu súng bắn tỉa mang lại, có chứa không ít kiến thức về súng ống, thậm chí còn chiếm tỷ trọng khá lớn.
Nếu đem ra so sánh, ít nhất cũng tương đương trình độ khống chế súng sơ cấp.
“Cậu… hiểu rõ thật đấy, sách giáo khoa cũng chỉ viết đến thế thôi…” Lê Ninh có phần ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh, khẽ ho vài tiếng, cố tỏ ra uy nghiêm: “Cầm súng chỉ là bước đầu, quan trọng nhất là khâu bắn đấy.”
Xung quanh bắt đầu có không ít người chú ý đến họ, gần đây Lý Minh là nhân vật hot, nổi như cồn.
Nhiều người vừa ghen tị vừa khinh thường, cho rằng tên này chỉ nhờ vận may, tuổi còn trẻ, thực lực chưa chắc đã ra gì.
Thấy họ đang luyện bắn súng, lập tức có nhiều ánh mắt tò mò đổ dồn về, muốn xem thử rốt cuộc tên này có bao nhiêu bản lĩnh.
“Nào, để tôi dạy cậu…” Lê Ninh vừa dứt lời thì Lý Minh đã liếc cậu ấy một cái đầy hờ hững. Ánh mắt anh còn chưa hoàn toàn đặt lên bia bắn, ngón tay đã bóp cò, lửa đạn phun ra.
Đoàng! Đoàng! …
Liên tiếp mấy phát súng!
“10”, “10”, “10”.
Phòng huấn luyện vốn còn có chút ồn ào, trong khoảnh khắc lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng báo điểm lạnh lẽo từ hệ thống máy móc.
Cạch! Băng đạn được đẩy lên, Lý Minh cụp mắt xuống, tay đơn cầm súng.
Đoàng!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=33]
Đoàng! Đoàng! Lại thêm một loạt “10” điểm nữa.
Mọi người nhìn anh, âm thầm nuốt nước bọt.
Cơ mặt Lê Ninh giật giật, lắp bắp không nên lời: “Cậu… cậu… cậu…”
“Anh Lê, tôi vượt qua bài kiểm tra chưa?” Lý Minh nghiêng đầu hỏi.
Trong lòng Lê Ninh đắng ngắt: “Cái này… mới chỉ là súng lục thôi, còn mấy loại súng khác nữa…”
Tuy nói vậy, nhưng với trình độ bắn chuẩn xác hiện tại của Lý Minh, những loại súng khác nhiều nhất cũng chỉ cần làm quen một chút là thành thạo ngay.
Những người khác thì đưa mắt nhìn nhau, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục luyện tập, nhưng trong lòng lại chua chát không thôi, nhiều người đến giờ bắn vẫn không chuẩn bằng Lý Minh, cảm giác mấy năm khổ luyện như đổ xuống sông xuống biển.
Tình hình đúng như Lê Ninh dự đoán, chỉ vài phút sau, cậu ấy đành như người vừa mất sổ đỏ, bất đắc dĩ ký tên lên màn hình ảo.
Lần tới ra ngoài làm nhiệm vụ, Lý Minh có thể mang theo súng.
Quay lại tầng 223, có vẻ như Dương Bằng đang mắng người, thấy hai người họ bước vào, ánh mắt lập tức rơi lên người Lý Minh: “Thủ tục chuyển sang chính thức của Lý Minh đã xong, cậu dẫn cậu ấy đi thực hiện hết các quy trình cần thiết, đặc biệt là huấn luyện súng. Đừng để lần sau ra ngoài làm nhiệm vụ mà chỉ cầm ống nhòm.”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến, Lê Ninh vốn đã tiu nghỉu lại càng cười khổ: “Đội trưởng Dương, anh nói muộn rồi…”
“Hử?” Dương Bằng khó hiểu, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, nghĩ đến việc hai người họ vừa từ tầng trên xuống, trầm giọng hỏi: “Sao thế? Lý Minh bị ban lệnh cấm à?”
“Lệnh cấm” nghĩa là trong quá trình huấn luyện xảy ra sự cố súng cướp cò gây thương vong, bị cấm hoàn toàn mang theo vũ khí.
Từ khi biết Lý Minh đã là sinh vật cấp F và còn lập được công trạng lớn, Dương Bằng vốn định điều anh về hậu cần, giờ lại muốn dốc sức bồi dưỡng.
Nếu mà thật sự dính phải lệnh cấm, thì phiền toái to rồi.
Những người xung quanh cũng không kìm được ánh mắt, đồng loạt nhìn về phía tân binh trẻ tuổi này.
“Sao có thể chứ.” Lê Ninh cạn lời, không hiểu sao đội trưởng lại nghĩ vậy, “Lý Minh vượt qua kiểm tra rồi.”
“Cái gì?” Ánh mắt mọi người lập tức thay đổi, lão Đao đột nhiên đứng bật dậy, trầm giọng: “Lê Ninh, không phải vì quan hệ tốt với cậu ấy mà cậu nương tay đấy chứ?”
“Anh Đao, tôi biết chừng mực mà. Bài kiểm tra đã được tôi sao lưu lại rồi.” Lê Ninh nói xong lập tức mở đoạn ghi hình lên.
Trong sân huấn luyện lặng ngắt như tờ, chỉ còn vang vọng một chuỗi “Đoàng! Đoàng! Đoàng!” cùng với “10”, “10”, “10” đều tăm tắp.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, nhìn thiếu niên điềm tĩnh trong màn hình, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác “cả đời luyện súng uổng công rồi”.
Ánh mắt Dương Bằng hơi nheo lại. Ông ấy biết Lý Minh đã là sinh vật cấp F, thể chất các mặt đều được nâng cao vượt bậc, qua được huấn luyện súng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng… không ngờ lại nhanh đến thế.
Trừ khi… đây không phải lần đầu anh chạm vào súng.
Nhưng ông ấy đã không ít lần theo Lý Trường Hải đến trường của Lý Minh để "đòi lý lẽ". Khi đó, cậu nhóc kia thường xuyên bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ánh mắt nhìn người lớn cũng tránh né, hoàn toàn không dám phản kháng.
Nếu từ nhỏ đã quen cầm súng, có can đảm thì đâu thể bị bắt nạt như vậy, trừ phi… anh cố ý nhẫn nhịn từ nhỏ?
Kết hợp với những nghi ngờ trước đó về Lý Trường Hải, không hiểu sao, khi nhìn vào gương mặt bình thản kia của Lý Minh, Dương Bằng bỗng thấy lạnh sống lưng.
“Rất tốt.” Dương Bằng đè nén tâm trạng hỗn loạn, tuyên bố giải tán.
Buổi họp tan, mấy ông lính kỳ cựu tụ lại một chỗ, sắc mặt khó coi, đồng loạt trừng mắt nhìn một người trong nhóm:
“Lão Điêu, chẳng phải anh nói thằng nhóc Lý Minh nhút nhát rụt rè, ít nói, không làm ra trò gì sao?”
“Lần trước thì bảo là đội trưởng Dương cố tình đẩy công lao cho nó, thế lần này thì sao? Chẳng lẽ đội trưởng Dương núp phía sau, cầm tay nó bóp cò?”
“Nói trắng ra, anh bảo tụi tôi tránh xa nó, cuối cùng lại để em vợ anh là Lê Ninh dẫn dắt nó, tính toán kỹ quá ha…”
“Các anh em à, hiểu lầm rồi, trước tôi gặp nó mấy lần, nó không thèm chào lấy một câu.” Lão Điêu cười gượng, “Với lại, chuyện để Lê Ninh kèm nó là do đội trưởng Dương chỉ định, không liên quan gì đến tôi cả!”
“Biến đi chỗ khác! Từ giờ không tin lời anh nữa!”
…
Tan làm, theo thông lệ, Lý Minh lại đến bãi phế liệu, nhưng lúc này đã hơn năm giờ, chỉ còn ba tiếng để nhặt phế liệu, thu được 20 điểm năng lượng kim loại, khoảng một tấn vật liệu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã ba ngày trôi qua, an ninh trong nội thành gần đây khá ổn, nghe nói một vài băng nhóm bên ngoài thành đã bị đả kích nặng nề.
Cho đến hôm nay, đầu tháng Bảy, trời đổ mưa lớn, tiếng mưa rơi tí tách khắp bãi phế liệu, thi thoảng sét lóe lên, xé rách màn đêm phủ lên Thành phố Ngân Hôi, khiến lòng người thấp thỏm.
“Chú em à, mưa to đấy, đi đường cẩn thận nhé.” Bảo vệ cổng giờ đã rất quen thuộc với Lý Minh.
“Anh cũng vậy nhé, anh Tôn.” Lý Minh cười, theo chiếc tàu vận chuyển trở về nhà.
Ba ngày nay, ngày nào tan làm anh cũng tới đây, cộng với sự tích lũy trước đó, năng lượng kim loại đã lên tới 540 điểm, đồng thời cũng rút cạn toàn bộ số tiền tích cóp.
Bên cạnh đó, tiến độ phát triển hạt giống gene cũng đã đạt 42%, sau khi vượt qua ngưỡng 30%, dù có tăng điện áp thì tốc độ phát triển cũng chậm lại rõ rệt.
Ban đầu anh dự tính có thể đạt đến 50%, nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Kết hợp với chiêu đánh tích lực, mức độ công phá có thể đạt đến 120F, đã vượt qua tiêu chuẩn của sinh vật cấp F.
Khóa cửa, chốt lại, lên lầu.
Lý Minh hít sâu một hơi: “Bệ máy bốn tay – Tiến hóa!!”
Bốn cánh tay máy từ sau lưng Lý Minh duỗi ra, ánh sáng vàng nhạt dần bao phủ, lớp kim loại bạc trắng bên ngoài như thoát xác, từng lớp từng lớp rơi ra, hóa thành tro bụi.
Cấu trúc máy móc tinh vi bên trong thay đổi dữ dội, các lớp kim loại được chồng ghép và tái cấu trúc, đường kính phình to gần gấp đôi.
Lớp ngoài cùng giờ trơn nhẵn, các hoa văn ẩn hiện tinh xảo, phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Các khớp nối dạng vòng phức tạp hơn trước, chồng chéo ăn khớp, lại còn được tăng cường cấu trúc giảm âm.
Bộ kìm chữ thập vốn đã to lớn, nay gần như phình to gấp đôi, vùng bao phủ rộng hơn hẳn.
Ngay cả phần mũi khoan và lưỡi cưa từng được anh tự tay hàn lên cũng đã thay đổi hoàn toàn, dấu hàn xấu xí biến mất, giờ đây hòa làm một với cánh tay máy, tạo cảm giác vừa mạnh mẽ vừa đẹp mắt.
“Đây chính là tiến hóa sao… Một sức mạnh thật kỳ diệu.” Lý Minh tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng không khỏi kinh ngạc thán phục.
Vù……! Suy nghĩ vừa thoáng qua, mũi khoan gầm rú, luồng khí xoáy tung lên, rèm cửa bị cuốn bay phần phật.
Cùng lúc đó, lượng lớn thông tin đổ vào đầu, Lý Minh hoa mắt, trước mắt trở nên tối sầm, suýt nữa ngã xuống, may mà đã từng trải qua một lần, lần này cố gắng chống chịu được.
Kỹ năng sửa chữa cơ giới cũng nhờ đó tăng lên trung cấp, mang đến lượng kiến thức mới khổng lồ, đủ để tự mình mở một tiệm sửa chữa quy mô lớn.
Không lâu sau, anh thở ra một hơi thật dài, bốn cánh tay máy vừa tiến hóa đồng loạt duỗi thẳng ra, âm thanh khi thu vào gần như không phát ra tiếng động.
“Chiều dài vươn ra đến bốn mét, quá tốt…” Lý Minh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đêm tối gió mạnh, mưa như trút nước… Đúng là thời điểm thích hợp để…giết người!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận