“Chỗ này sao lại nhiều lính an ninh thế nhỉ? Ồ… mấy tuyến đường trên không quanh đây đều bị phong tỏa, chỉ có thể vòng đường khác thôi.” Vương Triệu Viễn lẩm bẩm, giọng vừa đủ để Lý Minh nghe thấy.
Lý Minh nhìn qua cửa sổ, phía dưới chính là quán bar Lãng Dũng, lúc này đã bị dựng hàng rào phong tỏa nhiều lớp, trên không lẫn mặt đất đều bị cách ly.
Đám đông bị dồn tụ lại một chỗ, bàn tán xôn xao, người chen chúc đông nghẹt.
Hơn hai trăm lính an ninh canh giữ các ngả đường, máy bay không người lái chớp đèn đỏ xanh cảnh báo xung quanh.
Người trong quán bar quá đông, không thể dọn hết được, việc xác chết bị phát hiện nhanh như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Đợi một lúc, thấy Lý Minh không bảo mình ghé xem tình hình, phi thuyền liền lặng lẽ khởi động, vòng đường khác đi.
Về tới phòng thí nghiệm, trên bàn ở cửa phòng đã bày sẵn thuốc giải rượu, hẳn là do Vương Triệu Viễn nhắn nhủ cho phòng thí nghiệm chuẩn bị.
Đêm đã khuya, Lý Minh không luyện tập nữa, nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ sâu.
…
Quán bar Lãng Dũng lúc này lại chẳng yên bình. Một đám nam nữ ăn vận lòe loẹt, trang điểm đậm, váy siêu ngắn, khuyên tai, hình xăm, miệng còn phì khói thuốc, bị dồn lại một chỗ.
“Má, đang nhảy hăng say mà, rốt cuộc có chuyện gì thế?”
“Có chuyện gì vậy? Đây là quán bar Lãng Dũng đó, một năm mà bị kiểm tra một lần đã là tin lớn rồi.”
“Thiết bị thông minh đều bị tịch thu, xung quanh dựng lưới đen cách ly tín hiệu, chắc chắn là chuyện lớn rồi.”
Người thuộc bộ phận an ninh với vẻ mặt nghiêm nghị, cầm thiết bị thông minh đi hỏi từng người, giọng trầm: “Xin lỗi, vui lòng đọc mã nhận dạng của anh/chị.”
“Anh cảnh vệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Động tĩnh lớn thế này, chẳng lẽ nhà họ Biên sụp đổ rồi à?” Có kẻ ngà ngà say, lười nhác hỏi, áo sơ mi hoa bung mấy cúc, ngực đầy dấu son.
Lời còn chưa dứt, một bóng đen vọt tới với tốc độ cực nhanh, cả người áo hoa bị đá bay, ngã đè lên một đám người, khiến mọi người kêu ầm lên.
Lính an ninh gần đó sắc mặt biến đổi, lập tức vào thế cảnh giác, nhưng kẻ ra tay chỉ lạnh lùng thu chân lại, vest thẳng thớm, mặt không cảm xúc.
“Quản cho tử tế cái miệng của mình.” Anh ta lạnh giọng nói. Một anh lính an ninh trẻ tuổi muốn bước lên quát tháo, nhưng đồng nghiệp bên cạnh kéo lại.
“Xin lỗi, chào anh, tôi là luật sư của anh Biên Hằng.” Một người bước lên, mỉm cười: “Chi phí y tế chúng tôi sẽ lo hết, nếu anh muốn kiện cáo, chúng ta có thể trao đổi liên lạc để tiện cho liên hệ sau này.”
Kẻ áo hoa nằm dưới đất, má sưng vù, mấy chiếc răng gãy mất.
Ánh mắt đã tỉnh rượu, chỉ còn lại nét kinh hoàng, anh ta vịn người khác đứng dậy, liên tục lắc đầu.
Biên Hằng thì đã đi thẳng vào quán bar, tầng một bị dọn sạch, đám bảo an chỉ mặc quần đùi đang bị lấy lời khai, anh ta đi thẳng lên tầng ba, sắc mặt âm trầm.
Trong phòng, các loại thiết bị đặt ở góc, thi thể dưới đất còn chưa được phủ vải trắng, hậu cần đang thu thập dữ liệu và phân tích hiện trường.
Vài người trung niên mặc đồng phục lính an ninh màu trắng, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên là cấp cao. Thấy Biên Hằng đến, họ đồng loạt ngừng nói chuyện, một người bước ra, đưa tay: “Chào ngài Biên, tôi là Mạnh Văn Khuê, trưởng phân bộ an ninh khu Giang Châu.”
Biên Hằng lạnh lùng liếc nhìn, không bắt tay, chỉ nhìn xác Biên Lập dưới đất: “Tôi là người nhà nạn nhân, tôi muốn biết tại sao em trai tôi lại chết ở đây.”
“Chuyện này…” Mạnh Văn Khuê hơi do dự, luật sư bên cạnh Biên Hằng nói: “Theo Điều lệ quản lý trị an Lam Tinh, điều 1324, bổ sung số 6: Thân nhân người chết có quyền biết nguyên nhân tử vong cũng như tình hình điều tra cụ thể của vụ án. Lưu ý: luật sư của họ cũng có quyền tương tự.”
Mặt Mạnh Văn Khuê lộ vẻ khó coi, hít sâu một hơi: “Chúng tôi mới đến chưa đầy nửa tiếng, nguyên nhân cụ thể còn chưa rõ, phân tích hiện trường vẫn chưa xong.”
“Camera giám sát đâu?”
“Ổ cứng đã bị phá hủy, chúng tôi chỉ biết có kẻ dùng mặt nạ mô phỏng giả dạng bảo an quán bar, vào phòng giám sát rồi tắt toàn bộ hệ thống.”
“Còn camera bên ngoài quán bar?” Luật sư hỏi thêm.
Mạnh Văn Khuê tiếp lời: “Chúng tôi đã khẩn cấp kiểm tra, hắn biết rõ điểm mù của camera, chỉ có ba trạm giao thông ở ngã ba ngoài cùng ghi lại được một bóng đen. Tốc độ quá nhanh, vượt xa tần suất bắt hình của camera, không thể nhận diện.”
“Vượt khả năng ghi hình của camera? Nghĩa là ít nhất cũng là sinh mệnh cấp D?” Luật sư nhíu mày.
Mạnh Văn Khuê vừa định đáp thì nhân viên hậu cần đưa tới một tài liệu, ông ấy cúi đầu xem, sắc mặt đổi hẳn.
“Không, xác suất chưa đến 30% cho thấy hắn là cấp D, khả năng cao hơn là cấp C.”
“Cấp C?” Mặt Biên Hằng biến đổi, nhìn sang thi thể bị chém đôi bên cạnh, cơ thể cháy đen, hốc mắt chỉ còn hai lỗ máu.
“Người chết này là Hoắc Minh, sinh mệnh cấp D. Theo xét nghiệm hoạt tính tế bào sau khi chết, anh ta hoàn toàn không kịp phản kháng.”
“Nghĩa là từ lúc phát hiện đối phương đến lúc chết, không quá năm giây.” Mạnh Văn Khuê cúi nhìn tài liệu, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng.
“Trong khu vực, các sinh mệnh cấp C lẽ ra đều nằm trong giám sát mới đúng.” Biên Hằng trầm giọng.
Mạnh Văn Khuê gật đầu, lại nhận thêm một bản báo cáo: “Đúng vậy, tất cả sinh mệnh cấp C bị giám sát đều không đến gần nơi này tối nay.”
“Hơn nữa, sinh mệnh cấp C có năng lực khống chế lửa, tư liệu chỉ ghi có hai người, cả hai đều ở đầu bên kia hành tinh.”
“Không có ai cả, vậy là nhập lậu rồi?” Biên Hằng cười lạnh, “Đây là thủ đô Lam Tinh, một sinh mệnh cấp C ngang ngược như vậy, đúng là tuyệt vời.”
Mặt Mạnh Văn Khuê càng thêm khó coi, dù sao đây cũng là địa bàn của ông ấy, xảy ra chuyện thế này ông ấy khó mà thoái thác trách nhiệm.
“Đây mới chỉ là phân tích của chúng tôi, chưa có chứng cứ xác thực, rốt cuộc có phải do cấp C gây ra hay không, còn phải điều tra thêm.”
“Còn manh mối nào khác không?” Biên Hằng gặng hỏi.
“Ừm…” Mạnh Văn Khuê trầm ngâm, thấy luật sư bên cạnh Biên Hằng sắp lên tiếng, ông ấy vội nói: “Văn phòng của Hoắc Minh bị phá khóa, nhưng không có dấu hiệu lục soát, hắn dường như biết rõ nơi cần lấy đồ, thậm chí két sắt giấu trong tường cũng tìm ra.”
“Hoắc Minh chết quá nhanh, trừ khi Biên Lập nói cho kẻ tấn công biết chỗ cất đồ, nhưng chuyện tài sản nhạy cảm thế này, Hoắc Minh chắc chắn không kể với Biên Lập.”
“Ý ông là do người nhà chúng tôi làm?” Biên Hằng nghe ra ẩn ý, lập tức cắt lời.
“Chỉ là một khả năng.” Mạnh Văn Khuê nhấn mạnh.
“Hừ.” Biên Hằng khẽ cười khẩy, chẳng thèm để ý mặt mũi ông ấy, xoay người rời đi.
Biên Hằng đi rồi, có người bên cạnh Mạnh Văn Khuê ghé hỏi dò: “Trưởng phòng, tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Cứ theo quy trình, điều tra từng bước, bắt đầu hỏi thăm từ những người xung quanh cậu ta.” Mạnh Văn Khuê hừ lạnh.
…
Nửa tiếng sau, tại nhà họ Biên.
Choang!
Ly rượu rơi xuống đất, vỡ tung thành đóa hoa đỏ rực, trong mắt người đàn ông tràn đầy lửa giận u ám.
Tôn Kính An sắc mặt thản nhiên: “Anh Biên, tức giận thế làm gì.”
Biên Tích Vân gằn giọng cao vút: “Chết đâu phải con ông, đương nhiên ông không tức giận rồi!”
Tôn Kính An lắc đầu: “Tuy hơi bất ngờ, nhưng nếu có thể, tôi thật sự mong con tôi chết thay cho con ông.”
“Hừ…” Biên Tích Vân cố nén lửa giận, hỏi: “Người của ông có tin tức gì không, ai đã ra tay?”
Tôn Kính An thở dài: “Tôi cũng muốn chỉ đích danh một người, nhưng thật sự không có, yên ắng như chưa từng có chuyện gì.”
“Yên ắng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=95]
Ý ông là chẳng biết từ đâu nhảy ra một sinh mệnh cấp C, vô duyên vô cớ giết con tôi sao?” Biên Tích Vân giọng trầm xuống: “Người dưới trướng Ngô Diễn Thanh có động tĩnh gì không?”
“Biên Lập vừa mới bắt đầu bố cục đã bị diệt, Ngô Diễn Thanh không thể thoát can hệ.”
“Dù tôi rất muốn lừa ông, nhưng phải nói thật là người của Ngô Diễn Thanh hoàn toàn không có hành động nào.” Tôn Kính An lắc đầu: “Bản thân Ngô Diễn Thanh còn ở hệ sao Hà Lạc, dưới trướng hắn ngoài Lạc Xuyên ra thì chẳng có ai ở Kinh Nam Tinh.”
“Và người đó, đêm nay có thể xác nhận là không hành động.” Tôn Kính An nói tiếp, dù trong lòng rất muốn giấu giếm.
Bởi lúc này Biên Tích Vân chỉ là tạm thời chưa có thông tin, nhưng về sau chắc chắn sẽ tra ra. Nếu lừa dối bây giờ, sau này càng rắc rối.
“Không phải Ngô Diễn Thanh?” Biên Tích Vân cau chặt mày. Đối tượng tình nghi lớn nhất bị loại bỏ, ngược lại khiến ông ta không biết bấu víu vào đâu.
“Còn tên Lý Minh…” Biên Tích Vân lưỡng lự.
“Tên đó thì quả thật có mặt gần đó.” Tôn Kính An cười khẽ: “Nhưng cậu ta ngay cả sinh mệnh cấp D còn chưa đạt.”
Biên Tích Vân tâm trí rối loạn. Dù Biên Lập vốn đã bị coi là quân cờ bỏ đi, nhưng ít ra cũng phải chết có giá trị.
Cái chết bất ngờ này đã phá nát toàn bộ kế hoạch, đến cả kẻ tình nghi cũng chẳng thấy bóng dáng.
Bình tĩnh lại đôi chút, ông ta nghĩ Ngô Diễn Thanh thực sự khó có khả năng ra tay với Biên Lập, nếu có, ông ta sẽ trực tiếp nhắm vào Biên Tích Vân.
“Có thể lợi dụng chuyện này, tiếp tục gây áp lực với Lý Minh.” Tôn Kính An gợi ý: “Chẳng phải Biên Hằng vẫn còn đó sao?”
“Còn cái mẹ nó ấy!” Biên Tích Vân quát lớn: “Các ông trốn trong bóng tối, bắt chúng tôi xông lên trước, tôi đã chết mất một đứa con rồi!”
Tôn Kính An thu liễm thần sắc, không phản bác, chỉ khẽ thở dài. Khó khăn lắm mới thuyết phục được Biên Tích Vân từ bỏ Biên Lập, biến ông ta thành mồi nhử.
Ai ngờ lại chết đột ngột như vậy.
Trong lòng ông ta cũng thiên về khả năng Ngô Diễn Thanh ra tay. Nhưng xét cho cùng, Biên Lập vốn chần chừ, chẳng dám trực diện gây khó dễ cho Lý Minh, chỉ dám ám chỉ vòng vo.
Cũng chưa từng bộc lộ ý định muốn lấy mạng, với Lý Minh thậm chí còn chưa từng cãi vã gay gắt, nhiều lắm chỉ coi là tranh giành tình ái.
Ngô Diễn Thanh nào thèm để mắt đến một vai hề như vậy.
Vậy rốt cuộc là ai? Ngón tay ông ta khẽ miết nhẹ, chìm trong suy tư.
…
Sáng sớm hôm sau, Lý Minh bị gọi dậy, lần đầu tiên anh bị đánh thức như vậy.
“Người của bên an ninh đến tìm cậu, Biên Lập chết tối qua rồi.” Lạc Xuyên đứng đợi trước cửa, thấy anh bước ra thì nói ngay.
“Biên Lập?” Lý Minh khẽ nhíu mày.
“Một học viên của lớp đào tạo trọng điểm.” Lạc Xuyên giải thích.
“Tôi biết, gần đây cậu ta còn đang theo đuổi một người bạn của tôi.” Lý Minh không vui, anh và Quý Nhã đã từng nói chuyện này trên Tinh Võng, quản lý dữ liệu chắc chắn có thể tra ra.
Rồi anh kinh ngạc: “Cậu ta chết rồi sao?”
“Không rõ, cứ ứng phó qua loa là được.” Lạc Xuyên hờ hững nói, hai người cùng đi đến phòng khách.
“Trưởng phân bộ an ninh khu Giang Châu, Mạnh Văn Khuê, trợ lý, Trương Minh.” Mạnh Văn Khuê cười tươi đứng dậy, vừa tự giới thiệu vừa chỉ sang chàng trai trẻ bên cạnh.
“Thì ra là Trưởng phòng Mạnh, ngưỡng mộ đã lâu.” Lý Minh nhanh chóng bước tới, cực kỳ nhiệt tình, một mạch tung ra chuỗi lời xã giao: “Chú tôi, Dương Bằng, xem chú như thần tượng, lúc còn ở Ngân Hôi Tinh thường nhắc đến câu chuyện của chú.”
Trông sao khác trên tin tức thế nhỉ… Mạnh Văn Khuê thầm nghĩ, nhưng cũng lập tức đáp lại: “Tôi có nghe qua cái tên ấy. Ông ấy rất quyết đoán khi tố giác Bộ trưởng Tần Tiêu ở địa phương, giúp Bộ an ninh chúng ta lấy lại danh dự.”
Hai người cứ thế tung hứng, bên cạnh Trương Minh nghe mà thấy khó chịu.
Anh ta vốn tưởng đối phương là thiếu niên có phần hướng nội, bởi tin tức thời gian trước đều mô tả như vậy.
Nhưng nhìn cảnh anh niềm nở trò chuyện với cấp trên của mình, thật sự không giống chút nào.
“…Biên Lập, tôi quả thực có biết người này, gần đây cậu ta hình như có tiếp xúc với một người bạn của tôi.” Cuối cùng cũng vào chuyện chính, Lý Minh ngập ngừng: “Nhưng tôi với cậu ta chẳng có liên hệ gì, sao trưởng phòng Mạnh lại bất ngờ hỏi đến nhỉ?”
“Có lẽ cậu chưa biết…” Mạnh Văn Khuê liếc nhìn Trương Minh, anh ta rất biết ý đưa ra một tập hồ sơ.
Lý Minh hơi khó hiểu, nhận lấy, cúi đầu liếc qua, sắc mặt dần khó coi: “Ý chú là sao? Tôi đắc tội cậu ta khi nào?”
Lạc Xuyên cau mày, ghé nhìn một chút, lạnh giọng: “Cậu ta sai người nhắm vào người bên cạnh cậu? Nhà họ Biên…”
“Chúng tôi cũng không rõ, chính vì vậy mới đến thẩm vấn…” Mạnh Văn Khuê còn chưa nói hết, đã bị Lạc Xuyên ngắt lời.
“Thẩm vấn?” Lạc Xuyên lạnh mặt: “Là nghi ngờ chứ gì? Nghi ngờ Lý Minh, nghi ngờ cả thầy của tôi?”
“Thầy tôi còn đang cống hiến cho văn minh ở hệ sao Hà Lạc, các người lại bày trò mờ ám sau lưng!”
Mạnh Văn Khuê vội vàng giải thích: “Không phải, hiểu lầm rồi, chúng tôi tuyệt đối không có ý nghi ngờ, chỉ là thủ tục thẩm vấn thông thường thôi.”
“Cút!” Lạc Xuyên không khách khí, buông ra một chữ.
Sư huynh Lạc dữ dội vậy sao?
Lý Minh kinh ngạc, thường ngày không hề nhìn ra.
Mạnh Văn Khuê bất đắc dĩ, còn trợ lý Trương Minh thì đỏ bừng mặt: “Trưởng phòng Mạnh có nói gì quá đâu, anh…”
“Chuyện này không đến lượt cậu nói.” Mạnh Văn Khuê ngăn Trương Minh lại, rồi đứng dậy: “Đã vậy, ngài Lạc Xuyên không hoan nghênh, chúng tôi xin cáo từ.”
“Chú Mạnh, để tôi tiễn chú.” Lý Minh nhanh chóng đi theo, bất đắc dĩ nói: “Chú Mạnh, đừng để bụng, sư huynh Lạc Xuyên như vậy cũng vì tôi thôi.”
Thấy Lý Minh thái độ thành khẩn, sắc mặt Mạnh Văn Khuê dịu lại, khẽ nói: “Thật ra chúng tôi vốn không nghi ngờ cậu, cậu là người một nhà, tôi cũng không giấu. Kẻ giết Biên Lập ít nhất là sinh mệnh cấp D, khả năng cao là cấp C.”
“Nhưng những chuyện cậu ta làm quả thật có liên quan đến cậu. Còn về Giáo sư Ngô…” Mạnh Văn Khuê vốn có chút nghi ngờ, nhưng lại lắc đầu: “Thành thật mà nói, Biên Lập đối với cậu chỉ là tranh giành tình cảm. Tính tình Giáo sư Ngô hai năm nay ai cũng thấy, không đến mức vì thế mà ra tay giết người.”
“Đúng vậy.” Lý Minh cảm thán. Mạnh Văn Khuê phần nào thiên vị anh, dù sao trên danh nghĩa anh cũng mang thân phận người của Bộ an ninh.
Hai người trò chuyện thêm đôi chút.
Khi ra về, Lý Minh còn nhờ Lý Nhược Ninh mang hai thùng thuốc giúp xương chắc khỏe, rất có ích cho trẻ em, đều là sản phẩm do Phòng thí nghiệm Bình Minh sản xuất, coi như chút tấm lòng.
“Cậu không giống những học trò trước đây của Giáo sư Ngô.” Mạnh Văn Khuê thở dài, lộ ra nửa câu thật lòng: “Cậu không nên bái ông ấy làm thầy.”
Nói đi nói lại nhiều lần, đủ để thấy thiện cảm ông ta dành cho Lý Minh.
“Sư huynh.” Lý Minh quay lại, thấy Lạc Xuyên vẫn đợi.
“Cậu hiền quá rồi.” Lạc Xuyên thở dài: “Tên Mạnh Văn Khuê đó là cáo già, đừng tưởng ông ta chỉ đến cho có.”
“Đi đứng ngay thẳng, ngồi cũng ngay ngắn, tôi sợ gì chứ?” Lý Minh nói, rồi lại chần chừ hỏi: “Chuyện này… không phải do thầy làm chứ?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Nếu thật là thầy làm, thì thái độ vừa rồi của tôi đã không gay gắt đến thế.” Lạc Xuyên lắc đầu: “Hơn nữa, thầy chỉ quan tâm đến cậu thôi, còn những người xung quanh cậu thì ông ấy không để tâm.”
“Nếu thầy biết được sự thật, có khi thật sự sẽ ra tay. Nhưng việc của Biên Lập còn chưa dính trực tiếp đến cậu.”
Lý Minh nghe vậy, có chút trầm ngâm. Lạc Xuyên lại hạ giọng nghiêm nghị: “Sau này phải cẩn thận hơn, gặp chuyện gì thì tránh ra xa, kẻo bị người ta lôi kéo vào cục diện.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Minh gật đầu.
Về phòng, anh mở quyền hạn thiết bị thông minh, thấy Tề Tinh gửi rất nhiều tin nhắn, đầy kích động, la hét om sòm.
“Cậu nghe chưa? Biên Lập chết rồi!”
“M* nó, chết thật đáng đời!”
“Sáng nay lính an ninh còn tới hỏi tôi, suýt chút nữa tôi bật cười ra tại chỗ rồi.”
Lý Minh chỉ mỉm cười cho qua. Tề Tinh không nhắc gì đến việc trước đây từng dò hỏi, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.
Cái chết của Biên Lập quả thật gây nên chấn động không nhỏ, trên diễn đàn Đại học Công nghệ Thủ Đô, không ít người bàn tán về việc này.
Đối với lính an ninh, đây là một vết nhơ, lại thêm áp lực từ gia tộc họ Biên.
Mạnh Văn Khuê tự mình dẫn đội xử lý vụ việc, các bộ phận đều bật đèn xanh.
Kết quả quả thực lôi ra được không ít kẻ nhập cư lậu, tội phạm bị truy nã, thậm chí còn có gián điệp của nền văn minh Sera. Theo dây chuyền đó, vô số đầu sỏ buôn người và quan chức tham nhũng bị lộ diện, tổng cộng bắt giữ hàng trăm người.
Cục diện hỗn loạn bành trướng, thậm chí dẫn tới một cuộc truy quét quy mô toàn Kinh Nam Tinh, dường như ngày nào cũng có người bị bắt.
Ban đầu Lý Minh còn hơi kinh ngạc, không ngờ lại tạo nên động tĩnh lớn như thế.
Về sau, anh dần ngẫm ra: dường như có thế lực nào đó muốn mượn sự kiện này để tiến hành một cuộc “thanh trừng” thật sự.
Theo dõi nhiều ngày, anh phát hiện vụ việc này cuối cùng lại biến thành một đợt kiểm tra quy mô lớn nhằm vào gián điệp nền văn minh Sera.
Kết hợp với tin tức về việc phái đoàn Sera sắp tới, cuộc hỗn loạn bắt nguồn từ Biên Lập lại trở thành lời cảnh cáo dành cho phái đoàn ấy.
Thế sự khó lường, cũng chỉ là như vậy.
…
Đầu tháng Mười một, gió thu hiu hắt, làn sóng khai giảng ở các học viện lớn cuối cùng cũng lắng xuống, trả lại sự yên tĩnh thường ngày.
Tên tuổi Lý Minh từng vang dội một thời cũng dần ít được nhắc đến. Mỗi ngày đều có những tin tức giật gân khác thu hút sự chú ý của công dân Lam Tinh.
Chuyện tình ái, bê bối giữa các minh tinh chiếm lĩnh dư luận.
“Tháng trước sao chi nhiều thế này?”
Trong phòng họp, Lạc Xuyên đang chủ trì cuộc họp thường kỳ của phòng thí nghiệm, nhưng bản báo cáo tài chính vừa được nộp khiến anh ấy cau mày.
“Chi phí vật liệu tăng thêm tám triệu? Bộ phận nào dùng?” Anh ấy ngẩng đầu, giọng lạnh lùng chất vấn.
“Ờ…” Các trưởng bộ phận nhìn nhau, cuối cùng Lý Nhược Ninh ở góc nhỏ giọng: “Giáo sư Lạc, là Lý Minh.”
“Lý Minh?” Lạc Xuyên hơi sững sờ, rồi kinh ngạc: “Cậu ta dùng nhiều vậy sao?”
Sắc mặt anh ấy dịu lại, giọng nghiêm nghị: “Nếu có kẻ nào mượn danh Lý Minh để tư lợi, thì đừng trách tôi trở mặt.”
Các trưởng bộ phận im phăng phắc, nhân viên tài vụ cắn răng nói: “Người tên Trương Hoài Viễn đưa tới, từng hóa đơn và vật tư đều có lưu lại ở đây.”
Lạc Xuyên trầm ngâm, quả thật là do Lý Minh.
“Phòng thí nghiệm cái gì cũng không thiếu, cậu ta mua gì nhiều vậy?” Lạc Xuyên hỏi.
“Vật liệu, kim loại, đặc biệt là hợp kim Lam Diễm, mỗi lần mua một hai triệu.” Lý Nhược Ninh bổ sung.
Lạc Xuyên nhíu mày. Việc Lý Minh lúc mới đến mua mấy chục đôi giày anh ấy còn biết, nhưng sau lại mua nhiều kim loại đến vậy thì thật sự anh ấy không chú ý.
“Cậu ta mua nhiều kim loại làm gì?”
“Anh quên rồi à, chuyên ngành phụ của cậu ta là cơ khí chế tạo…” Lý Nhược Ninh bất lực: “Cậu ta rèn luyện rất chăm chỉ, nhưng mỗi ngày cũng dành nửa thời gian tự nhốt trong xưởng làm việc.”
“Vô lý!” Lạc Xuyên nhướng mày: “Lãng phí tiềm năng khai phá của mình, sau này còn định chế tạo máy móc sao?”
Anh ấy nổi giận, đẩy cửa bỏ ra ngoài, cả người toát ra khí thế u ám, ngay hành lang thì đụng phải Lão Hứa đang vội vàng chạy đến.
“Ôi chao, tôi đang tìm cậu đây.” Hứa Bình Hổ vẻ mặt sốt ruột.
“Có chuyện gì?” Lạc Xuyên nhíu mày hỏi.
“Lý Minh đang dung hợp hạt giống gene cấp D, thằng nhóc này, không biết mà báo cho chúng ta một tiếng.” Hứa Bình Hổ vội vàng nói: “Mau đi thôi, bảo người chuẩn bị thuốc duy trì sự sống.”
“Cái gì!?” Lạc Xuyên ngây ra, kinh hãi: “Dung hợp hạt giống gene cấp D? Anh chắc chứ? Tiến độ phát triển của cậu ta sao lại nhanh đến vậy?”
“Ai mà biết. Cậu ta vẫn luyện tập trong phòng luyện tập riêng do giáo sư sắp xếp, chúng tôi không nắm được tình hình cụ thể.”
Hứa Bình Hổ cũng đầy nghi hoặc: “Theo lý mà nói, dù có ngày đêm không ăn không nghỉ mà luyện tập, bây giờ tiến độ cũng chỉ khoảng 90%, ai mà ngờ cậu ta đã bắt đầu dung hợp hạt giống gene cấp D rồi. Tôi biết tin còn bị dọa cho giật mình.”
Tiềm năng phát triển cấp 8 đặc biệt thế này sao? Lạc Xuyên theo bản năng nghĩ, nhưng rồi lắc đầu.
Không đúng, lần kiểm tra ban đầu tuy hiện ra màu vàng kim, nhưng chưa chắc đã thật sự là cấp 8.
Sau khi thầy đưa anh về, cũng chưa từng kiểm tra chi tiết, tiềm năng phát triển của anh rốt cuộc là bao nhiêu?
Lạc Xuyên ép xuống sự hiếu kỳ, giờ không phải lúc. Anh ấy lấy thiết bị thông minh, nhanh chóng ra mấy mệnh lệnh, rồi cùng Hứa Bình Hổ chạy tới phòng của Lý Minh.
Hơi nóng ập vào mặt.
Trong phòng tất nhiên không có thiết bị giám sát, nhưng hệ thống duy trì sự sống phát hiện dấu hiệu sinh mệnh bất thường nên đã báo động, Hứa Bình Hổ mới biết.
Lý Minh nằm ngửa trên sàn, làn da đỏ rực như bị nung, sàn nhà cũng bị thiêu đỏ, quanh thân chập chờn điện quang, vết cháy loang lổ khắp nơi.
Từ trong cơ thể vang lên những tiếng lách tách, như thể xương cốt đang bị nghiền nát rồi tái tạo, làn da phồng rộp không ngừng.
“Hạt giống gene cấp D là Hầu Chiến Lôi Viêm, song nguyên tố lôi - hỏa, mới được đưa tới hai ngày trước.” Hứa Bình Hổ mở màn hình ảo, nhìn chằm chằm vào các chỉ số sinh mệnh dao động trên đó, trầm giọng nói: “Thằng nhóc này quá liều lĩnh rồi, dung hợp hạt giống gene đâu phải tỷ lệ thành công trăm phần trăm, huống hồ còn là loại song nguyên tố mạnh mẽ thế này.”
“Giờ nói mấy lời này thì muộn rồi, mau đưa cậu ta tới khoang duy trì sự sống đi. Nếu cậu ta mà có chuyện gì, thầy lột da chúng ta mất.” Lạc Xuyên lập tức quát.
“Nhưng bây giờ đang ở giai đoạn then chốt của dung hợp, một va chạm nhỏ từ bên ngoài cũng có thể dẫn tới hậu quả xấu.” Đây mới là chỗ khiến ông ta cảm thấy đau đầu.
Ngay sau đó, ông ta lại khẽ “hửm” một tiếng: “Chỉ số sinh mệnh của cậu ta bắt đầu chuyển biến tốt, chẳng lẽ dung hợp sắp kết thúc rồi?”
“Vậy thì tốt.” Lạc Xuyên thở phào. Thực ra, công nghệ điều chế hạt giống gene đã rất thành thục, xác suất không xảy ra sự cố vốn đã cao.
Hơn nữa, đây lại là hạt giống do Ytlan trực tiếp điều chế, xác suất xảy ra vấn đề càng thấp hơn.
Nhưng thấp không có nghĩa là không, nếu có thêm điều kiện bên ngoài hỗ trợ thì khả năng an toàn càng cao, không cần mạo hiểm.
…
Lý Minh chậm rãi mở mắt, cổ họng khô rát, làn da nóng rực, như thể đang bị ném vào chảo dầu sôi.
Mỗi lần dung hợp hạt giống gene đều giống như một lần lột xác, đau đớn kèm tê dại chưa tan, nhưng lại có cảm giác tái sinh, sức mạnh dâng trào khắp toàn thân.
Đau đớn mà hạnh phúc.
“Uống đi.” Khi anh cố chống người ngồi dậy, Lạc Xuyên đã đưa tới một ống chất lỏng màu xanh lục.
Lý Minh không nghĩ nhiều, bật nắp rồi ừng ực uống, thứ nước mát ngọt trôi qua cổ họng khô rát, giống như vùng đất hạn hán cằn cỗi đón lấy cơn mưa xuân nhuần nhị.
Ống này nối tiếp ống khác, anh uống liền ba ống mới dừng, thở phào một hơi.
“Cảm thấy thế nào?” Lạc Xuyên đỡ anh đứng lên, Hứa Bình Hổ đưa một bộ quần áo, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc.
“Như được sống lại.” Lý Minh siết chặt nắm đấm, loại cảm giác thăng hoa của tầng bậc sinh mệnh này khó có thể diễn tả, đủ để khiến người ta quên đi sự thống khổ khi dung hợp.
Nhấc tay, một ngọn lửa đỏ rực bùng lên trong lòng bàn tay, ở tay kia thì tia điện lách tách nhảy nhót.
Hạt giống gene Hầu Chiến Lôi Viêm, song nguyên tố lôi - hỏa, đồng thời tăng cường lực và tốc độ.
“Như được sống lại à, hừ, không chết, coi như cậu may mắn.” Lạc Xuyên hừ lạnh, “Đã đạt 100% tiến độ phát triển, tại sao không nói? Phòng thí nghiệm chuẩn bị cho cậu môi trường dung hợp tốt nhất rồi.”
“Nếu có vấn đề còn có thể kịp thời cứu chữa.”
“Tôi chẳng phải là quá nóng lòng sao.” Lý Minh cười.
Lạc Xuyên sắc mặt dịu lại, dù sao đây cũng là việc đáng mừng: “Nếu thầy biết, nhất định sẽ rất vui. Tiến độ phát triển của cậu thật sự quá nhanh.”
Lý Minh khiêm tốn mỉm cười. Cộng gộp lại mười hai lần tốc độ phát triển, nếu mà không nhanh thì đống năng lượng kim loại kia chẳng phải lãng phí sao.
Hứa Bình Hổ trầm ngâm: “Tôi đề nghị tạm thời giữ kín tin này. Tiến độ của cậu khác thường, có thể sẽ khiến người khác sinh lòng dò xét.”
Ông ta vốn phụ trách an ninh phòng thí nghiệm, cũng là sinh mệnh cấp D, từng phục vụ trong quân đội, đi theo Ngô Diễn Thanh nhiều năm.
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Lạc Xuyên gật đầu.
Còn Lý Minh thì hỏi: “Sư huynh, nếu theo lời anh, chuẩn bị cho tôi môi trường dung hợp… vậy tin tức này liệu có giấu được không?”
Lạc Xuyên khựng lại: “Cậu lắm lời thật.”
Hứa Bình Hổ cười, rồi nhắc: “Vừa rồi sắc mặt cậu cau có, có việc gấp gì đấy à, đừng để chậm trễ?”
Lạc Xuyên ngẩn ra, rồi bực bội nói: “Không có, không có gì!”
Tiến độ của Lý Minh quá kinh người, khiến cho bài giáo huấn mà anh ấy chuẩn bị khi đến đây, đều nghẹn trong bụng.
Anh ấy biết nói sao được nữa? Nói rằng mình định dạy dỗ Lý Minh đừng lãng phí thời gian vào những thứ lặt vặt?
Kết quả bị tiến độ kia dọa cho ngẩn người, giờ mà nói ra thì chính bản thân còn thấy xấu hổ.
Với tiến độ khủng khiếp thế này, có chút sở thích thì sao chứ? Ngay cả thầy biết, có khi còn trách anh ấy xen vào.
“Trẻ con tiêu chút tiền thì đã làm sao.”
Hứa Bình Hổ và Lý Minh liếc nhau, không rõ ai chọc giận vị “quản sự lớn” này.
“Căn phòng này tạm thời đừng dọn, cứ để cậu ở đây, tránh bị phát hiện manh mối, một thời gian nữa hẵng tính.”
Lạc Xuyên nói rất hợp lý, nhưng không hiểu sao, Lý Minh lại cảm thấy trong lời anh ấy mang theo chút tức giận khó kiềm.
Để che giấu sự lúng túng, Lạc Xuyên vội chuyển chủ đề: “Cậu nghỉ ngơi đi, mới dung hợp hạt giống gene xong, đừng vội phát triển.”
“Còn nữa, Lôi Minh Thập Lục Thức đã không còn thích hợp, vì hạt giống gene của cậu có thêm nguyên tố hỏa. Nhưng thầy đã chuẩn bị sẵn, lát nữa tôi đưa cho cậu.”
Việc Lý Minh dung hợp Hầu Chiến Lôi Viêm vốn nằm trong dự liệu, thầy Ngô đã lo liệu từ trước.
“Thầy khi nào về?” Lý Minh hỏi.
“Có lẽ còn cần một thời gian nữa.” Lạc Xuyên dường như nhớ ra gì đó, khẽ thở dài, nhưng không nói thêm, chỉ dặn Lý Minh nghỉ ngơi.
Hai người rời đi, khóe miệng Lý Minh nhếch lên, bật cười không thành tiếng.
Sinh mệnh cấp D, lại mở khóa thêm một ô điều khiển, với anh mà nói, đó là bước tiến lớn.
Có thể đồng thời khống chế thêm một máy phát xạ gene, tức là thêm 200% tốc độ phát triển.
Không nghi ngờ gì, tầng bậc sinh mệnh càng cao, độ khó phát triển càng lớn, đó là quy luật được công nhận trong Liên sao. Nhưng với Lý Minh, chưa chắc đã vậy.
Đồng thời, anh cũng cần nhiều năng lượng kim loại hơn, để biến sự tăng trưởng “lý tưởng” này thành hiện thực.
Nhìn sang bộ chiến kỹ đi kèm, uy lực tăng mạnh, chiến kỹ [Lôi Viêm Đấu Khải] 60% có thể khiến bản thân tăng cường gấp bốn lần, khả năng kháng lôi - hỏa vượt trội, lực phá hoại kinh người.
Vài phút sau, Lạc Xuyên mang theo một hộp kim loại gõ cửa.
Bên trong đặt một quả cầu khí cụ đỏ-xanh đan xen, to bằng nắm tay, cùng một chiếc USB.
“Lôi Chước Tam Thập Nhị Thức Luyện Thể Pháp, có thể đồng thời phát triển hạt giống song nguyên tố lôi - hỏa, lý thuyết tăng tốc tới bốn lần. Đây là thứ thầy phải nhờ một người bạn cũ mới lấy được.”
Lạc Xuyên khẽ cảm khái. Sự coi trọng mà thầy dành cho Lý Minh là điều anh ấy chưa từng thấy, vài sư đệ khác càng chẳng được đãi ngộ như vậy.
Đương nhiên, ở độ tuổi này, anh ấy đã không còn sinh lòng ghen tị hay bất công, chỉ thấy cảm thán mà thôi.
“Cậu đừng coi thường, phương pháp luyện tập này huyền ảo gấp bội Lôi Minh Thập Lục Thức. Còn phải kết hợp lôi - hỏa tương dung để rèn luyện. Một sơ sẩy, nguyên tố va chạm, sẽ tự làm mình bị thương.” Lạc Xuyên dặn dò, rồi bổ sung: “Đừng phí thời gian vào chuyện không đáng, hãy chuyên tâm nghiên cứu.”
“Tôi biết rồi.” Lý Minh nhận lấy, hơi ngờ vực, không rõ Lạc Xuyên đang ám chỉ điều gì.
[Quả cầu khí cụ Lôi Chước Tam Thập Nhị Thức — cấp C: Dụng cụ phụ trợ cho phát triển hạt giống song nguyên tố lôi - hỏa.
Điều kiện kích hoạt: 70.000 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Tăng 150% nguyên tố lôi, 150% nguyên tố hỏa.
Kỹ năng đặc biệt: Lôi Chước Luyện Thể — hỗ trợ chủ thể thi triển hoàn hảo Lôi Chước Tam Thập Nhị Thức.]
Vật phẩm cấp C, cần 70.000 điểm năng lượng kim loại.
Lý Minh thầm nghĩ: ‘May mà lúc trước lấy được không ít kim loại hiếm từ văn phòng Hoắc Minh, hấp thu được 30.000 điểm năng lượng, nếu không thì chẳng đủ dùng rồi.’
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận