Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 72: Tôi cá là trong súng của cậu không có đạn!

Ngày cập nhật : 2025-07-06 20:41:48
Hang động rung chuyển, trong hành lang đá, cát đá ào ào rơi xuống, những chiếc đèn treo trên vách đá lay động không ngừng, bóng đèn chập chờn mờ ảo.
“Trần Tụng Nam, nếu chúng ta chết ở đây, ông đừng hòng sống yên ổn!” Từ Vi thấy Trần Tụng Nam vẫn định bỏ mặc mọi người chạy trước, liền quát to đầy tức giận.
Trần Tụng Nam khựng lại, liếc cô ta một cái đầy sát khí. Dưới lòng đất vẫn còn một lô quặng Tủy Kim tinh luyện cuối cùng chưa được chuyển đi, nếu bị phát hiện thì sẽ rất phiền phức.
Nhưng nếu mặc kệ họ chạy tán loạn khắp nơi, lỡ như đụng phải…
Chết tiệt, đám thú Ngân Hôi đó tại sao lại nổi loạn đột ngột như vậy! Trong lòng ông ta đầy tức giận, trầm giọng nói: “Mau lên, nếu bị thú Ngân Hôi đuổi kịp, tất cả sẽ chết.”
“Ông dẫn chúng tôi đi sâu hơn vào trong chẳng phải cũng là đường chết sao?” Vương Chí Hằng chất vấn.
“Sau trong đó có trạm tiền tiêu* của chúng tôi.” Trần Tụng Nam nhanh chóng đáp, liếc mọi người một cách kín đáo, ánh mắt dừng lại trên người Lý Minh.
*Đây là một trạm nằm ở vị trí chiến lược, sát vùng nguy hiểm, được thiết lập để giám sát, phòng thủ hoặc làm chỗ trú ẩn tạm thời.
“Tôi sẽ chặn phía sau. Tiểu Trương, tôi sẽ gửi bản đồ cho cậu, cậu dẫn đường.”
Không ngờ Trần Tụng Nam lại tình nguyện chặn ở phía sau, trong lòng Lý Minh lập tức dâng lên cảnh giác, có điều bất thường chắc chắn có điều mờ ám.
Một trợ lý đi cùng trong đám người vội vàng đáp lời, sau đó dẫn đường ở phía trước.
Do đổi hướng, người ban đầu đi sau cùng giờ thành người dẫn đầu, còn nhóm Lý Minh thì lại tụt về phía sau làm lá chắn.
Cả đoàn di chuyển rất nhanh, những người không theo kịp đều bị xốc nách kéo chạy. Phía sau vang lên tiếng gầm gừ rít gào mơ hồ, âm thanh vọng lại ù ù như sấm.
Lần này, rõ ràng họ đang tiến xuống lòng đất, ngoằn ngoèo qua nhiều lối rẽ, cuối cùng đến một khoảng trống khổng lồ dưới lòng đất.
Họ chui ra từ một hành lang bên hông, không xa phía trước là một vách đá dựng đứng, tối đen sâu thẳm.
Không gian nơi này rộng đến kinh ngạc, trên vách đá xung quanh chi chít những lối đi và hang động, trông như thể bị máy móc cỡ lớn cắt ra.
Một số khu vực còn dính những tấm kim loại đục lỗ, lúc này đã phủ đầy rêu xanh, những con sâu thân mềm đang hoảng loạn bỏ trốn.
Đến nơi này, mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
“Không ngờ dưới lòng đất lại có không gian rộng thế này.” Vương Chí Hằng nhìn về phía bóng tối mênh mông.
“Có gì đó không ổn.” Từ Vi nhìn những tấm kim loại đã rỉ sét, rõ ràng đã tồn tại nhiều năm. Cô ta nhìn Trần Tụng Nam, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc các ông đang làm gì ở đây?”
Sắc mặt Trần Tụng Nam không đổi: “Không biết phóng viên Từ đang nói về cái gì. Chúng ta nên tranh thủ chạy thoát thì hơn.”
Từ Vi nghiến chặt hàm, nhưng lúc này quả thật không phải thời điểm để tranh cãi.
Ngay lúc đó, từ một hành lang hẹp phía trên, bỗng nhiên một bóng đen lao ra, xông thẳng về phía mọi người.
Pằng! Pằng! Pằng!
Lửa từ họng súng phụt ra, Lý Minh giương súng, phản ứng cực nhanh, nổ liền một loạt đạn, bóng đen ngã vật xuống đất.
“Thú Ngân Hôi!” Từ Vi lập tức nhận ra, nhưng đó mới chỉ là khởi đầu. Còn nhiều con thú Ngân Hôi nữa đang nhảy xuống từ hành lang phía trên, mắt đỏ rực, răng nanh sắc lẻm.
“Chạy đi! Nhanh lên!” Vương Chí Hằng và Tả Linh nhanh chóng mở khiên chống bạo động mang theo bên người, giương súng bắn trả.
“Nhắm vào mắt hoặc cổ!” Từ Vi nhắc nhở.
Con thú Ngân Hôi lao lên đầu tiên bị bắn vỡ mắt, máu phun ra từ cổ, đó là điểm yếu nhất của chúng.
Nhưng số thú Ngân Hôi lao xuống gần như vô tận, con nhỏ thì chỉ cao một hai mét, con lớn thì to như một căn nhà.
ẦM!
Lửa đỏ rực từ trên trời giáng xuống, hất bay cả mảng lớn thú Ngân Hôi. Trần Tụng Nam từ phía sau nhảy ra, hai tay bao phủ bởi lửa, cánh tay biến thành màu đen sẫm, đầy những rãnh đỏ như dung nham, trông như mặt đất cháy sém dưới chân núi lửa.
Ầm! Cú đấm vung ra mang theo chất lỏng như dung nham, giáng mạnh xuống mặt đất, khiến từng cột lửa dung nham bốc lên, ép bọn thú Ngân Hôi không dám tiến thêm.
Nhưng ngày càng nhiều thú Ngân Hôi tràn ra từ hành lang, thậm chí có con đã chen nhau rơi xuống vực.
Lý Minh và những người khác vừa đánh vừa lùi, mãi đến khi lùi vào bên trong hành lang, áp lực mới phần nào giảm bớt.
Pằng! Tả Linh đã lùi vào trong, nhưng sắc mặt Lý Minh khẽ biến, tiếng gió rít gào lao tới, một con thú Ngân Hôi đang bốc cháy lao thẳng về phía anh, chặn đường rút lui.
Lý Minh phản ứng cực nhanh, trượt người sang phải, chỉ chênh một chút là tránh kịp. Gió nóng kèm theo lửa quất rối mái tóc anh.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Tụng Nam đã đáp xuống, chắn ngay trước cửa hành lang hẹp, đẩy mạnh Vương Chí Hằng vào trong, lửa bốc lên dữ dội, che khuất tầm nhìn của Vương Chí Hằng, đồng thời quát to: “Đi mau! Đừng lãng phí thời gian!”
Lý Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, nheo mắt lại. Sau lưng không xa chính là vực thẳm, Trần Tụng Nam cũng quay đầu nhìn anh.
Thời gian như chậm lại. Trần Tụng Nam bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý, rồi đột nhiên lao tới!
Toàn thân ông ta phóng về phía Lý Minh với tốc độ mắt thường khó thấy, hai nắm đấm mang theo ngọn lửa dữ dội.
Con ngươi Lý Minh co rút lại, chân phải bước lùi, hai tay giao nhau chắn trước người.
“Tự lượng sức mình!” Trong mắt Trần Tụng Nam thoáng lướt qua vẻ khinh miệt.
Cú đấm rực lửa đánh chệch hai tay đang chắn của Lý Minh, giáng mạnh vào phần dưới ngực anh. Một luồng lửa lớn bùng phát, “Bùm!”, cả người Lý Minh bị đánh bay ngược, rơi thẳng xuống vực.
Sao cảm giác cứng quá vậy? Trần Tụng Nam có chút nghi hoặc, cú đánh vừa rồi chạm vào Lý Minh có cảm giác không đúng.
Nhưng nhìn vực thẳm tối om phía sau, ông ta lắc đầu thầm nghĩ: Chắc là loại giáp nào đó, nhưng giờ cũng chẳng quan trọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=72]

Với cấp sinh mệnh như anh, không thể sống nổi đâu.
Từ khắp nơi, bầy thú Ngân Hôi đang ùn ùn kéo đến. Trần Tụng Nam đánh chết một con thú Ngân Hôi to lớn hơn một chút, chặn ở miệng hang, rồi nhanh chóng rút lui.

Từng con thú Ngân Hôi gào thét rơi vào bóng tối sâu hun hút phía dưới. Lý Minh lúc này gần như dán sát người vào vách đá, hai cánh tay cơ giới hình mũi khoan cắm sâu vào đá, giữ lấy thân thể anh.
Phần ngực, bộ chiến giáp tiêu chuẩn của lính Bộ An ninh đã bị lửa thiêu thủng, để lộ ra một lớp giáp kim loại màu bạc xám.
“May mà sau khi cường hóa, có thể tự động kích hoạt. Ít nhất cũng kích được năm lớp. Mà còn cảm nhận được cơn đau, đây chính là sức mạnh của sinh mệnh cấp D.” Lý Minh lẩm bẩm, cảm nhận rõ cơn đau bỏng rát nơi ngực.
Ánh mắt anh sâu thẳm: “Nhưng thế này cũng tốt… Người ngoài sáng, ta trong tối.”
Lý Minh bám vào vách đá bằng cánh tay cơ giới, đang định leo lên thì chợt dừng lại khi còn cách miệng vực một đoạn.
Số lượng thú Ngân Hôi dường như đã ít đi. Trong tiếng bước chân dồn dập, anh lờ mờ nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Ở đây hình như vừa xảy ra một trận chiến.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, “Dòng dung nham vừa cạn khô chắc là của tên Trần Tụng Nam kia. Sinh mệnh cấp D quả thật không tầm thường.”
“Ngoài đám thú Ngân Hôi bị giẫm thành thịt nát thì chắc không có thương vong gì khác. Vì giết tên Lý Minh kia mà gây náo động thế này, có đáng không?”
Lý Minh khẽ run người, vì anh mà đến?
Người của "Tận"?
“Dù động tĩnh có lớn cỡ nào, chỉ cần không bị truy ra thì có sao đâu.” Lần này là giọng nữ.
“Lần trước tên nhóc đó chơi xỏ chúng ta một vố, khiến chúng ta bị Tổng tư lệnh mắng té tát, đội trưởng nuốt không trôi cục tức này.”
Người đàn ông tiếp lời: “Không chỉ là lần trước. Tên Lý Minh này ngay từ đầu đã lừa cả đám, còn giết cả Hắc Chu. Đại ca nhất định sẽ trả thù.”
“Thôi được rồi, đừng phí thời gian nữa. Tiếp tục truy theo, xem rốt cuộc có chuyện gì.” Giọng nữ cất lên. Vài con thú Ngân Hôi lẻ tẻ chạy ngang qua họ, như thể không hề phát hiện ra hai người.
Hai người vừa định tiếp tục truy dấu thì chợt nghe tiếng sột soạt từ phía miệng vực vọng lên.
“Hửm?” Bước chân dừng lại. Người phụ nữ mặc áo da quay đầu, dáng người nóng bỏng, chân mày nhíu lại.
“Gì vậy?”
“Chắc là mấy con thú Ngân Hôi vừa rơi xuống thôi.” Gã đàn ông bên cạnh thản nhiên đáp.
“Để tôi xem thử.” Vì cẩn trọng, người phụ nữ rón rén bước đến gần mép vực, thò nửa người ra nhìn xuống, và rồi sắc mặt tái mét.
Một cánh tay cơ giới không ngừng phóng to trong tầm mắt cô ta, xuyên thẳng qua lồng ngực. Mắt trợn ngược, cô ta ngã xuống không một tiếng động.
Cô ta không thể ngờ, dưới vực lại có người ẩn nấp.
“Bọ Cạp!” Người đàn ông kêu lên thất thanh, nhìn thấy mũi khoan đỏ máu xuyên ra từ sau lưng Bọ Cạp.
Hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì thi thể Bọ Cạp đã bị ném tới, hắn ta theo bản năng nhảy lùi về sau.
Liền sau đó, một bóng người lao vút lên từ dưới vực với tốc độ cực nhanh, phía sau là bốn cánh tay cơ giới di chuyển còn nhanh hơn.
Dưới vực có người!?
“Lý...!” Hình bóng trong mắt càng lúc càng rõ ràng, người đàn ông hoảng hốt tột độ, hắn ta nhận ra đó chính là mục tiêu của họ.
‘Cậu ta sao lại trốn ở đây được!?’ Không ai trả lời câu hỏi của hắn ta, một cơn đau thấu xương khiến toàn thân hắn ta tê liệt, trước mắt mơ hồ rồi chìm vào bóng tối.
Bóng dáng Lý Minh hạ xuống, giết hai người đó dễ như trở bàn tay.
Nhưng vài con thú Ngân Hôi tụt lại sau đội chính quay đầu lại, đôi mắt thú đỏ rực khóa chặt vào anh.
“Chúng không bị ảnh hưởng?” Lý Minh khó hiểu, lập tức tiêu diệt chúng.
Sau đó anh lục soát xác hai người, chỉ có vài món linh tinh không mấy giá trị, tổng cộng cũng đủ đổi lấy một, hai trăm điểm năng lượng kim loại.
Chỉ có hai ống chất lỏng là khiến anh chú ý: một ống màu hồng, ống còn lại màu xanh lục.
Vừa mở ống chất lỏng màu hồng ra, bầy thú Ngân Hôi xung quanh lập tức như phát cuồng, gầm rống lao đến.
Lý Minh lập tức hiểu ra điều gì đó, liền mở nốt ống màu xanh. Ngay tức khắc, lũ thú Ngân Hôi quay ngoắt đi, hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của anh.
“Thì ra là vậy...” Lý Minh lẩm bẩm như hiểu ra điều gì. Sau đó anh ném xác hai người kia xuống vực, trầm ngâm một lát rồi dùng tay cơ giới bám vào vách đá trèo lên, cuối cùng ẩn mình tại một vị trí rất cao trên vách núi.
“Để xem, có bao nhiêu con thỏ mò đến.”
Chẳng bao lâu sau, hai bóng người từ một lối đi bằng đá nhảy ra. Một người mặc áo khoác gió, người còn lại thấp bé, tay cầm thiết bị đầu cuối cỡ lớn, cau mày nói: “Vị trí của Bọ Cạp và Der đáng ra phải ở ngay đây, nhưng người đâu rồi?”
“Sai vị trí rồi sao?”
Hắc Ưng đảo mắt nhìn quanh, lông mày cau lại. Khắp nơi chỉ còn là thịt nát và máu, không thể nhìn ra được gì. Ánh mắt ông ta dừng lại ở mép vực.
Ông ta bước tới rìa, ngồi xuống, thò đầu nhìn xuống, sắc mặt lập tức thay đổi, ông ta thấy vài dấu vết rõ ràng vừa mới để lại, giống như là của một mũi khoan nào đó.
PẰNG!
Âm thanh vang lên đột ngột, như tiếng sấm nổ giữa trời quang. Gần như ngay sau đó, Hắc Ưng biến mất khỏi chỗ cũ.
Nhưng đồng thời, đầu tên lùn bên cạnh nổ tung. Hắn ngã vật xuống đất, trán bị bắn thủng, phía sau đầu nổ tung như cháo.
Hắc Ưng lẫn vào bóng tối, sắc mặt âm trầm. Qua đường đạn, ông ta đã suy đoán được vị trí đối phương.
“Súng bắn tỉa... có lẽ là khẩu của cha cậu.” Hắc Ưng cất giọng vang, xé một mảnh áo choàng ném mạnh ra ngoài.
PẰNG!
Vạt áo tung tóe, vụn vỡ trong không khí. Hắc Ưng càng chắc chắn vị trí đối phương, nét mặt ông ta đầy những vết nhăn hằn sâu như đá bị phong hóa. Ông ta tiếp tục nói: “Biết gì không? Cậu khiến tôi rất bất ngờ. Không chỉ là cậu, cả cha cậu cũng vậy.”
“Tình báo của chúng tôi đã thu thập toàn bộ chi tiết suốt sáu năm qua về hai cha con các cậu. Tôi không biết cha cậu dạy dỗ thế nào, nhưng cậu đã lừa hết toàn bộ nhân viên tình báo của chúng tôi.”
“Cha cậu cũng từng là người giống chúng tôi, nên biết điều quan trọng nhất là mục tiêu.”
PẰNG!
Một vạt áo nữa bị bắn nát. Ngay sau đó, bóng Hắc Ưng lại di chuyển sang một vị trí khác.
PẰNG!
Tảng đá trước mắt vỡ nát, Hắc Ưng ẩn mình trong bóng tối, nhịp tim đập nhanh, toàn thân nóng bừng lên, hai bên má xuất hiện từng vệt hoa văn màu đen.
“Điều quan trọng thứ hai, chính là ẩn mình... Nhưng tôi tò mò, đã giấu mình nhiều năm như vậy, tại sao cậu lại không tiếp tục ẩn nấp?”
“Hay là…”
Vút! Bóng Hắc Ưng đột nhiên lao vọt ra, kèm theo tiếng rít sắc nhọn vang lên khe khẽ. Gió lốc gào thét, áo choàng phần phật, ông ta như một con đại bàng đang săn mồi, lao xéo vào một hành lang đá hẹp.
PẰNG!
Viên đạn xuyên qua bóng mờ ông ta để lại.
“Cậu muốn trả thù?” Hắc Ưng tiếp tục lên tiếng, cố tình làm rối loạn tâm trí con mồi, đó cũng là một bước quan trọng: “Ông ta là một người cha tốt, thực sự đã ẩn danh đổi họ. Đáng tiếc…”
“Nhưng tôi có thể đảm bảo, lúc chết ông ta không hề đau đớn… Ừm… có thể là vậy.”
Vừa dứt lời, ông ta lại đạp đất lao vọt đi, tốc độ cực nhanh.
Một tiếng "pằng!" lại sượt ngang.
Khóe miệng Hắc Ưng nhếch lên, trước mắt là một bức tường đá nhẵn thín, tưởng như sắp đâm sầm vào đó, nhưng cơ thể ông ta lại vặn mình cực kỳ dẻo dai, dừng lại đúng lúc và bám lên vách đá.
Ông ta nhìn thấy thiếu niên đang ẩn mình trong bóng tối, khuôn mặt lộ rõ sự hoảng sợ và kinh hãi.
“Súng bắn tỉa hạng nặng Reinfield, tầm bắn hiệu quả 3km, băng đạn chỉ có năm viên. Tính cả viên đã nạp sẵn, tổng cộng sáu viên.” Hắc Ưng nói bằng giọng khoái trá. Bình thường khi hành động, ông ta luôn cực kỳ thận trọng, lấy bất ngờ làm trọng.
Lâu lắm rồi ông ta mới được một trận truy sát đã tay đến vậy.
“Giờ thì trong súng cậu đã không còn…” Lời còn chưa dứt, vẻ mặt thắng chắc của ông ta đột nhiên biến sắc.
Chỉ thấy trong bóng tối, ánh điện lóe sáng, một luồng sáng xanh lam chớp lên, viên đạn xuyên giáp điện từ cuối cùng mà Lý Trường Hải để lại được bắn ra!
Phụt! Tia máu bắn tung, Hắc Ưng ngã nhào xuống, vai phải bị xé toạc một mảng lớn, máu phun xối xả, toàn thân co giật dữ dội.
“Viên thứ bảy!?” Hắc Ưng gắng gượng chịu đựng cơn đau, không thể tin nổi. Ông ta tính toán vô cùng chuẩn xác, thời gian lộ mặt cũng khống chế rất chặt, chính là để tránh cho Lý Minh có cơ hội thay băng đạn.
Vậy mà anh vẫn bắn ra được viên đạn xuyên giáp điện từ đó, lại còn đúng ngay khoảnh khắc ông ta xông đến!
Chẳng lẽ… một suy đoán phi lý nảy lên: Lý Minh đã đoán trước cả sự phán đoán của ông ta, từ lâu đã biết ông ta sẽ ra tay đúng lúc đạn hết.
Không cho ông ta cơ hội suy nghĩ, một viên nữa bay tới, bắn trúng vào đùi ông ta, nhưng không xé toạc máu thịt.
Với sinh mệnh cấp E, chỉ có đạn xuyên giáp điện từ mới là mối đe dọa thực sự.
Nhưng…Pằng! Pằng! Pằng! Tiếng súng liên tục vang lên, đến khi Lý Minh bắn phát thứ ba, Hắc Ưng cuối cùng cũng lăn vào trong bóng tối, tạm thời thở được một hơi.
Khốn thật, Lý Trường Hải đã cải tiến khẩu súng bắn tỉa đó sao!? Sao lại còn nhiều đạn như vậy!?
May mắn là, Lý Minh dù sao cũng chỉ là sinh mệnh cấp F. Dù bản thân bị thương nặng, ông ta cũng không dám dễ dàng lộ mặt và trực diện đối đầu.
“Lạ thật, sao các ông không có loại khiên năng lượng đó?” Hắc Ưng cuối cùng cũng nghe được câu đầu tiên mà Lý Minh nói, giọng đầy thắc mắc.
Một bóng người từ phía không xa nhẹ nhàng đáp xuống.

Bình Luận

0 Thảo luận