Anh cảm thấy như mình mọc thêm bốn cánh tay, chỉ cần suy nghĩ một chút, mũi khoan màu xám ở đầu một cánh tay kim loại đã bắt đầu rung lên ong ong, quay tròn nhanh chóng, thậm chí còn tạo ra luồng gió nhẹ.
Nếu rơi trúng người, e là sẽ khoan ra một lỗ máu ngay tức thì.
“Thật là quá…” Lý Minh khó mà dùng lời để miêu tả cảm giác hiện tại, nhưng cảm nhận được thể lực đang không ngừng suy giảm, anh không còn tâm trí nghĩ ngợi gì khác, lập tức bắt đầu thích ứng nhanh với những cánh tay máy này.
Rất nhanh sau đó, thông qua thí nghiệm, anh phát hiện những cánh tay máy này có thể vươn dài tối đa hai mét, về thông số thì không khác mấy so với cánh tay máy trên bàn tiện ban đầu.
Tuy nhiên, mỗi lần vận hành cánh tay máy, thể lực anh lại tiêu hao với tốc độ đáng sợ, tối đa chỉ có thể duy trì trong năm phút là anh sẽ rơi vào trạng thái kiệt sức.
Nhưng không thể phủ nhận, sức mạnh mà nó mang lại cũng cực kỳ lớn.
Không biết có thể đánh lại tên Trương Hổ kia không…
Trong đầu Lý Minh hiện lên thân hình to lớn của đối phương, cùng với cánh tay máy kia, đó là vũ khí chỉ có trùm của bang Hung Hổ mới được trang bị.
Thực lực bản thân gã e rằng cũng đạt cấp F, kết hợp với vũ trang đó thì...
Nghĩ đến đây, ngọn lửa hưng phấn trong lòng Lý Minh cũng nguội đi phần nào, nhìn bản thân trong gương: “Đường còn dài lắm.”
Trừ đi 53 điểm năng lượng kim loại, còn lại 40 điểm, nâng cấp búa thì chưa đủ, nhưng lắp kính ngắm thì vừa vặn.
“Có bốn cánh tay máy này chống đỡ, cái búa thì để sau vậy. Thể lực của bản thân không theo kịp, cũng không phát huy được tác dụng. Nếu sắp tới phải xuống cống, quan sát mới là trọng điểm…” Lý Minh cân nhắc, cuối cùng quyết định trước tiên kích hoạt ống ngắm.
Ống ngắm chỉ cần 30 điểm là có thể tích hợp, vừa chuyển sang chế độ ống ngắm, Lý Minh lập tức có cảm giác kỳ lạ, dường như mọi động tĩnh xung quanh đều không thể thoát khỏi cảm giác của anh.
Khả năng cảm nhận nhạy bén hơn rất nhiều, đặc biệt có tác dụng lớn trong việc chống lại đánh lén.
Sau đó, anh lại mở [Ống kính chiến thuật], thế giới trước mắt bắt đầu được phóng đại, đến cực hạn thậm chí có thể thấy rõ rãnh sơn trên mặt bàn.
Một thay đổi nhỏ trong suy nghĩ, anh lại chuyển sang chế độ nhìn đêm và hồng ngoại, trạng thái này không tiêu hao thể lực nhiều, có thể duy trì trong thời gian dài.
“Thật sự quá mạnh…” Lý Minh lại thốt lên, việc cải tạo bằng máy móc có thể giúp mắt đạt hiệu quả như vậy, nhưng phải thay cả nhãn cầu cơ giới, ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể.
Khi vào một số khu vực đặc biệt, những người như vậy còn bị theo dõi gắt gao, thậm chí không được phép vào, nhưng anh thì hoàn toàn không cần lo nghĩ đến điều đó.
Năng lượng kim loại còn lại 10 điểm, đã rất eo hẹp rồi, nhưng nghĩ lại thì anh xuyên đến thế giới này chưa đầy năm ngày mà đã hoàn toàn lột xác.
Pang! Pang! Tiếng như sỏi đập vào kính làm gián đoạn dòng suy nghĩ của anh. Anh hơi nhíu mày, mặt lạnh đi, bước đến cửa sổ, thấy mấy bóng người trước cửa.
Là người của bang Hung Hổ, nhưng tên Trương Hổ không có mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=7]
Tên cầm đầu trong số đó thì Lý Minh từng gặp, là đàn em của Trương Hổ.
Chỉ là giờ hắn đứng phía sau, không còn cái kiểu khúm núm như mấy ngày trước, ngược lại trông như đang dẫn đầu.
Mấy ngày nay, người của bang Hung Hổ thường xuyên đến quấy phá, rõ ràng muốn đuổi anh đi sớm. Theo hạn trả nợ trong hợp đồng, Lý Minh còn hơn một tháng nữa.
Nhưng chậm một ngày giao nhà thì chậm một ngày thu hồi vốn, mà đối mặt với một đứa trẻ mồ côi yếu đuối như Lý Minh, bọn chúng đã không thể chờ thêm nữa.
Thủ đoạn đập kính này thật ra rất trẻ con, nhưng do an ninh quanh đây cũng khá tốt, nên bọn chúng không dám dùng cách quá đáng.
Mấy ngày trước, Lý Minh không thèm để ý đến bọn chúng, chỉ có ông Dương thường xuyên ra mặt quát mắng.
Nhưng hôm nay ông Dương không có nhà, có người trong nhóm kia gõ cửa, thái độ lơ đễnh, gọi to: “Lý Minh, ra gặp bạn học cũ chút đi, mấy năm rồi không gặp rồi nhỉ, anh Mã có chuyện muốn nói với cậu.”
“Vương Ba…” Lý Minh nhận ra cậu ta, hồi đi học, tên này vốn đã là kẻ lêu lổng, thường xuyên bắt nạt và tống tiền nhiều người, trong đó có cả bản thân anh trước kia, thường xuyên đánh đấm không nương tay.
Bây giờ hình như đã gia nhập bang Hung Hổ.
Vương Ba vốn nghĩ hôm nay Lý Minh vẫn sẽ không dám ra mặt, nào ngờ tiếng máy điện vang lên, cửa cuốn lại từ từ nâng lên, người đứng phía sau chính là Lý Minh mà cậu ta quen thuộc.
Tuy nhiên, cũng có chút không giống trước nữa, mái tóc rối bù ngày nào giờ đã được chải gọn gàng, quần áo cũng chỉn chu, rõ ràng nhất là đôi mắt sâu thẳm kia.
“Ồ, cuối cùng cũng dám ló mặt ra rồi à?” Vương Ba không mấy để tâm, theo bản năng muốn khoác vai anh.
Trước đây, cậu ta thường làm như thế, rồi cười nhạt nhìn Lý Minh, kèm theo vài câu đe dọa khiến đối phương run cầm cập.
Nhưng lần này, vẻ mặt Lý Minh bình thản, chỉ hơi nghiêng người tránh đi, khiến Vương Ba hụt tay, sắc mặt cậu ta thay đổi, có chút bực bội: “Mày, cái thằng này…”
“Mau tránh ra.” Một bàn tay to từ phía sau vươn tới đẩy cậu ta qua một bên, chính là tên đàn em kia.
Cảnh tượng này... hình như đã thấy ở đâu rồi... Lý Minh bỗng thấy buồn cười.
“Còn dám cười tao?” Vương Ba thấy khóe môi Lý Minh khẽ nhếch lên, càng thêm tức giận.
“Im miệng.” Tên má hóp cằm nhọn kia lạnh lùng quát, đôi mắt xếch sắc lạnh khiến Vương Ba lập tức câm miệng, chỉ biết trừng mắt nhìn Lý Minh.
Sau đó, hắn quay sang, cố nặn ra một nụ cười khó coi: “Người anh em, tôi tên là Mã Võ, đại ca tôi là Hổ Mặt Sẹo, chắc cậu cũng từng gặp rồi.”
“Thì sao?” Lý Minh nhìn hắn.
Mã Võ không thấy một chút sợ hãi hay bất an nào trên mặt Lý Minh, trong lòng không khỏi chửi thầm, thằng nhóc này sao chẳng giống chút nào với lời tả của Vương Ba?
“Trời nóng thế này, cậu để bọn tôi đứng ngoài nắng sao?” Mã Võ nói năng rất nhỏ nhẹ, chẳng hề có vẻ hống hách như hôm trước, “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút.”
“Chuyện à?” Lý Minh ngạc nhiên, trong lòng hiện lên nhiều suy đoán, vốn tưởng bọn chúng đến để gây sức ép buộc anh rời đi.
Nhưng xem ra, có điều gì đó khuất tất phía sau.
“Vào nhà nói chuyện đi.” Anh nghiêng người nhường đường, Mã Võ gật đầu bước vào. Phía sau, Vương Ba theo bản năng cũng muốn vào, nhưng thấy Lý Minh lắc đầu: “Cậu đứng ở ngoài.”
“Con mẹ mày…” Vương Ba tức đến tím mặt, từ bao giờ cái thằng nhát chết này dám lớn tiếng với mình?
“Bảo đứng thì đứng đi.” Lời Mã Võ vọng lại, Vương Ba khựng lại, nặn ra nụ cười gượng: “Vâng, anh Mã.”
Lý Minh chẳng buồn để tâm đến cậu ta, quay lại nhìn Mã Võ: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Mã Võ ra hiệu bằng môi, Lý Minh liếc nhìn cửa cuốn, ý hắn bảo đóng cửa lại, thú vị thật… Chẳng lẽ định ra tay với mình?
Anh chắc không ngu vậy đâu, con trai của ông Dương là người của đội bảo vệ an ninh thành phố đấy.
Hơn nữa thực lực hiện tại của anh đã khác trước rất nhiều, lại đang ở nhà mình, chẳng có gì phải sợ cả. Anh dứt khoát đóng cửa, xem thử tên này rốt cuộc định giở trò gì.
“Cha cậu lá gan cũng to đấy.” Mã Võ nhe răng cười, cũng không tìm chỗ ngồi, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào Lý Minh.
Ánh mắt Lý Minh hơi nheo lại, đối phương vừa mở miệng, anh liền hiểu ra chuyện gì, việc Lý Trường Hải làm, đã bị lộ rồi.
Thấy anh im lặng, Mã Võ tưởng anh không tin, bèn cười khẩy nói: “Ăn tiền từ hai bên, đáng bị xe tông chết. Cái nhà đó bán hơn mười vạn tinh tệ, lại moi thêm tám vạn từ bang Hung Hổ bọn tôi, hai cha con cậu không định kiếm ăn ở Ngân Hôi Tinh này nữa à?”
“Dám lừa bọn tôi, cậu thật sự nghĩ cái chỗ chết tiệt này là thiên đường chắc?” Giọng hắn cao vút, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Minh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận