Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 36: Thu hoạch và ảnh hưởng.

Ngày cập nhật : 2025-06-23 17:47:56
Xác định trong phòng không còn gì khác, anh phá hủy lỗ đạn do khẩu súng bắn tỉa bắn ra lúc trước.
Sau đó lại xuống tầng một, tìm viên đạn cắm xuống đất. Viên đạn đã tạo ra một cái hố sâu to bằng miệng bát, anh gỡ phần mảnh đạn ở giữa ra, cầm trong tay hấp thụ, nhận được mười mấy điểm năng lượng kim loại.
Dựa vào kỹ thuật ám sát được gia cố, anh phá hủy thêm nhiều dấu vết khác cho triệt để hơn.
Trên tay anh là cánh tay máy của Trương Hổ, rõ ràng đã được cải tạo, bên trong có một ống tiêm rỗng, chắc là dùng để tiêm một loại thuốc nào đó nhằm kích phát sự dị biến gene.
Sau khi cẩn thận rà soát lại một lượt, xác nhận không còn sót gì, Lý Minh rời khỏi căn phòng bằng cửa sổ.
Anh tìm đến một tòa nhà bỏ hoang hẻo lánh, dưới ánh trăng lờ mờ, bắt đầu quan sát chiếc két sắt trong tay, toàn thân bạc trắng, cực kỳ chắc chắn, cao khoảng nửa mét.
Trên bảng điều khiển LCD có ba lớp khóa: vân tay, võng mạc, và gene.
“Loại két sắt này chắc chắn có chế độ tự hủy. Nếu nhập sai mật khẩu, đồ bên trong sẽ bị hủy.” Lý Minh thầm đoán.
Tuy không biết mật khẩu, nhưng với tốc độ hấp thụ hiện tại của anh, chỉ mất nửa tiếng đã khiến mép bên phải của két bị ăn mòn đến rỉ sét hoàn toàn.
Mở nắp ra, một ánh sáng tím mờ lan tỏa.
“Tinh thạch tím?” Lý Minh nhướng mày, nhặt lên một khối tinh thể tím thon dài, lạnh buốt. Đây là một loại kim loại quý liên hành tinh, có giá niêm yết.
Mỗi gram - 1500 tinh tệ.
Trên miếng này có ký hiệu số 10, chắc là 10 gram. Tầng đầu tiên của két có tổng cộng mười khối.
Tổng cộng là 150,000 tinh tệ.
Lý Minh thở dồn dập. Kim loại quý liên hành tinh có giá trị ổn định, số tiền bẩn như này nếu gửi vào mạng Hố Đen thì sớm muộn cũng bị “cắt lúa”, chi bằng đổi sang kim loại quý.
Trương Hổ mới nổi lên được vài năm mà đã tích lũy được khối tài sản này, không trách danh tiếng của gã lại vang xa đến vậy.
Có thể trong mạng Hố Đen gã vẫn còn một số dư, nhưng cái lá chắn năng lượng dùng một lần kia cũng đâu rẻ, lại còn không mua được qua kênh chính thức, giá còn bị đội lên cao.
Sau một hồi thử nghiệm, Lý Minh xác nhận những tinh thạch tím này còn có thể được anh hấp thụ, chuyển hóa thành năng lượng kim loại.
“Nếu vậy thì… có lẽ không cần đem bán nữa.”
Thứ này chắc chắn không thể bán qua kênh chính quy, chỉ có thể thông qua mạng Hố Đen, nhưng giá thu mua ở đó lại thấp hơn giá thị trường đến 40%.
Mặc dù giá thị trường cao hơn giá thu mua, nhưng mạng Hố Đen thực sự rất “hút máu”.
Lý lẽ của chúng rất đơn giản: Đã qua tay bọn tao bán thì chắc chắn là hàng không thể lộ mặt, vậy nên phải chém thật sâu một nhát mới đúng.
Vừa hấp thụ, Lý Minh vừa tổng hợp lại, tầng thứ hai của két sắt là một thẻ từ màu xanh, cùng với năm ống thuốc phát triển cấp F.
Ban đầu anh còn định vay thêm Lê Ninh chút tiền để mua vài ống, giờ thì không cần nữa rồi.
“Thứ này là…”
Lý Minh cầm lên, cẩn thận kiểm tra. Chiếc thẻ từ này không có bất kỳ ký hiệu nào, chắc là dùng để xác nhận ở một số nơi đặc biệt.
Được Trương Hổ cất kỹ như vậy, hẳn là có tác dụng gì đó, cứ giữ lại đã.
Nhét kỹ thẻ từ, cùng với những viên tinh thạch tím trong két, anh bắt đầu di chuyển vào hệ thống cống ngầm. Với thực lực hiện tại, ôm theo đống đồ này mà chạy cũng chẳng hề gì.
Trên đường đi, anh còn tiếp tục hấp thụ cả cái két sắt. Khi về đến nhà, két sắt đã biến mất, tinh thạch tím cũng không còn, thậm chí cả cánh tay máy kia cũng đã bị hấp thụ sạch sẽ.
“Một viên tinh thạch tím khoảng 160 điểm năng lượng, mười viên là 1600 điểm, cộng thêm cái két sắt…”
Vừa thay quần áo, Lý Minh vừa tính toán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=36]

Lượng năng lượng kim loại từng cạn kiệt giờ đây đã được lấp đầy trở lại, thậm chí còn đạt đến một đỉnh cao mới.
1725 điểm.
Nhìn con số này, Lý Minh vô cùng hài lòng, thiết bị kiểm tra gene đã có thể nâng cấp, tốc độ phát triển cũng sẽ được đẩy lên một bậc mới.
Anh rà soát lại một lượt, trên người hiện có không ít thứ đều có thể nâng cấp, ví dụ như thiết bị thông minh, khiên chống báo...
Tuy nhiên, hiện tại không có gì cấp bách, nên cũng không cần vội.
Liếc nhìn bảng điều khiển kỹ năng, nếu muốn nâng cấp bệ máy bốn tay thêm lần nữa, cần 5300 điểm; còn khẩu súng bắn tỉa hạng nặng thì càng kinh khủng, lên tới 8000 điểm.

Trời còn chưa sáng hẳn, mưa đã ngớt, Lý Minh định tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi một chút, ai ngờ mới vừa lơ mơ được tí thì đã bị Tiểu Hoàng đánh thức.
Thì ra là Lê Ninh đến tận nơi, đang đứng chờ ngoài cửa với vẻ mặt vội vã. Thấy Lý Minh đi ra, cậu ấy lập tức kéo anh chạy ra ngoài.
“Có chuyện gì vậy? Gấp thế à? Tôi còn chưa rửa mặt nữa.” Lý Minh hỏi.
Lê Ninh cuống quýt: “Đừng rửa nữa! Có chuyện lớn rồi! Bốn, năm giờ sáng liên lạc không được với cậu, đội trưởng Dương đã nổi giận lắm rồi!”
“Tôi tắt chuông mà, ngủ là tôi hay tắt chuông.” Lý Minh giải thích. Lê Ninh bất lực: “Trời ơi anh ơi, chúng ta là thành vệ đấy, sao lại có thể tắt chuông được chứ!”
Chiếc phi thuyền hình thoi đã đợi sẵn bên ngoài, Lê Ninh đẩy Lý Minh lên rồi nhanh chóng khởi động.
“Khoan, rốt cuộc là có chuyện gì gấp vậy?” Lý Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Lê Ninh thở dài: “Trời đất ơi, bên ngoài loạn hết cả lên rồi, chỉ có mỗi cậu là chẳng biết gì! Tối qua hang ổ của Hổ Mặt Sẹo bị đánh tan tành, chết gần hai chục người, cả Hổ Mặt Sẹo cũng chết luôn, hiện trường cực kỳ thảm!”
“Cái gì?” Lý Minh giả vờ kinh ngạc, “Ai làm vậy? Mạnh tay quá rồi.”
“Tôi cũng muốn biết! Ai cũng muốn biết! Người ra tay chắc chắn là một kẻ cực kỳ đáng gờm.” Lê Ninh nghiêm túc nói.
Lê Ninh rõ ràng đang rất gấp, tốc độ bay đẩy lên cực hạn.
Khi hạ cánh, Lý Minh đã thấy căn nhà cũ bị phong tỏa ba vòng trong ngoài, bóng người thấp thoáng khắp nơi, ai nấy đều bận rộn.
Anh thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc: Dương Bằng, Triệu Hùng, Vương Chí Hằng, Tả Linh… Cả bốn đội trưởng đều có mặt, nhân lực tại hiện trường không dưới trăm người.
Sự xuất hiện của hai người họ khá nổi bật, Dương Bằng bước nhanh tới, cau mày quát lớn: “Từ nay về sau, bất kể khi nào cũng phải liên lạc được với cậu!”
Ông ấy quát trước, để người khác không thể bắt lỗi được gì thêm nữa.
“Rõ.” Lý Minh gật đầu, Dương Bằng phất tay ra hiệu cho họ đi xử lý hiện trường.
“Một đêm ngâm trong nước, ổ cứng đã hỏng hoàn toàn, gần như không còn khả năng khôi phục.” Một vài kỹ thuật viên cầm chiếc ổ cứng bị bẻ làm đôi, lắc đầu bất lực, “Có khôi phục cũng vô ích, tắt nguồn rồi mới rút, cẩn thận đến mức đó sao…”
“Camera giám sát dưới mái hiên, dây dẫn đã bị cắt, đây chắc là để thử phản ứng của đám người này. Nếu phản ứng quá dữ dội, hắn sẽ không hành động liều lĩnh. Rõ ràng là người rất dày dạn kinh nghiệm.” Vương Chí Hằng xoa cằm phân tích, mấy người bên cạnh đang suy đoán, có người bên cạnh lại cười khẩy: “Một đám ô hợp thôi, chắc còn tưởng camera hỏng là do mưa.”
Từng thi thể được phủ vải trắng khiêng ra ngoài, các nhân viên giám định hiện trường bận rộn chụp ảnh, vừa làm vừa cảm thán: “Bắn phát nào chết phát đó, nhanh – chuẩn – tàn nhẫn… Không ai có khả năng phản kháng, hoàn toàn bị đè bẹp.”
Dương Bằng đứng ở đầu cầu thang, ngẩng đầu nhìn: “Tầng một không có dấu vết chiến đấu, tầng hai cũng không. Hắn dọn sạch từng tên tép riu trước, sau đó mới ra tay với Trương Hổ, rất kiên nhẫn.”
“Nhưng có thứ gì đó đã rơi xuống.” Tả Linh ngồi xổm trước cái hố lớn ở tầng một, ngẩng đầu nhìn cái lỗ thủng trên trần nhà.
“Ngực bị đánh thủng, cánh tay máy bị tháo rời, giống hệt cách chết của Bàng Văn Long.” Triệu Hùng bước xuống, sắc mặt u ám, “Ngoài ra, trên thi thể Trương Hổ còn có dấu vết biến dị gene.”
Nghe vậy, Vương Chí Hằng đang kiểm tra thi thể, Dương Bằng đang đứng trên cầu thang, và Tả Linh đang ngồi dưới đất đồng loạt quay đầu nhìn anh ta.
“Biến dị gene mà còn không đỡ nổi? Cấp E à?” Vương Chí Hằng là người lên tiếng trước, sắc mặt chưa từng tỏ ra nghiêm trọng đến vậy.

Bình Luận

0 Thảo luận