Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 81: Đại thắng: thu hoạch bội thu.

Ngày cập nhật : 2025-07-19 16:24:59
Lý Minh trước tiên nhìn qua bản đồ 3D, rồi tìm đến phòng của Đồ Chinh, được xây dựng rất xa hoa, chiếc giường lớn 4x4 chiếm gần hết không gian.
Hình ảnh toàn cảnh xung quanh mô phỏng một thảo nguyên rộng lớn, sống động như thật, thậm chí còn có cả tiếng gió xào xạc lướt qua bãi cỏ.
“Tên mập này thật biết hưởng thụ.” Lý Minh lục lọi một lúc, rồi nhanh chóng tìm thấy mục tiêu của mình, chiếc két an toàn đặt ở đầu giường của Đồ Chinh, mở ra rất dễ dàng.
Chiếc két không lớn, bên trong đặt một chồng tinh thể màu vàng, là dung dịch kim loại tinh luyện, kim loại quý trong Liên sao.
Lý Minh nhìn một cái liền nhận ra, thứ này còn đắt hơn cả tinh thể tím từng lấy được từ Hổ Mặt Sẹo, mỗi gam có giá trên mười nghìn tinh tệ.
“Tsk…” Lý Minh nhe răng cười.
Ước lượng sơ bộ, chồng dung dịch kim loại này đáng giá khoảng ba triệu tinh tệ, ngoài ra còn có hai thẻ nhận hàng của Công ty Cự Thuẫn, không rõ dùng để lấy thứ gì.
Sau đó, anh lại đến kho vũ khí trong pháo đài bí mật này, các loại súng đạn được sắp xếp gọn gàng, ít nhất cũng phải hai ba trăm khẩu. Đáng chú ý nhất là bộ giáp chiến đấu phù toàn kim loại trong tủ kính.
Màu đen, góc cạnh sắc nét, các bộ phận nhìn thấy được đều làm từ hợp kim. Ngay cả chỗ khớp nối cũng chỉ để lộ lớp lót sợi titan màu tím đen khi vận động.
[Giáp chiến đấu cá nhân Tank-Guard 211 – Cấp D: Hợp kim kim cương chế tạo, lót bằng sợi titan tổng hợp. Áo giáp chiến đấu cá nhân hạng nặng.
Điều kiện kích hoạt: 7000 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Tăng 150% phòng thủ.
Kỹ năng đặc biệt – Tank-Guard: Tăng 300% phòng thủ.]
Năng lực rất trực tiếp, tổng cộng tăng 450% khả năng phòng thủ. Sau khi kích hoạt, đạn động năng thông thường bắn vào người cũng chẳng làm gãy được một cọng lông.
Ít nhất cũng phải vũ khí cấp D trở lên mới có khả năng xuyên phá được.
Dù không kích hoạt, chỉ cần mặc giáp Tank-Guard bên ngoài, cộng thêm giáp ma trận bên trong, đối đầu với sinh vật cấp D cũng có thể cầm cự một thời gian.
“Lần này đúng là thu hoạch lớn.” Lý Minh cảm thấy sảng khoái, bắt đầu thu dọn vũ khí, toàn là năng lượng kim loại, thậm chí có cả vũ khí hạng nặng cấp F, E.
Kho báu bất ngờ này còn nhiều hơn tổng tất cả những gì từng thu được trước đây cộng lại.
Giết ba “con cá lớn”, nhận được ba triệu tinh tệ tiền thưởng, còn đồ đạc trong pháo đài ước tính cũng tầm năm sáu triệu.
Tổng cộng lại cũng lên tới tám chín triệu tinh tệ, cộng thêm hai thẻ hàng ẩn danh của Công ty Cự Thuẫn, biết đâu lại có thêm bất ngờ.
Dù nơi này cũng được xây bằng kim loại, nhưng anh không thể ở lại lâu, thu dọn xong liền nhanh chóng rời đi.

Nửa ngày sau, Dương Bằng đứng tại chỗ với vẻ mặt mơ hồ, Trưởng phòng Vương thấp giọng báo cáo: “Bộ trưởng, nơi này đã bị dọn sạch rồi, không còn dữ liệu gì trong hệ thống giám sát cả.”
“Còn ai khác biết chỗ này không?” Dương Bằng không nhịn được nhìn sang Tằng Hạo.
“Người biết nơi này đều là tâm phúc của Đồ Chinh, tuy ít, nhưng vẫn còn vài người.” Tằng Hạo lắc đầu bất lực: “Cũng không rõ là ai đã ra tay trước.”
“U Ảnh!” Dương Bằng đột nhiên bật ra hai chữ, sắc mặt Tằng Hạo hơi trầm xuống, Trưởng phòng Vương tinh thần phấn chấn: “Bộ trưởng, sao ngài biết là hắn?”
“Cảm giác thôi.” Lông mày Dương Bằng nhíu chặt: “Không hiểu vì sao, tôi luôn cảm thấy… hắn luôn đi trước chúng ta một bước.”
“Ý ngài là… trong Bộ có nội gián?” Trưởng phòng Vương hạ thấp giọng.
“Chỉ là phỏng đoán của tôi, đừng nói bừa.” Dương Bằng lắc đầu, thở dài một tiếng.

“Lại là một cái USB nữa?” Lý Minh nhíu mày, nhìn chiếc USB trong hộp.
Sau khi hấp thụ chất lỏng kim loại và những thiết bị vũ khí kia, anh thu được gần 60.000 điểm năng lượng kim loại, sau khi kiểm soát Tank-Guard, vẫn còn khoảng 55.000 điểm, con số chưa từng có trước đây.
Tiếp đó, anh đến Công ty Cự Thuẫn để nhận hàng, một trong hai thẻ nhận hàng ẩn danh mà Đồ Chinh để lại.
Cắm vào đầu đọc thông minh, hóa ra lại là một tập chứng cứ phạm tội, trùng lặp khá nhiều với thứ mà Tần Tiêu đã thu thập.
Nhưng cũng có phần khác biệt.
Chứng cứ của Tần Tiêu chủ yếu nhắm vào lãnh đạo cấp trung và cao, còn của Đồ Chinh lại chứa rất nhiều bằng chứng hối lộ của quan chức cấp thấp trong chính phủ, không chỉ là Bộ An ninh, mà trải rộng khắp các ban ngành, lên đến bốn năm trăm người.
Tuy nhiên, có vài vụ hối lộ chỉ là vài nghìn tinh tệ, toàn để làm vài việc nhỏ.
“Giờ ai cũng giữ mấy thứ này để phòng thân à? Bị bắt là tung ra, một phát nổ tung cả đám.” Lý Minh sao chép vào thiết bị của mình rồi hủy USB gốc.
Chợt anh nhận ra, thiết bị thông minh của mình giờ cũng giống như một quả bom.
Một quả bom hỗn hợp, nếu ngày nào đó mất đi, thì đúng là “vui phải biết”, anh nghĩ lan man.
Tuy chiếc USB này khiến anh hơi thất vọng, nhưng một món đồ khác lại mang đến cho anh sự bất ngờ lớn:
[Đạn nhiệt áp năng lượng cao loại D-72 - Tiêu hao: Một loại bom có sức công phá cực lớn.
Điều kiện kích hoạt: 10.000 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt – Kích nổ mạnh mẽ: Tiêu hao vật phẩm được kích hoạt, tạm thời nâng cấp chủ thể lên chuẩn sinh vật cấp D, đồng thời điều khiển nguyên tố lửa, thời gian duy trì: 60 giây.]
“Đạn nhiệt áp sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=81]

Chẳng lẽ định liều chết cả hai à?” Lý Minh vuốt nhẹ lên những hoa văn kim loại chạm rỗng tinh xảo bên ngoài vật đó.
Dù chỉ to bằng nắm tay, nhưng sức công phá của thứ này đủ để biến vài khu phố thành tro bụi, có thể sánh ngang với tên lửa cỡ nhỏ.
Nếu thật sự xảy ra một vụ tấn công khủng bố nghiêm trọng như vậy, toàn bộ Bộ An ninh dù không bị lột da, thì ít nhất cũng rớt một lớp thịt.
Vui vẻ có thêm một món vũ khí kích hoạt nữa, lại có thêm một lá bài tẩy. Mà đã là bài tẩy thì càng nhiều càng tốt, năng lượng kim loại vẫn còn lại 45.000 điểm.

Khi quay trở về tòa nhà Bộ An ninh, thì vừa khéo Dương Bằng cũng dẫn đội quay lại. Sắc mặt u ám, còn Lâm Diệu Tiên thì mặt mày như đưa đám.
Dương Bằng thấy anh ung dung quay về từ bên ngoài, liền nghi ngờ hỏi vài câu, nhưng cũng chẳng moi được điều gì.
Buổi chiều, khắp nơi trong Bộ An ninh đều bàn tán về kẻ xui xẻo Lâm Diệu Tiên, nhiều người vui mừng khi thấy kẻ khác gặp họa.
Lý Minh ngồi trên ghế, âm thầm tính toán, bây giờ anh đã nắm trong tay một khoản tiền khổng lồ, do Tổ điều tra số 06 đã rời đi từ vài hôm trước, nên mạng Hố Đen cũng đã khôi phục việc giao hàng.
Nhưng anh chưa vội chuyển hết tài sản thành năng lượng kim loại. Lượng năng lượng hiện có vẫn đủ để xoay sở ở cấp D.
Tuy nhiên, vật phẩm kích hoạt cấp C thì tiêu tốn năng lượng đến mức có thể hút cạn anh trong một lần.

Đầu tháng Tám, cơn sóng gió của thành phố Ngân Hôi đã lắng xuống, những sự kiện xảy ra không lâu trước đó, giờ như một giấc mộng thoáng qua.
Trong khu chung cư dành cho người nhà của nhân viên Bộ An ninh thành phố.
“Đến rồi đến rồi…” Dương Dụ mặc một chiếc áo khoác dài, vạt áo vén lên để lộ đôi chân trắng muốt, tay bê một tô canh cá màu trắng sữa, đặt giữa bàn ăn.
Dương Bằng bận rộn trong bếp, còn ông Dương thì ngồi trên sofa, bồn chồn không yên.
“Ông Dương, ở đây lâu như vậy rồi mà ông vẫn chưa quen sao?” Lý Minh thấy vậy liền cười hỏi.
“Nơi này như cái lồng chim vậy, quen thế quái nào được.” Ông Dương bất mãn nói: “Bình thường chẳng có ai để nói chuyện, ông còn thấy ở nhà cũ sướng hơn.”
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng ông Dương cũng không thật sự khăng khăng đòi chuyển về. Ông hiểu rõ thân phận hiện giờ của Dương Bằng không tầm thường, dọn về có khi lại gây phiền phức.
“Haiz… đợi khi con bé Dụ Nhi nhập học rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình ông thôi.” Ông Dương thoáng có chút cô đơn.
“Ông yên tâm đi, lúc đó cháu sẽ thường xuyên gọi video cho ông. Bảo cha cháu lắp một cái máy chiếu toàn ảnh ở nhà, thế thì có khác gì ở cạnh nhau đâu.” Dương Dụ chẳng chút để tâm, cô gái trẻ không hề có vẻ buồn bã chia ly, mà chỉ tràn đầy khát vọng với tương lai.
“Ha ha, bên ngoài vui như vậy, đến lúc đó chắc gì còn nhớ đến ông nữa.” Ông Dương nhe răng cười.
Bốn người cùng ăn trưa. Trên bàn ăn, Dương Dụ không nhịn được hỏi: “Lý Minh, Học viện Vệ sĩ vẫn chưa đặc cách tuyển cậu sao?”
Thấy Lý Minh lắc đầu, Dương Dụ liền quay sang nhìn cha mình, cau mày nói: “cha, chuyện gì vậy chứ?”
Cô ấy còn đang mong được cùng Lý Minh đến Thủ đô Tinh nữa kia mà.
“Cha sao mà biết được.” Dương Bằng tỏ vẻ chẳng hiểu mô tê gì, ông ấy đâu có quản được Học viện Vệ sĩ.
Sau bữa ăn, anh và Dương Bằng cùng ra khỏi nhà, tiến về tòa nhà Bộ An ninh.
“Bộ trưởng mới đã xác định rồi, điều từ hệ sao khác tới, đang trên đường đến, chắc phải hơn một tháng nữa mới tới nơi.” Trong phi thuyền, Dương Bằng tiện miệng nói.
“Chú Dương, chúng ta phải giữ kín tiếng, đừng để đến lúc bộ trưởng mới đến lại phải đi 'bái mã đầu'* đấy.” Lý Minh nghiêm túc dặn dò.
*Bái mã đầu (拜码头): một hình ảnh mang nghĩa “ra mắt, nịnh bợ, tìm chỗ dựa” với người mới đến có thế lực.
“Thằng ranh này, cần cậu dạy tôi chắc.” Dương Bằng trợn mắt, rồi lại lườm anh một cái: “Suýt chút bị cậu dắt mũi rồi! Người ta là bộ trưởng, không gây khó dễ cho tôi là tốt lắm rồi, còn bái cái gì mà mã đầu.”
“Ha ha…” Lý Minh cười, “Chú có cả ‘hành trạng trăm quan’, sợ gì ai.”
“‘Hành trạng trăm quan’ gì chứ… cậu nói cái USB đó à.” Giọng Dương Bằng chợt trầm xuống, thở dài: “Cũng không biết là đúng hay sai nữa.”
Lý Minh nghiêm giọng: “Đương nhiên là đúng rồi. Những kẻ chỉ nhận có một hai ngàn tinh tệ, truy ra thì sao? Truy hết thì thành phố Ngân Hôi còn hoạt động nổi không? Chỉ cần sau này họ không tái phạm là được.”
“Còn cần cậu an ủi tôi sao.” Dương Bằng hừ lạnh.
Chiếc USB đó không lâu trước đã xuất hiện ngay trước cửa nhà họ, camera an ninh không ghi được gì, nhưng những thứ bên trong lại khiến Dương Bằng chấn động.
Thế nhưng cuối cùng, ông ấy vẫn chọn giữ kín chuyện này.
Đến tòa nhà Bộ An ninh, hai người tách nhau ra. Lý Minh đi luyện tập. Dù đã có quả cầu Lôi Minh, không cần thiết phải đến phòng huấn luyện, nhưng ở đó có dung dịch dinh dưỡng không giới hạn, không dùng thì phí.
“22%”
Tiến độ phát triển rất tốt, Lý Minh bắt đầu đo đạc trước chỉ số phát triển, để tiện ghi nhận.
Tầm giữa chiều, có người đến gọi anh, nói là Dương Bằng tìm anh.
Anh đến tầng cao nhất, chính là văn phòng từng thuộc về Tần Tiêu, thấy anh bước vào, Dương Bằng bất lực nói: “Lại là để chế độ im lặng chứ gì.”
Lý Minh nhún vai.
Dương Bằng đúng là chẳng làm gì được anh, bèn nói sang chuyện khác: “Vừa rồi Học viện Vệ sĩ có gửi thông báo, họ muốn đặc cách tuyển cậu, đi theo kênh nội bộ của Bộ An ninh.”
“Sẽ khai giảng cùng đợt với tân sinh viên, tuổi của cậu cũng vừa vặn khoảng đó. Chuẩn bị mua vé đi.”
Lý Minh gật đầu, sau đó lại nói: “Chú Dương, chú giúp con từ chối đi.”
“...Cái gì?” Dương Bằng đang cúi đầu tìm gì đó, nghe câu này liền ngẩng lên, sửng sốt nhìn Lý Minh: “Cậu nói gì cơ?”
“Con sẽ học ở Đại học Công nghệ Thủ đô.” Lý Minh tiếp lời.
“Đại học Công nghệ Thủ đô!?” Giọng Dương Bằng lập tức cao lên một tông.
“Cậu… vào đó bằng cách nào?” Ông ấy thấy thật khó tin, rồi bỗng nghĩ ra điều gì, nghiêm giọng hỏi: “Là kênh đặc biệt sao?”
“Vâng.”
“U Ảnh?” Dương Bằng đột nhiên nói ra tên đó, Lý Minh quay sang nhìn ông ấy, trong mắt có ba phần khó hiểu, ba phần mờ mịt, ba phần kinh ngạc, còn thêm một phần… nhìn như gặp người thần kinh.
“…Chú nói gì cơ?”
“Không có gì.” Dương Bằng lắc đầu, rồi cười khẩy trong lòng, đúng là mình bị hoang tưởng rồi.
“Là kênh nào?” Ông ấy hỏi tiếp.
“Thư giới thiệu, cha con bỏ ra một khoản tiền lớn để mua.” Lý Minh giải thích.
“Anh Trường Hải…” Ánh mắt Dương Bằng lại dâng lên vẻ nghi ngờ vốn đã lắng xuống, ông ấy nghiêm túc hỏi: “Cậu… cậu nói thật cho tôi biết, cha cậu có phải đã giấu bí mật gì không?”
“Chú cũng nghi ngờ ạ?” Lý Minh chấn động, “Con đã nghi ngờ từ lâu rồi, cái chết của ông ấy quá kỳ lạ, bao lâu rồi mà không điều tra ra gì. Kể cả khi chú nhậm chức bộ trưởng tạm thời, dùng bao nhiêu tài nguyên, vẫn không tìm được manh mối nào cả.”
Dương Bằng lập tức lộ vẻ ngại ngùng, cảm giác như câu tiếp theo của Lý Minh sẽ là ‘Vậy chú nhận lương để làm gì?’, ánh mắt ông ấy lảng đi, trầm giọng: “Thôi thôi, không hỏi nữa, đi đi, mau đi đi.”
Lý Minh đứng dậy chuẩn bị rời đi, thì nghe Dương Bằng hỏi: “Dụ Nhi, con bé vẫn chưa biết chuyện đúng không?”
“Con vẫn chưa có cơ hội nói.” Lý Minh trả lời, lờ mờ nghe thấy tiếng nghiến răng.
Thằng nhóc này giỏi lắm… Dương Dụ giờ còn đang mong ngóng từng ngày được cùng Lý Minh đến Thủ đô Tinh.
Vậy mà anh lại không hé răng nửa lời, cứ để treo đó, rồi đợi đến phút chót mới tạo một cú bất ngờ.
Con gái tội nghiệp của ông ấy, bị thằng nhóc này nắm thóp hoàn toàn.
“Nếu cậu mà…” Dương Bằng định lên tiếng cảnh cáo vài câu, nhưng nghĩ lại, khi thời thế thay đổi, vua ở xa, trời ở cao*, một chuyến đi đi về về cũng mất hơn một tháng, có cảnh cáo cũng chẳng ích gì.
*Ý nghĩa của câu này là trong những thời điểm đặc biệt, khi xã hội rối ren hoặc mất trật tự, thì quyền lực của vua hoặc chính quyền thường bị xem là xa cách, không còn rõ ràng hoặc không thể kiểm soát hết mọi chuyện. Nó còn hàm ý rằng khi vương đạo hoặc trật tự xã hội bị xa rời, thì người dân cảm thấy họ có thể làm bất cứ điều gì, vì quyền lực hoặc luật pháp không còn hiệu lực rõ ràng nữa.
Lập tức cảm thấy chẳng còn hứng thú, phất tay nói: “Thôi, cậu chăm sóc con bé là được rồi.”
“Chú cứ yên tâm.” Lý Minh mỉm cười đáp.

Ngày 16 tháng 8, Cảng hành tinh của Ngân Hôi Tinh trông có phần cũ kỹ, chỉ có ba đường nối tàu, mép sân ga loang lổ dấu vết tu sửa, nhìn như từng bị đâm va vài lần.
Ngày thường, gần như không thấy người ngoài hành tinh, cả người Trái Đất cũng ít, đại sảnh vắng hoe. Vé tàu liên hành tinh đi xuyên qua các hệ sao, dù là loại phổ thông nhất, cũng không dưới mười nghìn tinh tệ một vé.
Nhưng hôm nay thì có vẻ náo nhiệt hơn. Sở Giáo dục Ngân Hôi Tinh đích thân cử người đến tiễn, không chỉ có học sinh của Đại học Công nghệ Thủ đô, mà còn cả sinh viên các trường khác, tất cả đều xuất phát hôm nay.
Do Sở Giáo dục đứng ra nên vé được giảm giá.
Không khí hòa lẫn giữa phấn khích và bịn rịn, tạo nên một khung cảnh hiếm thấy. Dương Dụ nhón chân, nhìn quanh khắp nơi, sốt ruột hỏi: “Lý Minh đâu rồi? Sao cậu ấy vẫn chưa đến?”
“Nó còn chưa nói với con à?” Hiếm khi có thời gian đến tiễn con gái, Dương Bằng nghiến răng nghiến lợi, tên nhóc này giỏi thật, giấu con bé lâu như vậy!
“Nói với con chuyện gì cơ?” Dương Dụ cau mày.
Dương Bằng ban đầu định nói toạc ra, nhưng khi thấy ánh mắt con gái trộn lẫn giữa nôn nóng và lo lắng, lại nghĩ đến cảnh con bé vỡ òa hạnh phúc khi nhìn thấy Lý Minh sau đó…
Mím môi một lúc, cuối cùng không nỡ phá hỏng bất ngờ, chỉ nói: “Không có gì đâu… chắc nó có việc gì đó.”
“Ồ.” Ánh sáng trong mắt Dương Dụ lập tức vụt tắt, cô ấy vẫy tay tạm biệt, còn ông Dương không kìm được phải bước lên mấy bước, ánh mắt đầy lưu luyến.
Lên tàu, Dương Dụ mang theo không nhiều hành lý, tinh thần hoang mang, nhét đại hành lý lên giá, rồi ngồi xuống bên cửa sổ, chống cằm, lo lắng thẫn thờ.
“Kính chào quý hành khách, chào mừng quý vị lên tàu vũ trụ Đoản Địch, chuyến hành trình này kéo dài năm ngày, điểm đến là Cảng Tiêu Vân. Xin quý khách không gây ồn ào trong suốt chuyến đi, giữ phép lịch sự trong thời gian nghỉ ngơi. Chúc quý khách có một chuyến hành trình vui vẻ.”
“…”
Cùng với tiếng nhắc nhở dịu dàng vang lên, tàu dần tách khỏi quỹ đạo, Ngân Hôi Tinh màu xám nâu trở nên nhỏ dần trong tầm mắt, những hố sâu và khe nứt hiện rõ, tầng mây khí quyển liên tục thay đổi hình dạng. Nam nữ thanh niên áp mặt vào cửa sổ, phấn khích quan sát.
Nhưng sau sự hào hứng ban đầu, bên trong khoang tàu dần trở nên yên ắng.

Bình Luận

0 Thảo luận