Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 27: Giáp hóa?

Ngày cập nhật : 2025-06-21 16:51:57
[Chi giả vũ trang Hổ Bào – Cấp F: Một chi giả được chế tạo riêng vì một loại hạt giống gene nào đó.
Điều kiện kích hoạt: 50 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Giáp hóa.
Kỹ năng đặc biệt – Săn Hổ: Tăng thêm 25% tốc độ và 25% sức mạnh để tung đòn đột kích sát thủ.]
Chi giả vũ trang cấp F – đây là loại chi giả tiêu chuẩn của trùm bang Hung Hổ, không phải do bị thương mới thay, mà là tự nguyện thay thế để tăng cường sức mạnh.
Tất cả các chỉ số đều không vượt ngoài dự đoán, chỉ có điều khiến anh băn khoăn là: “Giáp hóa” là gì?
Không giống những hiệu quả kích hoạt trước kia, giáp hóa không hề trực quan, nhưng giờ không phải lúc để phân tích kỹ lưỡng.
Dương Bằng và những người khác chắc chắn sẽ sớm đến nơi này, trước hết phải kích hoạt nó đã, rồi thu vào.
Lý Minh đưa mắt quan sát bốn phía, sau đó nhanh chóng bố trí vài thứ.

“Tình hình sao rồi!? Những người khác đâu hết rồi!?” Dương Bằng sắc mặt u ám, vừa lao nhanh về phía khu vực mục tiêu, vừa liên tục hỏi qua kênh liên lạc…
“Tề Chính Nguyên bị giết ngay lập tức, tôi và Vương Triệu Quốc lập tức rút khỏi hiện trường.” Trương Công báo cáo.
“Còn Lê Ninh và Lý Minh, họ chắc là cũng đã rút rồi.” Trương Công không quá chắc chắn, giọng có phần do dự.
“Cái gì mà ‘chắc là’?” Dương Bằng nổi giận, quát lớn. Đồng thời hét vào kênh liên lạc: “Lê Ninh, Lý Minh! Nếu nghe thấy thì lập tức trả lời!”
Im lặng như tờ, không một âm thanh nào đáp lại. Trong lòng Dương Bằng càng thêm bất an. Sao lại xui xẻo thế này, lần đầu ra nhiệm vụ đã đụng ngay phải Bàng Văn Long!
Còn hai tên kia… Dương Bằng nét mặt căng cứng, ông ấy biết không thể trách Trương Công và Vương Triệu Quốc, vì Bàng Văn Long dù bị thương, vẫn không phải người họ có thể chống lại.
‘Cậu nhất định không được chết ở đó!’ Trong lòng Dương Bằng bồn chồn lo lắng, chỉ mong mình có thể nhanh hơn, thậm chí hy vọng Lý Minh sợ chết giống như Trương Công và Vương Triệu Quốc, sẽ trốn đi.
Nếu Lý Minh chết ở đây, ông ấy thật không biết phải đối mặt sao với ông anh Trường Hải, còn cả người cha già và con gái của ông ấy nữa, những người thật sự dám đoạn tuyệt với ông ấy!
Nhanh lên, nhanh nữa lên!
Rầm!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=27]

Ông ấy lao vào trong khu vực, cát bụi mịt mù tung lên.
Ngay lập tức, ông ấy nhìn thấy Tề Tân nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt, trong lòng lửa giận bốc lên ngùn ngụt, sau đó lại thấy Lê Ninh đang nằm cách đó không xa.
Bên cạnh cậu ấy còn có một tảng đá vỡ, dường như bị đá bay trúng một cách vô tình, nhưng hô hấp vẫn đều đặn, có vẻ chỉ bất tỉnh tạm thời.
Còn Lý Minh đâu rồi!?
“Lạch cạch!”
Trong đống đổ nát không xa vang lên tiếng đá lật, sắc mặt Dương Bằng lập tức biến đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía đó, toàn thân lập tức vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
Một tảng bê tông khác bị đẩy rơi xuống, Lý Minh thở hổn hển từ trong đó chui ra ngoài.
“Còn sống!” Dương Bằng cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ấy không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể sống sót sau cuộc đụng độ với Bàng Văn Long, thì với ông ấy mà nói, Lý Minh quả là gặp đại vận.
Nhưng chưa kịp bước tới hỏi, đồng tử Dương Bằng co rút mạnh, sắc mặt như gặp đại địa chấn, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin nổi.
Vì sau lưng Lý Minh còn kéo theo một thi thể, dù đã rách nát không còn hình dạng, tay chân đứt đoạn.
Nhưng nhìn vào bộ đồ chiến đấu quen thuộc trên người đối phương, Dương Bằng lập tức xác định được ngay: Đó là xác của Bàng Văn Long!
Bàng Văn Long… chết rồi!?
Là Lý Minh giết sao?
Không, chuyện này sao có thể!? Dương Bằng theo bản năng không dám tin, lập tức lao nhanh tới, không còn tâm trí chào hỏi Lý Minh, mà cúi xuống kiểm tra thi thể.
Đúng là Bàng Văn Long, nhưng cánh tay máy của hắn đâu rồi? Nhìn cánh tay phải bị chặt đứt, vết thương chi chít, như thể bị lực mạnh xé toạc ra.
Ngực bị xuyên thủng, vết thương không đều, trên người còn nhiều vết thương khác, giao nhau chằng chịt, trông như là… móng vuốt?
“Chuyện này là sao!?” Dương Bằng đứng thẳng dậy, nhìn chằm chằm vào mặt Lý Minh.
Lý Minh mang vẻ mặt sống sót sau tai kiếp, nuốt một ngụm nước bọt, giọng bi thương: “Đội trưởng Dương… Tổ trưởng Tề… chết rồi.”
“Tôi biết rồi, nhưng tôi hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây, Bàng Văn Long chết như thế nào!?” Dương Bằng nóng lòng muốn biết toàn bộ sự thật.
“Chuyện là… là như thế này…” Lý Minh dường như đang sắp xếp lại suy nghĩ, sau đó mới kể: “Chúng tôi đang đóng giữ ở đây…”
“…”
Rất nhanh, Dương Bằng đã nắm được toàn bộ đầu đuôi sự việc, đồng thời lông mày nhíu càng chặt hơn.
“Cậu nói là sau khi Bàng Văn Long giết Tề Tân, hắn định ra tay với mấy người, nhưng đột nhiên có một kẻ lạ mặt xuất hiện, đánh nhau với hắn và còn xé luôn cánh tay giả vũ trang của hắn?”
Nghe cứ như chuyện hoang đường.
Đột nhiên, Dương Bằng giơ tay, đấm mạnh một cú vào vai Lý Minh, lực bất ngờ khiến Lý Minh loạng choạng lùi lại mấy bước.
“Cậu là… cấp F?” Sắc mặt Dương Bằng chợt biến, cơ thể cấp F so với người thường không có quá nhiều khác biệt về mặt thị giác, rất khó nhận ra bằng mắt thường.
Nhưng kết hợp những gì xảy ra hôm nay với biểu hiện kỳ lạ của Lý Minh trước đó, ông ấy đã bắt đầu nghi ngờ. Sau cú đánh thử vừa rồi, quả nhiên có điều bất thường.
“Con…” Ánh mắt Lý Minh bắt đầu dao động, có vẻ chột dạ.
“Nói thật cho tôi biết, tôi sẽ không làm hại cậu.” Dương Bằng trầm giọng.
“Là cha con…” Lý Minh như thể đã nhận mệnh, nói: “Ông ấy… để lại cho con thuốc thử Thăng Long và hạt giống gene, con đã sử dụng nó.”
“Thuốc thử Thăng Long và hạt giống gene?” Trong mắt Dương Bằng lóe lên tia sáng lạnh: “Vậy ra đây chính là lý do ông anh Trường Hải phải đem nhà đi cầm cố à.”
“Không đúng, chỉ hai thứ này thôi cũng đã trị giá ít nhất hai trăm nghìn tinh tệ.”
“Đúng vậy…” Lý Minh thở dài bất lực, “Cha con đã bán nhà từ lâu rồi, chỉ là đạt thỏa thuận với chủ mới, tạm thời chưa làm thủ tục chuyển quyền sở hữu, sau đó lại mang căn nhà này đi cầm cho bang Hung Hổ.”
Dù là Dương Bằng, lúc này cũng sửng sốt, rồi như chợt hiểu ra: “Cái chết của cha cậu, thật sự là do bang Hung Hổ ra tay sao?”
Nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Không đúng, nếu vậy thì sao chúng lại không ra tay với cậu?”
Lý Minh im lặng, tự mà suy luận đi.
“Cậu không cần phải lo lắng, không cần che giấu thực lực đâu.” Nhìn thấy Lý Minh trầm mặc, Dương Bằng an ủi: “Cha cậu đã chọn làm vậy, thì cậu cứ yên tâm mà tiếp nhận đi.”
Nhưng thứ anh giấu… không phải là thực lực, mà là sự thật về cái chết của ông ta.
Nếu anh để lộ quá sớm, Dương Bằng nhất định sẽ lập tức xem anh là nghi phạm chính.
“Đội trưởng Dương, liệu chú có thể giúp con tạm thời che giấu sự thật được không? Con… con sợ bang Hung Hổ…” Lý Minh ngập ngừng nói.
“Đúng là như vậy, tuy chuyện này không liên quan đến chuyện thất thoát quá nhiều tinh tệ, nhưng lại là cú tát thẳng mặt bang Hung Hổ, nếu không đòi lại thể diện, bọn chúng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.” Dương Bằng hoàn toàn đồng tình.
“Chưa kể, tổ điều tra Liên sao sắp đến, Công ty Tinh Sáng cũng đang âm thầm rục rịch hành động, tình hình gần đây rất bất ổn.”
‘Không, điều tôi lo là thế lực đã ra tay với Lý Trường Hải… chúng vẫn chưa rút đi.’ Lý Minh âm thầm bổ sung trong lòng.
“Nhưng chuyện cậu vừa kể… có bao nhiêu phần là giả?” Giọng Dương Bằng chợt đổi, truy hỏi thẳng.
“Con… cái đó…” Lý Minh lộ ra vẻ mặt sửng sốt như bị nhìn thấu, bất đắc dĩ nói: “Thật ra người kia và Bàng Văn Long đã lưỡng bại câu thương*, hắn xé luôn chi giả của Bàng Văn Long rồi bỏ chạy. Bàng Văn Long định rút lui thì bị con chặn lại… và… con đã giết hắn.”
*Lưỡng bại câu thương nghĩa là cả hai đều bị thương nặng, không ai chiếm được lợi thế.
Quả nhiên… Dương Bằng không hề bất ngờ, Lý Minh vẫn còn quá trẻ, chỉ một câu gài là đã lòi đuôi.
Ông ấy cũng không nghi ngờ rằng Lý Minh đang tiếp tục nói dối, vì thực lực của Bàng Văn Long rõ ràng không phải cấp độ như Lý Minh có thể đối phó.
Việc chi giả vũ trang của Bàng Văn Long bị tháo rời, chính là bằng chứng củng cố cho lời nói của Lý Minh. Chút nữa bọn họ còn phải dọn dẹp sạch hiện trường, mà thứ như chi giả vũ trang thì không thể giấu đi đâu được.
“Nhưng mà, sự thật thì có thể che giấu, còn công lao thì không thể để mất.” Dương Bằng vỗ vỗ vai Lý Minh: “Dù là cậu giết hay nhặt được xác, thi thể Bàng Văn Long nằm trong tay cậu, thì công lao là của cậu.”
“Cứ quyết vậy đi, đừng có rề rà do dự.”

Bình Luận

0 Thảo luận