“Đội trưởng Dương…” Vừa bước vào, anh đã lên tiếng chào trước.
“Đến rồi à, ngồi đi.” Dương Bằng ngẩng đầu, tắt màn hình ảo, ra hiệu cho Lý Minh ngồi xuống.
“Cậu vào đội cũng được một thời gian rồi.” Dương Bằng cảm khái nói, “Lê Ninh, lão Điêu và lão Đao đều đánh giá cậu rất cao, ngay cả lão Đao cũng khen cậu đấy, nói cậu vô cùng tỉ mỉ , thận trọng từng li từng tí…”
“Lão Đao là người rất hiếm khi khen ai đấy.” Dương Bằng cười ha ha.
Ông ấy không phải loại người cố chấp, trước đây sắp xếp cho Lý Minh vào đội cũng không nghĩ gì nhiều, chẳng qua là cho anh một bát cơm ăn thôi.
Nhưng không ngờ, Lý Minh lại xuất sắc vượt xa tưởng tượng.
“Sao trước kia lại không nhận ra nhỉ?” Dương Bằng nói với vẻ vô tư, “Không lẽ cậu vẫn luôn cố tình che giấu thực lực à?”
“Chú từng nói rồi, cha con mất rồi, từ nay con phải trở thành một người đàn ông có thể chống trời đạp đất.” Lý Minh cúi đầu, nói.
Dương Bằng nghẹn họng, câu định nói tiếp cũng không thể nói ra được, chẳng lẽ lại nói “cha cậu chết cũng tốt sao…”
Nhưng trong lòng ông ấy cũng dấy lên nghi ngờ: Tên nhóc này chẳng lẽ lấy cái chết của cha ra để chặn họng ông ấy à?
Tất cả những thay đổi của anh đều bắt nguồn từ cú sốc khi cha anh qua đời.
Muốn hỏi tiếp à? Hỏi tiếp thì chẳng khác nào bảo người ta “Vậy chú cũng thử có một người cha đã chết xem sao.”
Cũng chính vì vậy mà không ít người bên cạnh cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, nhưng lại hợp lý đến kỳ lạ.
Người thân mất đi vốn dĩ nên mang đến thay đổi lớn trong lòng người ta, chẳng phải vậy sao?
“Thôi vậy…” Lý Minh cũng không hiểu ý hai chữ “thôi vậy” của Dương Bằng là gì.
Ông ấy nói tiếp: “Ban đầu tôi định đợi cậu hết kỳ thực tập thì điều cậu về hậu cần, nhưng giờ xem ra, điều cậu đi lại là chặn đứng đường tiến thân của cậu.”
“Hiện tại có một cơ hội: Tổ điều tra Liên sao và nhóm người đi cùng từ Lam Tinh sắp tới nơi, thành phố Ngân Hôi sẽ thành lập đội an ninh, tôi muốn đề cử cậu gia nhập.”
Nói đến đây, Dương Bằng lại thở dài: “Đây là một cơ hội. Với nhiều người, Ngân Hôi Tinh đã là rất lớn, nhưng với một số người khác thì lại rất nhỏ.”
“Đội an ninh sẽ có cơ hội tiếp xúc với những nhân vật lớn. Nếu lọt vào mắt xanh của họ thì đúng là tiền đồ vô lượng.”
“Nhưng đội an ninh này có yêu cầu tối thiểu: bắt buộc phải là cá thể sinh mệnh cấp F trở lên. Vậy nên tôi muốn hỏi cậu trước, cậu nghĩ sao?”
Nói xong, Dương Bằng hơi do dự, rồi bổ sung thêm: “Cha cậu để lại cho cậu một khoản tiền lớn như vậy để mua hạt giống gene, tuy nghe thì không hay ho gì, nhưng chuyện đó vốn không liên quan gì đến cậu, cũng không cần phải giấu giếm làm gì.”
Đội an ninh? Đôi mắt Lý Minh lóe sáng, đúng là ý anh muốn, dù sao cũng cần có cơ hội để thể hiện thực lực.
“Con nghe theo chú Dương ạ.” Sau một lúc suy nghĩ, anh mở miệng nói.
Dương Bằng mỉm cười đầy hài lòng: “Phải như vậy chứ. Đội an ninh lần này rất quan trọng, mà cậu lại là tân binh nổi bật của đội vệ binh thành phố. Đến lúc đó chỉ cần tranh thủ lập một chút công lao, cho dù không lọt vào mắt những nhân vật lớn, thì đổi được hạt giống gene cấp E cũng không thành vấn đề.”
Tinh thần Lý Minh khẽ rung lên, còn có lợi ích như vậy sao? Hạt giống gene cấp E quả thật quá hấp dẫn. Ở Lam Tinh thì không bán loại này, mà trên mạng Hố Đen thì giá lại cao ngất ngưởng.
Trong khi đó, nội bộ Bộ An ninh thành phố có chỉ tiêu phân phối, nhưng không phải phát miễn phí, muốn có thì phải lập công.
Thấy Lý Minh có vẻ rất hứng thú với hạt giống gene cấp E, Dương Bằng tiện tay cầm tách trà lên, nhắc nhở: “Tôi chỉ nói vậy thôi, đừng có mơ tưởng hão huyền. Hơn nữa, đội an ninh cũng có yêu cầu riêng, chưa chắc chắn là cậu đã vào được đâu.”
“À đúng rồi, hạt giống gene của cậu đã phát triển được bao nhiêu phần trăm rồi? Tôi phải báo cáo lên trên.”
Lý Minh suy nghĩ một chút, quyết định nói khiêm tốn: “60%.”
“60% cũng không tệ… Phụt!” Dương Bằng phun cả ngụm nước vừa uống ra, trừng mắt nhìn Lý Minh: “Cậu chắc chứ?”
“Vâng, con vừa đo xong, sai số không quá 3%.”
Trong lòng Lý Minh âm thầm cân nhắc, hình như mình vẫn còn nói cao quá rồi.
Dương Bằng muốn nói lại thôi, ánh mắt phức tạp nhìn thiếu niên trước mặt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tin: Lý Minh mới dung hợp hạt giống gene được bao lâu chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=43]
Tiến độ phát triển sao lại nhanh đến vậy? Chẳng lẽ là thiên phú dị bẩm thật sao?
Nghe nói trên Thủ đô Tinh có thiết bị kiểm tra có thể trực quan hiển thị tốc độ phát triển hạt giống gene của cơ thể sống, đáng tiếc là ở Ngân Hôi Tinh bọn họ thì không có.
Dương Bằng có phần cụt hứng, phất tay ra hiệu cho Lý Minh ra ngoài. Nhưng ngay khi anh đứng dậy, ông ấy lại nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, chuyện ông anh Trường Hải làm đã bị bại lộ, có người đem tin này bán cho bang Hung Hổ.”
Trong lòng Lý Minh có chút lo lắng, chuyện này giờ đối với anh không còn là mối đe dọa lớn, nhưng nó lại liên quan đến cái chết của Mã Võ, mà Mã Võ thì có dính líu đến Hổ Mặt Sẹo.
Nếu có ai lần ra mối liên hệ này, không chừng sẽ nghi ngờ tới anh, nhất là bang Hung Hổ, bọn chúng vốn chẳng cần bằng chứng gì cũng dám ra tay, rất dễ kéo theo một đống phiền phức.
“Nhưng cậu yên tâm, tin này đã bị tôi chặn lại rồi. Trong nội bộ bang Hung Hổ sẽ không ai nhắc đến nữa. Còn về thứ đem ra thế chấp…” Dương Bằng ngừng một chút rồi nói: “Chẳng đáng là gì cả.”
“Chỉ là, căn nhà đó cuối cùng vẫn bị cha cậu bán đi rồi, cậu…” Dương Bằng chợt nhớ đến việc ông cụ nhà ông ấy luôn muốn Lý Minh dọn đến ở, nhưng mà con gái cưng của ông ấy, Dương Dụ, vẫn đang sống ở đó.
Thanh niên nam nữ ngày đêm chạm mặt, ai biết được có xảy ra chuyện gì không. Thế là lời nói đến miệng lại đổi hướng: “Cậu vẫn nên nhanh chóng thuê một chỗ ở riêng đi.”
Thuê nhà? Lý Minh liếc nhìn ông ấy một cái, rồi dò xét hỏi: “Chú Dương, ai là người đã bán tin này cho bang Hung Hổ?”
Nếu Dương Bằng có thể chặn được tin tức, nghĩa là trong bang Hung Hổ chắc chắn có người của ông ấy, hơn nữa còn không phải người tầm thường. Chuyện công ty Cự Thuẫn hôm qua đã khiến Lý Minh nghi ngờ, giờ thì càng chắc chắn hơn.
“Hỏi chuyện đó làm gì?” Dương Bằng hơi cau mày.
“Con chỉ là thấy lạ, không biết mình đã đắc tội ai, sau này để cảnh giác hơn.” Lý Minh nói với vẻ bất đắc dĩ.
“Cậu chẳng đắc tội ai cả. Đám người trong Hội Tường Vi vốn sống bằng cách bán tin tình báo mà.” Dương Bằng lắc đầu: “Tuổi còn trẻ, suốt ngày cảnh giác làm gì cho mệt.”
Hội Tường Vi? Mắt Lý Minh khẽ nheo lại, trong đầu lập tức hiện lên bóng hình một cô gái kiều diễm.
Ra khỏi văn phòng của Dương Bằng, không ít ánh mắt đổ dồn vào anh, rồi lại nhanh chóng thu về, đoán già đoán non xem lần này đội trưởng Dương lại cho Lý Minh đặc quyền gì.
“…Tối qua, lão chó già của bang Dã Cẩu bị tập kích đấy, nghe nói đánh cả nửa đêm, pháo nổ rền vang.” Lê Ninh ghé sát lại, cập nhật tin tức mới nhất.
“Chết chưa?” Lý Minh nhướng mày hỏi.
“Chưa, nghe nói bị thương rất nặng, nhưng mà lũ thợ săn tiền thưởng thì hình như chết sạch rồi.” Lê Ninh cười hì hì: “Đám thợ săn tiền thưởng lang thang giữa các tinh cầu ấy mà, cứ coi thường mấy hành tinh hẻo lánh, giờ thì tiêu đời rồi.”
“Anh có vẻ sung sướng quá nhỉ.” Lý Minh liếc nhìn cậu ấy một cái.
“Tất nhiên rồi.” Lê Ninh đáp tỉnh bơ: “Cả hai đều chẳng phải người tốt, càng đánh hăng càng tốt.”
“Chuẩn thật.” Lý Minh nghĩ ngợi một chút, rồi gật đầu đồng tình.
Buổi chiều, anh và Lê Ninh lại ra ngoài làm nhiệm vụ, bắt được vài tên côn đồ thuộc các băng nhóm đánh phá, đập cho thừa sống thiếu chết. Mãi đến nửa đêm mới về đến nhà.
Nhưng mà… vẫn chưa đến lúc được nghỉ ngơi.
…
Trong căn phòng mờ tối, mu bàn chân trắng mịn căng chặt, ngay sau đó là một tiếng rên dài đầy khoái cảm, rồi hoàn toàn thả lỏng.
Hai cơ thể nõn nà, trắng trẻo, ướt đẫm mồ hôi quấn lấy nhau, cho đến khi một người ngồi dậy, còn người kia thì hoàn toàn bất động.
Má hồng của Hồng Nhung ửng đỏ, cô ta ngồi dậy, rút tấm ga trải giường bên dưới ra, tí tách tí tách, vài giọt nước rơi xuống sàn.
“Con đ* dâm đãng…” Cô ta mắng khẽ một câu, rồi tiện tay quấn ga lên người, kéo ngăn kéo ra, lấy một điếu xì gà.
Tách!
Ngọn lửa bùng lên, đôi môi đỏ mọng nhả ra làn khói trắng. Trước tấm gương lớn đặt trên sàn, cô ta ngắm nhìn cơ thể trần truồng bóng loáng của mình, giữa làn khói mờ ảo, ánh mắt cô ta ngày càng trở nên mê ly.
Bất chợt, làn khói lay động, eo thon uyển chuyển vặn vẹo, đôi chân dài mảnh mai quét ra một đường cong đẹp mắt, xoay về phía sau.
Bốp! Mắt cá chân thon nhỏ bị ai đó chộp lấy một cách vững vàng, giữa làn khói mờ, một bóng người quấn trong vải trắng từ từ hiện ra.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận