Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 3: Búa khí nén.

Ngày cập nhật : 2025-06-15 16:03:01
Ông Dương cũng không để ý nhiều, liếc nhìn tiệm sửa chữa sau lưng Lý Minh, trong mắt thoáng nét buồn bã, sau đó mới chậm rãi nói: “Tiểu Minh, nhà ông vừa nấu xong cơm, qua ăn chút đi.”
“Ông Dương, không cần đâu ạ.” Lý Minh lắc đầu.
“Suốt ngày chỉ uống mấy thứ dung dịch dinh dưỡng thì sao mà sống nổi!” Ông Dương đưa tay kéo lấy Lý Minh, sức lực mạnh đến kinh ngạc, Lý Minh phản xạ muốn giằng ra mà không nổi, đành để mặc bị lôi đi.
Tiệm tạp hóa của ông Dương bán đủ thứ: thanh dinh dưỡng ăn liền, chổi, bàn ghế, thậm chí cả thiết bị đầu cuối thông minh.
Vừa đẩy cửa vào, một làn hương thơm ngào ngạt liền xộc tới. Trong góc là một chiếc bàn ăn nhỏ, trên bàn bày mấy món xào đơn giản, nhưng ở hành tinh khoáng sản như Ngân Hôi Tinh này, vài món đơn giản như vậy giá cũng không hề rẻ.
Lý Minh bị ông ấy ấn ngồi xuống ghế.
“Ngồi yên đó cho ông.” Ông Dương gõ gõ cây gậy phát ra tiếng bộp bộp, lầm bầm: “Toàn mấy thứ dung dịch kia, ăn nhiều chỉ tổ hại thân!”
Ông ấy bước vào bếp, hình như để bưng thêm món. Lý Minh bất đắc dĩ, cũng không tiện từ chối lòng tốt của ông ấy, bèn định đứng dậy phụ giúp.
Thế nhưng ánh mắt anh bỗng bị thu hút bởi một món đồ nằm giữa đống đồ linh tinh, một cây búa hai đầu bằng kim loại.
Cây búa dài gần một mét, toàn thân màu bạc xám, hai đầu búa cực to, được đúc liền khối, phần cuối có một đầu nối hình tròn.
Ánh mắt Lý Minh lóe lên vẻ hứng thú, anh gạt đống đồ ra, nâng búa lên, đối với anh thì nó khá nặng.
[Búa nén khí cơ bản Thái Vệ (bản cải tiến) – Chưa xếp cấp: Một chiếc búa nén khí đơn giản do công ty Thái Vệ sản xuất, được kỹ sư cơ khí Lý Trường Hải cải tiến, mở rộng van áp lực nhằm tăng sức công phá.
Điều kiện kích hoạt: 4 điểm năng lượng kim loại
Hiệu quả kích hoạt: +15% sức mạnh
Kỹ năng đặc biệt – Tăng áp khí động: Tích lực 3 giây, nhận thêm 30% sức mạnh bản thân.]
Quá tuyệt! Trong lòng Lý Minh sục sôi, ngoài hiệu quả tăng sức mạnh thông thường, vật này chỉ yêu cầu 4 điểm năng lượng kim loại, gấp 4 lần con chip lúc trước.
Thật lòng mà nói, anh rất muốn sở hữu nó.
Đây là lần đầu tiên anh gặp một vật phẩm có thể trực tiếp tăng cường năng lực.
“Mắt thằng nhỏ tinh thật, cái đó hồi trước nhà cháu đem sang sửa, là ba cháu mang tới, sau đó quên đem về luôn.” Ông Dương vừa bưng một đĩa thịt nóng hổi đi ra, vừa nói khi thấy Lý Minh đang cầm cây búa.
Lý Minh khẽ động lòng, vốn là đồ nhà mình à? Thế thì quá tốt rồi.
“Cháu cầm về đi, ông vốn định đem trả, sau này…” Ông Dương nói rồi khẽ thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=3]

Sau này Lý Trường Hải mất, nên ông ấy cũng quên luôn chuyện đó.
“Cảm ơn ông Dương.” Lý Minh đặt cây búa cạnh mình, đợi ông ấy cầm đũa lên rồi mới bắt đầu ăn.
Có thể là vì tiền thân đã lâu không được ăn đồ ăn có mùi vị, vừa cho vào miệng, sống mũi anh liền cay xè, sau đó nhai nhanh hơn hẳn, phải nói là rất ngon.
“Haha…” Thấy anh ăn nhanh, ông Dương bật cười vui vẻ, nhưng sắc mặt rồi cũng trầm xuống, trầm giọng nói: “Bang Hung Hổ có hợp đồng, có video, giấy trắng mực đen, chính tay ba cháu ký. Đến hạn trả rồi, căn nhà này chắc chắn không giữ nổi… Cháu dọn qua đây sống với ông đi, hai ông cháu ta làm bạn.”
“Haizz, từng ấy tiền, không biết bị xài vào đâu hết rồi!” Ông ấy cau có, đầy tức giận.
“Không vội ạ.” Lý Minh lắc đầu, vừa ăn vừa trò chuyện lơ đãng. Ông Dương thì như muốn nói gì đó nhưng cứ ngập ngừng mãi, cuối cùng lại thôi.
Sau bữa cơm, Lý Minh xách theo cây búa nén khí, tạm biệt ông ấy rồi ra về.
Đợi anh đi khuất, sắc mặt ông Dương trầm xuống: “Thằng nhóc này… đúng là nghĩ quẩn rồi.”
Thật ra, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Lý Minh, ông ấy đã phát hiện ra vết hằn trên cổ anh. Vết này do đâu mà ra, không cần nói cũng biết. Chỉ là ông ấy không dám nhắc, sợ làm Lý Minh tổn thương thêm.
“Ông Lý à, Trường Hải à… bao nhiêu năm làm bạn bè, giờ đứa con, đứa cháu duy nhất của hai người lại ra nông nỗi này… sao tôi có thể khoanh tay đứng nhìn chứ?”
Ông ấy chống gậy đứng dậy rồi thở dài, chẳng biết nói cùng ai: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm đường sống cho thằng bé, không dám nói giàu sang, nhưng ít nhất ăn no mặc ấm thì tôi lo được.”
Nhưng ngay sau đó, ông ấy lại chần chừ: “Có điều… chẳng lẽ là vì cái chết của Trường Hải đã gây cú sốc lớn, nên nó mới thay đổi như vậy…”
Ra tới cửa, bước chân Lý Minh khựng lại, trước tiệm, có hai bóng người đang đứng chờ.
Phía trước là một gã đàn ông cao to vạm vỡ, phía sau là một kẻ có vẻ là tay chân. Trên mặt gã vạm vỡ là một vết sẹo dài, mỗi khi cơ mặt co giật, vết sẹo lại trông như một con rết đang bò.
Gã mặc áo khoác da màu xám xanh, cổ áo ố vàng bẩn thỉu. Điểm nổi bật nhất chính là cánh tay phải bằng kim loại với lớp sơn vàng nổi bật.
Cấu tạo hợp kim ghép kín hoàn hảo theo đường nét khí động học, có cả cấu trúc gồ ghề mô phỏng cơ bắp, mang nét thiết kế sinh học.
Bàn tay kim loại bạc trắng lớn hơn tay người bình thường, trên mu bàn tay có ba rãnh kim loại đen sì, như là khe phóng của thứ gì đó.
Thấy Lý Minh đi ra từ bên hông tiệm, mắt gã vạm vỡ khẽ động, tiến lại gần, bóng gã lập tức che kín người Lý Minh, tạo áp lực cực mạnh.
“Suy nghĩ thế nào rồi? Nếu dọn ra sớm trước một tháng, tôi có thể bồi thêm cho cậu một ngàn tinh tệ.” Gã trầm giọng, lạnh lùng nhìn xuống Lý Minh.
Tên đàn em bên cạnh, mặt nhọn mồm khỉ, giọng the thé chen vào: “Dù sao tới hạn cũng phải dọn, không bằng giờ lấy được chút tiền còn hơn.”
“Nói xong chưa?” Lý Minh hơi cau mày: “Nói xong thì tránh đường.”
Anh tạm thời chưa muốn rời đi, vì căn phòng của Lý Trường Hải còn chưa mở được, giờ mà chuyển đi thì thiệt đủ đường.
“Mày!” Tên đàn em trợn trừng, bước thẳng lên trước mặt Lý Minh, giơ tay trái định đánh, nhưng lại nghe giọng Lý Minh bình tĩnh vang lên: “Cố ý gây thương tích thì bị xử tội thế nào?”
Tên đó khựng lại tại chỗ, mặt đỏ bừng, cánh tay như bị kẹt cứng, không cách nào giáng xuống được. Xung quanh lúc này cũng đã tụ một đám người xem, mà trên phố thì đầy camera góc rộng ghi hình.
Nếu thực sự ra tay, thì bằng chứng rõ mười mươi. Nhưng mà bị dọa sợ kiểu này cũng mất mặt không ít.
“Tránh ra!” Gã vạm vỡ kéo mạnh tên đàn em ra sau, khiến hắn loạng choạng suýt ngã. Gã chăm chú nhìn Lý Minh, ánh mắt dừng lại trên vết hằn ở cổ anh, rồi chuyển lên mặt: “Nghe nói hồi còn đi học bị đánh đến không dám mở miệng, giờ xem ra… cũng chẳng phải loại dễ bắt nạt.”
“Thế thì sao?” Lý Minh bình thản đáp.
“Trương Hổ!” Một tiếng quát lớn đầy nội lực vang lên từ phía sau, là giọng của ông Dương.
Ông ấy giơ cao cây gậy kim loại, chỉ thẳng vào gã to con mà mắng như súng liên thanh: “Đồ khốn kiếp! Ngay cả thằn lằn đá cũng nhìn thuận mắt hơn mày, cút ngay cho khuất mắt tao!”
Lời mắng chửi không hề khách sáo, khiến khuôn mặt gã đàn ông với vết sẹo như con rết co giật nhẹ, nhưng gã không dám đáp trả, ánh mắt hiện rõ vẻ kiêng dè, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Tên đàn em vội vã đuổi theo, trước khi đi còn quay đầu lườm Lý Minh một cái thật dữ dằn.
“Một lũ khốn nạn!” Ông Dương nhìn Lý Minh “Không bị thương chứ?”
“Bị thương cũng tốt, biết đâu còn kiếm được ít tiền bồi thường.” Lý Minh đáp hờ hững.
Ông Dương khựng lại, càng lúc càng cảm thấy Lý Minh không còn giống như trước. Với tính cách ngày xưa, làm sao mà nói ra được câu như thế?
“Chân ông không tiện, về nghỉ đi ạ.” Lý Minh nói. Nhưng ông Dương nhất quyết muốn tiễn anh về tận nhà.
Trở lại cửa tiệm, Lý Minh kéo cửa cuốn xuống, ánh sáng trong tiệm liền tối hẳn đi, vẻ mặt anh cũng trở nên trầm ngâm. Cảm giác cấp bách càng lúc càng rõ rệt, bang Hung Hổ ở thành phố Ngân Hôi có thế lực không nhỏ.
Pháp luật chỉ khiến bọn chúng kiêng dè, chứ không hề vô dụng, cái chết của Lý Trường Hải chính là ví dụ rõ ràng nhất.
Nhưng điều khiến Lý Minh cảm thấy kỳ lạ là: dường như bang Hung Hổ vẫn chưa biết căn nhà này đã được bán đi. Nếu không thì chúng đâu cần ép anh dọn ra sớm?
Dù có chuyển đi, căn nhà này vốn cũng đã không còn thuộc về anh.
Thế nhưng, nếu bọn chúng thật sự không biết, vậy thì… vì lý do gì mà Lý Trường Hải phải chết?
Ký ức của cơ thể cũ để lại quá ít, đến mức Lý Minh cũng không có manh mối nào để suy đoán.
Nhưng anh biết, cho dù hiện tại bang Hung Hổ chưa biết, thì sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện, và lúc đó, chắc chắn chúng sẽ không bỏ qua cho anh.
Anh lắc đầu, nhìn cây búa nén khí trong tay, trong lòng dâng lên sự hưng phấn. Sau đó, anh lại lên lầu, tiếp tục “cày cuốc” thêm hai tiếng đồng hồ nữa, cuối cùng cũng tích đủ 4 điểm năng lượng kim loại.

Bình Luận

0 Thảo luận