[Quả cầu khí cụ Lôi Chước], cho dù cần tiêu hao năng lượng kim loại có cao đến đâu thì cũng phải kích hoạt, bởi vì đây là nền tảng để phát triển hạt giống gene, hơn nữa năng lực này cũng không thể chồng lên với các năng lực khác.
70.000 điểm năng lượng kim loại tiêu hao, nhìn lại số dư điểm năng lượng kim loại, Lý Minh lại thở dài, đúng là như nước chảy đi.
Cộng thêm 180.000 điểm năng lượng kim loại, bây giờ chỉ còn lại chút ít.
Đúng lúc lại mở khóa được một ô điều khiển, nhân cơ hội này, Lý Minh tỉ mỉ rà soát lại những thứ mình đã kích hoạt.
Quan trọng nhất là bốn đôi giày cấp D, [Dung hợp hạt giống gene], [Giáp chiến đấu Tank-Guard 211], [Khiên tinh thể cấu trúc], [Găng tay Công lý], [Bộ giáp xương sấm sét]…
Vật phẩm cấp thấp không thể tăng cường lên trên, nhưng đa phần vật phẩm kích hoạt của anh đều là cấp D, tạm thời không cần nâng cấp, ngoại trừ thiết bị đầu cuối thông minh thường dùng.
Bình thường kiểm tra camera giám sát, xóa bỏ dấu vết, đều dùng cái này, nó cũng luôn theo trình độ sinh mệnh của anh mà nâng cấp.
Cái này nâng cấp không tốn bao nhiêu, lần này lên cấp D cũng chỉ mất 3.000 điểm, chẳng đáng là bao.
[Thiết bị đầu cuối Tinh Liên phiên bản cao cấp – cấp D: sản phẩm thế hệ thứ bảy của Công ty Katai, có đầy đủ chức năng.
…
Hiệu quả kích hoạt - Kỹ thuật hacker – cao cấp.
Kỹ năng đặc biệt – trợ lý thông minh: có thể mô phỏng thông tin môi trường trong phạm vi 50m quanh vật chủ, đồng thời hỗ trợ xử lý thông tin.]
Kỹ thuật hacker nhờ đó mà nâng lên một mức đáng kể, về sau không cần dựa vào phần mềm bẻ khóa anh từng viết nữa, chỉ cần triển khai lĩnh vực là có ngay toàn cảnh 50m.
Hiện tại món đồ này chỉ nhỏ bằng bàn tay, giống như một tấm kim loại mỏng, thao tác bằng màn hình ảo bật ra.
Anh ngẫm nghĩ, nâng lên cấp C thì lượng tiêu hao quá lớn, tính sơ cũng phải mấy chục nghìn, trăm nghìn, thậm chí đổ hơn một trăm mấy nghìn vào cũng chưa chắc tạo ra được chút sóng gợn.
Tài nguyên trong phòng thí nghiệm sắp bị anh bào sạch, tháng trước chỉ một mình anh đã tiêu hết tám triệu.
Lúc nãy Lạc Xuyên đưa đồ đến, ánh mắt nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống, mấy lần định nói gì rồi thôi, chắc cũng liên quan đến chuyện này.
Tất nhiên, tốc độ phát triển khủng khiếp của anh đủ để bù đắp tất cả.
Mấy ngày trước khi nghe các giáo sư giảng bài, anh nhận ra rằng cản trở sự tiến hóa của sinh mệnh có rất nhiều thứ.
Hạt giống gene cấp cao càng khó phát triển, mà khi đã phát triển đến một mức nhất định thì độ khó lại càng tăng thêm.
Không chỉ vậy, bản thân tế bào cũng có sự thoái hóa và mệt mỏi.
Vô số phòng thí nghiệm, viện nghiên cứu đều đang nỗ lực giải quyết hoặc làm giảm nhẹ vấn đề này, còn tiềm năng phát triển của sinh mệnh thì sẽ làm suy yếu những trở ngại tiến hóa đó.
Người có tiềm năng phát triển quá tầm thường, cho dù không tiếc tài nguyên mà đổ vào, nhiều nhất cũng chỉ nâng lên đến cấp C là dừng lại, rất khó tiếp tục nâng cao.
Tốc độ phát triển sẽ giảm xuống mức khiến người ta phải giận dữ, tiềm năng cạn kiệt.
Điều này cũng khiến anh nhận ra rằng, thiết bị kiểm tra bên ngoài đã đánh giá sai tiềm năng phát triển của anh.
Cái gọi là tiềm năng phát triển thật ra ẩn sâu hơn trong gene, còn những thiết bị kiểm tra trong vũ trụ…
Ít nhất hầu hết những thiết bị mà anh từng tiếp xúc đều không thể phát hiện được, chỉ có thể dựa vào tốc độ phát triển biểu hiện ra ngoài để đánh giá.
Cái mà bên ngoài gọi là tiềm năng phát triển, và cái mà anh nhận thức là tốc độ phát triển, thực ra có sự khác biệt.
Lúc ấy khi Lý Minh ý thức được vấn đề này, anh cũng không phản ứng gì đặc biệt, dù sao thì cũng chỉ là ném năng lượng kim loại vào thôi, tốc độ phát triển khủng bố có thể che lấp hết thảy.
Bây giờ anh có năm ô điều khiển, nếu lấp đầy tất cả, thêm vào [Máy phát xạ gene], rồi cả [Quả cầu khí cụ Lôi Chước], thì hiệu quả cộng hưởng phát triển có thể đạt đến 18 lần, vô cùng kinh người.
“Vậy thì, lại vặt thêm tí từ phòng thí nghiệm chắc không sao đâu nhỉ.” Lý Minh lẩm bẩm, liếc nhìn thiết bị đầu cuối thông minh, lông mày khẽ nhướn: “Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.”
Trương Hoài Viễn lại đến rồi.
…
“Chị, anh Minh đâu rồi?” Trương Hoài Viễn thân mật chào hỏi đám nhân viên phòng thí nghiệm, đồng thời bảo họ dỡ từng thùng sắt xuống.
Sau đó, cậu ta lần lượt đưa cho mỗi người một điếu thuốc. Đến đây hai ba lần, cậu ta đã quen biết với phần lớn mọi người trong này.
Lý Nhược Ninh muốn nói lại thôi, nhìn những thùng sắt lớn trước mắt, lại nhớ tới vẻ mặt của Lạc Xuyên trong cuộc họp sáng nay.
“Chắc là đang nghỉ ngơi… à, không, tới rồi kìa.” Lý Nhược Ninh nhìn những chiếc thùng vừa được dỡ xuống, gượng cười nói.
Ánh mắt Trương Hoài Viễn bỗng sáng lên, cậu ta chạy nhanh về phía trước: “Anh Minh!”
Thái độ của cậu ta dường như lại càng nhiệt tình và cung kính hơn, mà điều này cũng chẳng phải vô cớ.
Lần trước, sau khi cậu ta kể cho Lý Minh nghe về tình cảnh của mấy người bọn họ, chẳng bao lâu sau, mọi rắc rối của họ đều biến mất.
Ban đầu Trương Hoài Viễn cũng không chắc việc này có liên quan đến Lý Minh hay không.
Nhưng chỉ vài ngày sau, cấp cao của lính an ninh địa phương tìm tới, trong lời nói ngầm tiết lộ rằng những rắc rối họ gặp phải đều do Biên Lập đứng sau chỉ đạo.
Mà tên Biên Lập ấy, chỉ một ngày sau khi cậu ta tìm đến Lý Minh, thì chết.
Cậu ta không chắc hai chuyện này có liên quan hay không, nhưng chắc chắn không phải trùng hợp.
“Ba triệu hợp kim Lam Diễm.” Cậu ta chỉ vào những thùng hàng: “Tất cả đều ở trong này.”
“Ừ.” Lý Minh gật đầu. Lý Nhược Ninh do dự rồi chậm rãi tiến lại gần. Giờ cô ấy có chút sợ khi phải dẫn Trương Hoài Viễn đến phòng tài vụ lần nữa.
Cô ấy không nhịn được hỏi: “Những lần trước đã mua mấy triệu nguyên liệu để phát triển, nhanh vậy đã dùng hết rồi ư?”
“Cũng gần hết rồi, có chuẩn bị thì sẽ không lo.” Lý Minh thản nhiên đáp.
Lý Nhược Ninh gượng gạo gật đầu, lơ đãng dẫn Trương Hoài Viễn tới phòng tài vụ.
Ba triệu hợp kim Lam Diễm, đại khái có thể cung cấp cho anh gần 50.000 điểm năng lượng kim loại.
Mà bây giờ 50.000 điểm năng lượng kim loại cũng chỉ đủ miễn cưỡng hồi lại chút ít, Lý Minh bất lực lắc đầu.
Đến xế chiều, Lý Minh bước ra từ phòng luyện tập, thuốc tinh luyện gene cấp E đã được anh sử dụng.
“Bây giờ nền tảng năng lượng có thể đạt khoảng 6D, chiến kỹ của hạt giống gene cấp thấp, đối với hạt giống gene cấp cao thì mức tăng cường không còn quá lớn.”
“Nhưng phối hợp với khả năng bùng phát khi kích hoạt vật phẩm, cũng đã vượt quá 30D. Mình vừa mới dung hợp, nếu phát triển thêm một thời gian, chỉ cần vượt qua ngưỡng 30% này, thì có thể đối kháng với kẻ đã mức phát triển tới 100%.”
“Hừm…” Lý Minh lắc đầu: “Người khác cũng có kỹ năng chiến đấu gia trì, nếu thận trọng hơn thì khoảng 50% là có thể vô địch rồi.”
Đương nhiên, khi lấy sinh mệnh cấp D để so sánh với bản thân, hạt giống gene dung hợp nhất định cũng phải là loại đỉnh cấp trong số đó.
Những hạt giống gene cấp D bình thường, mới dung hợp, thậm chí còn khó đạt tới chuẩn năng lượng cấp hậu tố D, căn bản không nằm trong phạm vi so sánh.
Liếc nhìn thời gian, đã gần hai giờ, hôm nay chính là ngày đến phòng thí nghiệm của Giáo sư Hạ để quan sát học tập.
Vị Giáo sư Hạ này, tên thật là Hạ Nguyên Luân, chủ yếu nghiên cứu về kết cấu cơ giới cao cấp, mà thầy hướng dẫn ngành cơ khí chế tạo, Đinh Huy, chính là học trò của ông ấy.
Trong phòng thí nghiệm của ông ấy chắc hẳn có không ít tác phẩm cơ khí, vì vậy Lý Minh mới hứng thú, chuẩn bị sẵn từ sớm.
…
Cung điện khổng lồ bằng vật liệu cơ khí kim loại sừng sững trên hòn đảo ngoài khơi, bề mặt mang sắc đồng cổ, cao hơn hai trăm mét, có tổng cộng ba ngọn tháp nhọn.
Ở giữa là ngọn cao nhất, trên đó treo một chiếc đồng hồ kim loại khổng lồ. Kim giờ, phút, giây to dày chuyển động không ngừng, bánh răng khớp nối, phối hợp tỉ mỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=96]
Thời gian hiển thị trên đó không khác biệt so với đồng bộ trên thiết bị thông minh, chuẩn xác từng phút từng giây.
Với nhãn lực được [Kỹ sư Cơ khí] gia trì của Lý Minh, anh có thể nhìn ra chiếc mặt đồng hồ kim loại kia không hề dựa vào nguồn năng lượng bên ngoài để vận hành.
Lấy cung điện cơ khí này làm trung tâm, bốn phía phân bố rất nhiều công trình nhỏ, tất cả đều mang đậm phong cách công nghiệp nặng, có vài tòa thậm chí còn cắm những ống khói to lớn.
Chắc hẳn chỉ là vật trang trí, bởi công nghệ xử lý khói của Lam Tinh đã đủ để khiến người ta không thể nhìn thấy khói bụi thật.
Phương tiện di chuyển trên hòn đảo chủ yếu là những chiếc xe bọc thép thô ráp, mỗi chiếc đều có đặc trưng riêng, dường như đã được cải tạo riêng biệt, không khí tràn ngập mùi khói thải pha lẫn vị kim loại.
Đồng thời còn có thể thấy những bức tượng được điêu khắc từ nhiều loại hợp kim khác nhau.
Nơi này nhìn qua lại chẳng có vẻ hiện đại, ngược lại còn phảng phất chút suy tàn.
“Không ngờ vị Giáo sư Hạ này bề ngoài thì hiền hòa, mà nội tâm cũng khá hoang dã.” Lý Minh đưa mắt nhìn quanh, không khỏi cảm thán. Phong cách kiến trúc của phòng thí nghiệm, rõ ràng có thể phản chiếu khuynh hướng tính cách của chủ nhân nó.
“Giáo sư Hạ khi còn trẻ là một fan cuồng của death metal đấy.” Tề Tinh đứng bên cạnh nói, “Ông ấy đặc biệt say mê công nghệ hoài cổ. Nơi này nhìn qua giống như Lam Tinh còn chưa bước vào kỷ nguyên Liên sao… không, thậm chí còn là công nghệ xa xưa hơn thế.”
Lý Minh gật đầu.
Trong mười người thì có ba người không đến, vì vốn chẳng mấy hứng thú với cơ khí.
Đáng chú ý là Nặc Tinh cũng có mặt, hôm nay mặc một chiếc váy bó eo màu lam sáng kéo dài đến mắt cá chân, vòng eo mảnh đến mức chẳng ôm đầy một bàn tay. Đôi mắt vốn dĩ lúc nào cũng lạnh nhạt, giờ lại hiện lên tia tò mò và muốn khám phá.
Trợ lý của Giáo sư Hạ đứng chờ sẵn ở cửa, dẫn bọn họ đi vào.
“Tôi nói này, lần này cậu không được trốn đi lén lút luyện tập nữa nhé?” Trên đường, Tề Tinh ghé sát lại.
“Hiểu lầm rồi, lần trước tôi thật sự không hứng thú với tiệc rượu thôi.” Lý Minh giải thích.
Roth xen vào một câu: “Mỗi lần cậu luyện tập nhớ gọi tôi một tiếng.”
Lý Minh cạn lời, ngay cả Roth, kẻ vốn chính trực, cũng hùa theo thế này.
“Bây giờ cậu hiểu rồi chứ, lúc mở cửa ra thấy thuốc phát triển trong chăn cậu, bọn tôi đã bị sốc cỡ nào.” Tề Tinh cảm thán.
Nếu Lý Minh luyện tập bình thường thì chẳng có gì, nhưng làm thế trong tình huống đặc biệt kia, cảm giác lại hoàn toàn khác.
“Tôi thậm chí còn thà rằng trong chăn là Nặc Tinh thì hơn.”
Nghe mấy người trò chuyện, Nặc Tinh lạnh lùng liếc sang, Tề Tinh vội giơ tay: “Nặc Tinh, cậu không biết đâu, lần trước cậu về sớm, tên này uống rượu được nửa chừng thì lén chạy về phòng để phát triển hạt giống gene đấy.”
Nặc Tinh hơi ngẩn người, trong đôi mắt to cũng thoáng hiện nét khó tin, thậm chí còn quên luôn việc Tề Tinh trêu chọc mình.
“Đúng là cuồng, cuồng phát triển thật sự, áp lực đến mức bọn tôi chẳng dám nghỉ lấy một khắc.” Tề Tinh oán thán.
“Lão Tề, cậu quan tâm tôi như vậy, chờ tôi dung hợp được hạt giống gene cấp D, người đầu tiên tôi sẽ báo tin chính là cậu đấy.” Lý Minh bực mình nói.
“Khốn kiếp! Đừng có khích bác tôi!” Tề Tinh gào lên, rồi lại nói: “Cũng may tên này đầu óc chập mạch, chọn chuyên ngành phụ là cơ khí chế tạo, còn phải đi học môn chuyên ngành, nếu không bọn tôi đã chẳng còn đường sống.”
Cậu ta không biết sao? Lý Minh lấy làm lạ, cứ tưởng chuyện mình đã vượt qua bài kiểm tra, mấy người này đều rõ rồi.
Cũng đúng… những gì họ tiếp xúc vốn lớn lao hơn, nếu không chú ý thì sẽ chẳng để tâm đến.
Nặc Tinh liếc sang một cái, khóe môi khẽ nhếch, dường như đã biết điều gì đó, nhưng rất nhanh liền thu lại, trở lại vẻ mặt lạnh nhạt.
“Này, Lý Minh!?”
Mấy người bọn họ vừa bước vào cung điện kim loại ở trung tâm đảo, liền nghe có người gọi.
Lý Minh cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra đã nghe ở đâu, quay đầu nhìn, chỉ thấy một người thần sắc hưng phấn chạy tới.
“Thầy Đinh?” Lý Minh bất ngờ.
Người đến chính là Đinh Huy, thầy dạy môn chuyên ngành của anh.
“Thầy sao lại ở đây?” Lý Minh khách sáo chào vài câu, không khỏi nghi vấn.
Dù Đinh Huy là học trò của Giáo sư Hạ, nhưng theo lý thì thầy ấy cũng có việc riêng phải làm.
“Có một sư huynh nhận đơn đặt hàng từ đội an ninh thành phố, gặp chút rắc rối nên gọi mấy người chúng tôi đến.” Đinh Huy thuận miệng giải thích, liếc nhìn mọi người, “Các em chắc là đến để quan sát học tập phải không.”
Thấy mấy người gật đầu, Đinh Huy trầm ngâm giây lát, ánh mắt hơi sáng lên khi nhìn Lý Minh, rồi nói với trợ lý bên cạnh: “Tiểu Lưu, cậu đi lo việc khác trước đi, mấy người này để tôi dẫn qua.”
“Đi thôi, thầy ấy đang ở bên đó.” Thầy ấy dẫn bọn họ đi, băng qua hành lang, hai bên là kết cấu bánh răng cơ khí rỗng.
Vừa đi vừa hỏi Lý Minh: “Chiều nay em không có việc gì chứ, ở lại giúp thầy một tay đi.”
“Ở chỗ Giáo sư Hạ mà cũng còn cần tới em sao?” Lý Minh lắc đầu.
“Em nói thế là không đúng rồi, thêm một người là thêm một cái đầu, thầy ấy sẽ không quản mấy công việc nhỏ này đâu. Huống hồ, trình độ của em cũng không thua gì thầy…” Đinh Huy khuyên nhủ, nhưng còn chưa dứt lời thì đã bị một tiếng quát kinh ngạc cắt ngang.
“Thầy nói gì cơ?”
Tề Tinh sấn lại gần, vẻ mặt đầy khó tin: “Thầy Đinh, thầy nói cậu ta trình độ không thua thầy? Trình độ gì cơ?”
Roth và mấy người khác cũng nhìn sang.
“Đương nhiên là trình độ kỹ thuật cơ khí, chứ còn gì nữa?” Đinh Huy lấy làm lạ.
Tề Tinh nhăn nhó như bị táo bón, những người khác đưa mắt nhìn nhau, đều lộ vẻ ngỡ ngàng.
Đinh Huy có thể làm giảng viên chuyên ngành, trình độ tất nhiên khỏi phải bàn. Nhưng còn Lý Minh thì sao? Ngay cả giáo dục bắt buộc còn chưa học xong, thế mà trình độ lại có thể sánh ngang với Đinh Huy? Tiềm năng phát triển thì còn có thể lý giải, vì đó là thiên phú bẩm sinh. Nhưng cái gọi là kiến thức học thuật này thì tích lũy kiểu gì?
Ở cái xó xỉnh Ngân Hôi Tinh kia, sao lại nhảy ra được một kẻ đặc biệt như vậy.
“Làm gì mà ngạc nhiên thế, chưa thấy thiên tài bao giờ à?” Khóe miệng Đinh Huy nhếch lên, rốt cuộc cũng đến lượt thầy ấy nói câu đó.
“Em…” Tề Tinh hít sâu một hơi, rồi bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, trợn tròn mắt: “Nếu cậu ta đã ngang trình độ với thầy, thì còn cần học lớp của thầy nữa không?”
“Đương nhiên là không, ngay buổi học đầu tiên em ấy đã vượt qua bài kiểm tra của tôi, cả năm khỏi cần đến lớp.” Đinh Huy đáp rất tự nhiên.
“Ngay buổi học đầu tiên đã qua?” Tề Tinh lẩm bẩm, “Vậy tức là mỗi sáng cậu đều ở trong phòng thí nghiệm của Giáo sư Ngô để luyện tập?”
“Cũng gần như vậy.” Lý Minh gật đầu.
Tề Tinh lộ vẻ đau khổ: “Sao cậu không nói với bọn tôi chứ.”
“Tôi tưởng tin tức của cậu khá nhạy, sớm đã biết rồi cơ.”
“Tôi…” Tề Tinh há miệng mà không thốt nên lời, ai mà rảnh đi quan tâm tới cái ngành cơ khí chế tạo vốn bị coi là chuyên ngành hẻo lánh này chứ.
Mặt Triệu Kim Cương tối sầm, không được, tối nay không thể đi ngủ được rồi.
Ánh mắt Roth trở nên sâu thẳm, cả tuần này cũng đừng hòng ngủ yên.
“Tôi biết.” Một giọng nói lạnh lùng mà nhẹ nhàng vang lên, Nặc Tinh lên tiếng: “Hôm đó ngành cơ khí chế tạo quả thật đã gây xôn xao, chỉ có điều chẳng ai chú ý tới chuyên ngành này.”
Đám Roth dĩ nhiên cũng không quan tâm, thứ họ để ý hơn không phải là trình độ kỹ thuật cơ khí của Lý Minh, mà là thời gian rèn luyện lý thuyết của anh đã vượt quá dự tính.
Mấy người lập tức mất hứng, hận không thể quay về ngay để gắng sức rèn luyện. Nhưng lúc này đã tới cửa, Giáo sư Hạ đang ở bên trong, không vào thì cũng không hay.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận