Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 88: Lam Tinh chú ý! Lý Minh là ai? Anh giống như một cỗ máy được thiết lập sẵn.

Ngày cập nhật : 2025-07-26 22:30:27
“Chuyện kích hoạt quyền điều khiển các vật phẩm cũng không thể bỏ qua, mua đồ có thể kê khai ở phòng thí nghiệm để được hoàn lại chi phí, tuy không thể tiêu xài hoang phí, nhưng dù sao vẫn có thể kiếm được chút đỉnh.” Lý Minh trầm ngâm suy tính, rồi nghĩ đến chuyện ngày mai ra ngoài đi dạo một vòng.
Nhưng Lam Tinh đâu phải là nơi nhỏ, ra ngoài một chuyến ít nhất cũng mất bốn năm tiếng đồng hồ.
Trước kia thì thời gian chẳng đáng bao nhiêu, nhưng bây giờ thì…
“Phải tìm ai đó mua giúp, mà còn phải ứng trước tiền...” Trong đầu anh thoáng hiện lên một gương mặt, Trương Hoài Viễn.
Với danh tiếng hiện tại của anh, muốn tìm người làm việc vặt cho mình là chuyện dễ dàng. Nhưng do chưa quen biết nhiều người ở đây, những người được mời tới rất có thể là tay chân của thế lực khác cài vào.
Mấy người bên Trương Hoài Viễn thì tạm thời còn có thể tin tưởng được.
Hơn nữa, cậu ta cũng được xem là một “cậu ấm”, chỉ cần nói với gia đình rằng giúp Lý Minh một tay, đưa trước vài triệu tinh tệ thì cũng không có gì khó khăn.
Nghĩ vậy, anh liền mở Tinh Võng và gửi một tin nhắn cho Trương Hoài Viễn.
[Có đó không?]
[Có chứ, anh Minh.] Trương Hoài Viễn phản hồi rất nhanh.
[Ngày mai đến chỗ tôi một chuyến, có chuyện muốn bàn với cậu.]
[Không vấn đề gì.]
Sau khi điểm lại một lượt các việc cần làm trong đầu, Lý Minh nằm xuống giường, chìm vào giấc ngủ.
Màn đêm buông xuống, tuy anh đã ngủ say nhưng thế giới bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là trên Tinh Võng, trong mạng nội bộ của Lam Tinh, đã gần như bị lật tung lên.
[Người đứng đầu kỳ khảo hạch nhập học của Đại học Công nghệ Thủ đô - Lý Minh rốt cuộc là ai!?]
[Kẻ vô danh tiểu tốt từ nông thôn, đánh bại con cháu quyền quý, giành ngôi đầu bảng!]
Bài khảo hạch nhập học của Đại học Công nghệ Thủ đô từ trước đến nay đều rất được chú ý, thậm chí còn có cả các bàn cá cược ngầm xem ai sẽ giành vị trí hạng nhất.
Người được đánh giá cao nhất năm nay là Roth, xuất thân danh giá, tiềm năng phát triển, thực lực bản thân, tất cả đều miễn bàn.
Không ai ngờ đến lại xảy ra một cú “lật kèo” chấn động, Roth, người được kỳ vọng nhiều nhất, bị hạ gục trong tích tắc, thậm chí không kịp kháng cự.
Tại hiện trường có không ít phóng viên truyền thông livestream, đoạn video chiến đấu đã lan truyền khắp nơi.
Người dân Lam Tinh rảnh rỗi lại càng thêm phấn khích.
Những câu chuyện về người trẻ xuất thân bần hàn, một bước thành danh luôn thu hút ánh mắt của số đông.
Bởi vì phần lớn người bình thường đều có thể nhìn thấy bóng dáng chính mình trong những nhân vật như vậy.
Việc một tên nhóc nghèo đạp lên đầu các công tử quyền quý lại càng khiến hormone của vô số người sôi sục.
“Cậu ta đã trở thành học trò của Giáo sư Ngô, không ngờ còn kinh động được cả ông ấy, vị giáo sư đã bao nhiêu năm rồi không xuất hiện nữa cơ mà.”
“…”
Không ít người ngay lập tức chế meme ảnh động, đặc biệt là hình Roth nằm dưới đất, đối mặt với hình ảnh chính mình trên màn hình bầu trời, rồi kèm đủ loại chú thích:
“Anh bạn, cậu cũng bị đánh bại à?”
“Ồ, hóa ra cậu cũng vậy sao?”
Tinh Võng phủ sóng toàn vũ trụ, các nền văn minh bản địa chỉ có quyền quản lý rất hạn chế, gần như không thể kiểm soát phát ngôn.
Tới nửa đêm, tin tức này đã leo lên vị trí số một trên bảng tin thảo luận của Tinh Võng Lam Tinh.
Rất nhanh, sự quan tâm của mọi người đã chuyển từ sự kiện sang con người, Lý Minh.
Tất cả đều tò mò, rốt cuộc chàng trai trẻ này là ai? Sở hữu tiềm năng phát triển kinh người, năng lực chiến đấu áp đảo, tương lai chắc chắn sẽ rực sáng như sao trời.
[Chỉ đáng tiếc là lại trở thành học trò của Giáo sư Ngô, kẻ chỉ giỏi chuộng danh tiếng hão huyền, không biết bọn người ở Đại học Công nghệ Thủ đô nghĩ gì nữa.]
[Giáo sư Ngô là ai vậy?]
Không ít người trẻ hoàn toàn xa lạ với cái tên này, bởi những năm gần đây ông ta gần như đã rút lui khỏi đời sống công chúng.
Có người nhanh chóng đăng bài giải thích, tạo nên một làn sóng bàn tán mới.
[Không ngờ Lam Tinh chúng ta từng có nhân vật lớn như vậy.]
[Đừng tâng bốc nữa, chuyện đó bị lật tẩy bao nhiêu năm rồi, mất mặt chết đi được…]
Không ít người đã vào Tinh Võng địa phương của Ngân Hôi Tinh để tìm manh mối, nhưng thông tin duy nhất liên quan đến Lý Minh chỉ là một bài báo viết về việc anh từng là tân binh của Bộ An ninh.
[Không thể nào, sao lại là người của Bộ An ninh? Cậu ta mới bao nhiêu tuổi? Không đúng, đáng ra còn đang theo học giáo dục phổ thông chứ?]
Nhiều người tỏ ra nghi ngờ, nghĩ rằng một học sinh lợi hại như thế chắc chắn sẽ rất nổi tiếng tại địa phương, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một bài báo duy nhất?
Nhiều kênh truyền thông cá nhân nhạy bén đã ngửi thấy điều gì đó không bình thường, thậm chí có người lập tức lên đường tới Ngân Hôi Tinh.
Sự kiện hot như thế này, không tranh thủ thì đúng là quá uổng!

Sáng tám giờ theo giờ địa phương của Kinh Nam Tinh, sương sớm nhạt dần, mặt trời từ từ nhô lên khỏi đường chân trời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=88]

Trên đường đi làm, nhiều người mở Tinh Võng để đọc nốt tin tức hôm qua chưa xem hết.
Gần như toàn bộ mặt báo đều là về Lý Minh, các phương tiện truyền thông đều đưa tin, nhưng vị trí tiêu đề chính đã đổi…
Một bài viết có tên [Anh hùng đơn độc] chỉ sau nửa tiếng đăng tải đã nhanh chóng leo lên top tìm kiếm số một.
Đây là bài phỏng vấn cá nhân về Lý Minh, trong đó miêu tả chi tiết quá trình trưởng thành và con đường mà anh đã trải qua.
“… Ký ức về mẹ tôi rất mơ hồ, chỉ từng nghe cha nhắc qua vài lần…”
“… Năm tôi mười hai tuổi, cha mới hoàn thành nghĩa vụ quân sự trở về và đón tôi ra khỏi trại trẻ mồ côi…”
“… Không còn cách nào, tôi không dám… bọn họ đánh vào đầu tôi, cướp sạch tiền ăn trưa của tôi trong cả tuần… Tôi thật sự rất sợ…”
“… Nhưng dù sợ, tôi vẫn phải đi. Tôi là lính Bộ An ninh, đó là trách nhiệm của tôi…”
“…”
Cùng với sự lan truyền của bài viết này, hình tượng một thiếu niên nghèo khó, chịu nhiều khổ cực, nhưng vẫn kiên cường trưởng thành dần hiện rõ.
Mẹ mất sớm, cha đi lính, tuổi thơ bị bạo hành, đi học thì bị bắt nạt, cuộc sống vừa mới có chút khởi sắc thì cha lại gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Sau đó, không rõ vì lý do gì, anh thay đổi hẳn tính cách và gia nhập Bộ An ninh, nhờ tinh thần bất khuất và trách nhiệm, đã giành được sự kính trọng từ nhiều đồng đội.
Tấm ảnh cuối bài viết chính là lúc anh đứng trước cánh cổng hợp kim, bóng lưng chìm trong bóng tối mờ ảo, người đầy máu me nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
Trên người Lý Minh hội tụ quá nhiều chủ đề nóng của xã hội, gia đình đơn thân, bạo lực học đường...
Khi sự tò mò của công chúng về Lý Minh đang lên đến đỉnh điểm, bài phỏng vấn này đã xuất hiện đúng lúc, đánh thẳng vào cảm xúc của mọi người.
Thế là, dân mạng rúng động, không ít người cảm động đến rơi nước mắt.
Thậm chí còn có người kêu gọi điều tra toàn diện Sở Giáo dục Thành phố Ngân Hôi để trả lại công bằng cho Lý Minh.
Lúc này, nhiều người mới phát hiện, cả năm ủy viên trong Ủy ban Quản lý Thành phố Ngân Hôi đều đã bị thay thế.
Sau đó, chuyện này lại dẫn đến việc khui ra một vụ bê bối vốn định bị che giấu: Sự kiện Công ty Tinh Sáng khai thác quá mức… bệnh Cát Tro…
Càng ngày càng nhiều người phẫn nộ, bắt đầu lên tiếng chỉ trích Công ty Tinh Sáng, các “thế lực ngầm” cũng thi nhau phát biểu quan điểm.
Trong khi đó, Lý Minh hoàn toàn không hay biết gì, hiếm hoi có được giấc ngủ đến khi tự tỉnh. Khi lim dim mở mắt nhìn đồng hồ, chính anh cũng giật mình.
“Chín giờ rồi?” Anh có chút mơ hồ, nghi ngờ bản thân bị cho uống thuốc ngủ. Ngồi dậy khỏi giường, anh cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Anh mở quyển sổ hướng dẫn đặt đầu giường và cuối cùng phát hiện ra nguyên nhân.
“Thiết bị hỗ trợ ngủ sâu, giải phóng sóng điện từ não để giúp cơ thể bước vào giấc ngủ sâu…”
“Chậc, đúng là thứ tốt.” Biết được lý do, Lý Minh vươn vai một cái, sau khi rửa mặt xong thì mở thiết bị thông minh và đăng nhập Tinh Võng.
Một loạt tin nhắn hiện lên, con số thông báo đã vượt quá 999+ từ lâu.
“Cái gì vậy?” Anh giật mình, xem kỹ lại thì phát hiện phần lớn đều là các phương tiện truyền thông cá nhân hoặc chính thức gửi yêu cầu phỏng vấn.
Còn có một số tin nhắn khá “lố bịch”.
[Bảo bối à, bao năm qua chắc em khổ lắm nhỉ…]
Lý Minh chỉ nhìn sơ qua vài dòng đã đen mặt, lập tức mở cài đặt hệ thống, chặn tất cả tin nhắn từ nguồn chưa được cho phép.
Đồng thời thiết lập không cho người khác kết bạn, trừ khi chính anh gửi lời mời.
Sau một cú “quét sạch” hệ thống tin nhắn, mọi thứ lập tức trở nên yên tĩnh.
Lúc này anh mới phát hiện, Trương Hoài Viễn đã gửi tin nhắn từ lúc hơn sáu giờ sáng, nói rằng cậu ta đã đến nơi.
[Xin lỗi, vừa mới thức, tôi ra liền.]
Lý Minh trả lời xong, cửa phòng tự động mở ra. Trước cửa là một bóng người, khoác áo blouse trắng, bên trong mặc váy ngắn, để lộ đầu gối và đôi chân thon dài.
Khuôn mặt thanh tú, tóc búi cao, cằm hơi ngẩng, tay trái cầm máy tính bảng.
“Lý Minh?” Cô ấy mỉm cười nói: “Xin chào, tôi là Lý Nhược Ninh, trợ lý nghiên cứu ở phòng thí nghiệm của Giáo sư Ngô. Giáo sư bảo tôi đến giúp cậu làm quen, có gì không rõ về phòng thí nghiệm cứ hỏi tôi.”
Lý Minh nhìn cô ấy một cái rồi gật đầu: “Được.”
“Tôi có một người bạn tới tìm tôi từ sáng, giờ chắc đang ở cổng phòng thí nghiệm.”
“Tôi hiểu rồi.” Lý Nhược Ninh bấm vài cái trên máy tính bảng, liền xuất hiện một màn hình chiếu ảo. Trên đó là một người đàn ông mặt vuông khá to: “Anh Châu, sáng nay có ai tới tìm Lý Minh không?”
Phòng thí nghiệm của Giáo sư Ngô có chế độ bảo mật riêng, không hiện trên bản đồ, người bình thường không thể tự tìm được đến đây.
“Có một người tên là Trương Hoài Viễn, nhưng không có đặt lịch, nên tôi chưa cho vào, hiện đang chờ ở ngoài.” Anh Châu trả lời.
“Bảo người đưa cậu ta tới nhà ăn đi, chắc lát nữa chúng tôi cũng tới ăn.” Lý Nhược Ninh phân phó.
“Được.”
Cô ấy ngẩng đầu nói: “Tôi dẫn cậu đi nhà ăn nhé, tiện thể gặp bạn cậu luôn.”
Lý Minh bước chậm nửa bước, đi theo sau Lý Nhược Ninh, vừa đi vừa trò chuyện.
Lý Minh ngạc nhiên hỏi: “Chị là sinh viên năm ba Đại học Công nghệ Thủ đô?”
“Đúng vậy, coi như là đàn chị của cậu. Tôi học ngành Sinh học Di truyền, đang thực tập tại đây.” Lý Nhược Ninh mỉm cười.
“Vậy chị dẫn tôi đi làm quen đường xá thế này, không ảnh hưởng việc học à?” Lý Minh buột miệng hỏi.
“Không ảnh hưởng đâu.” Lý Nhược Ninh cười khổ: “Tôi vốn cũng chỉ làm việc vặt mà thôi.”
“Việc vặt?”
Lý Nhược Ninh nhìn vẻ mặt có chút ngạc nhiên của Lý Minh, không khỏi cười tự giễu: “Con người với nhau, đúng là có sự chênh lệch.”
Vì để giành được suất này, cô ấy gần như không ăn không ngủ mà nỗ lực không ngừng, mới miễn cưỡng đạt yêu cầu. Còn Lý Minh, lại dễ dàng được Giáo sư Ngô coi trọng.
Hai người đến nhà ăn, nơi này khá rộng rãi, nhưng họ không dừng lại ở tầng một mà đi thẳng lên tầng ba.
“Phía dưới là khu nhà ăn của nhân viên phổ thông.” Lý Nhược Ninh giới thiệu. Tầng ba thì nhỏ hơn, nhưng thực đơn lại phong phú đủ món.
Lý Minh tùy ý gọi vài món nếm thử, hương vị đúng là xuất sắc, hàm lượng chất dinh dưỡng thậm chí không thua kém gì dịch dinh dưỡng cấp F.
“Ừm... Có vài đài truyền thông lớn đã liên hệ với phòng thí nghiệm chúng ta, muốn làm một cuộc phỏng vấn riêng với cậu, cậu nghĩ sao?” Lý Nhược Ninh vừa xem tư liệu vừa hỏi.
“Có lợi ích gì không?” Lý Minh xúc một muỗng lớn món ăn dạng thạch màu tím, cho vào miệng, dẻo dẻo đàn hồi.
“Họ đều là truyền thông lớn, lợi ích là giúp tăng độ nổi tiếng, nhưng với độ hot hiện tại của cậu thì chắc cũng không cần thiết. Thôi để tôi từ chối giúp cậu nhé.” Lý Nhược Ninh nhận ra sự miễn cưỡng của Lý Minh, dứt khoát quyết định.
“Độ nổi tiếng của tôi rất cao sao?” Lý Minh ngẩng đầu nhìn cô ấy.
“Hôm nay, cậu là người được cả nền văn minh Lam Tinh chú ý nhất.” Lý Nhược Ninh vừa cầm màn hình ảo trong tay vừa nói, sau đó chiếu nó ra trước mặt Lý Minh.
“Anh hùng đơn độc…” Lý Minh nhìn bài báo, so với bản đầu tiên anh từng thấy thì đã có nhiều chi tiết hơn.
Lý Nhược Ninh nhấn vào màn hình: “Lần này Nhật Báo Lam Tinh đúng là bắt được điểm hot, phóng viên viết bài này chắc đã tiếp xúc với cậu rồi, nếu không thì không thể viết chi tiết như vậy.”
“Ừ, đúng là từng gặp.” Lý Minh gật đầu, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Cậu không vui sao?”
Ánh mắt Lý Nhược Ninh đầy ngạc nhiên. Phản ứng của Lý Minh vượt ngoài dự đoán của cô ấy. Cô ấy nghĩ ít nhiều anh cũng sẽ cảm thấy phấn khích, dù sao đây không chỉ là một lần "nổi tiếng bất ngờ. Mà là một bước lên trời, bài báo này thật sự quá xuất sắc.
“Chỉ là một làn sóng nhất thời, vài ngày nữa là tan.” Giọng điệu Lý Minh bình thản, anh lại đang nghĩ đến chuyện Công ty Tinh Sáng bị lôi ra lần nữa, bọn họ chắc hẳn cũng đang rất bực bội.
Lý Nhược Ninh hết sức kinh ngạc. Theo lý thì đúng là vậy, nhưng người nhìn thấu được điều đó thì không nhiều.
“Đằng ấy…” Lý Minh vừa nói vừa giơ tay chỉ, chỗ cầu thang, Trương Hoài Viễn đang ngó nghiêng xung quanh, trông có vẻ hơi lo lắng và căng thẳng.
Thấy Lý Minh vẫy tay, cậu ta mới thở phào, vội vàng chạy lại, chào hỏi Lý Nhược Ninh rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Ăn gì đi, cứ gọi thoải mái.”
“Thôi, tôi ăn rồi.” Trương Hoài Viễn từ chối.
Lý Minh tùy ý gọi vài món, rồi quay sang nhìn Lý Nhược Ninh, cô ấy nhanh nhạy đứng dậy: “Tôi xuống dưới đợi nhé.”
Chiếc áo blouse trắng lướt qua, để lại một mùi hương thoang thoảng.
“Anh Minh, cậu gọi tôi tới có chuyện gì không?” Trương Hoài Viễn vừa căng thẳng vừa mong đợi.
“Là thế này, tôi muốn mua một vài thứ, nhưng không tiện ra ngoài, nên muốn nhờ cậu giúp mua và chuyển đến đây.” Lý Minh nói, rồi nhích người qua một bên để dọn chỗ cho các món ăn mới vừa mang lên.
“Mua đồ thôi hả? Chuyện nhỏ, để tôi lo.” Trương Hoài Viễn không do dự, vỗ ngực đảm bảo.
“Có thể thanh toán bằng tài khoản của phòng thí nghiệm, nhớ lấy hóa đơn, nhưng cậu phải ứng tiền trước, đợi chuyển đến mới hoàn tiền được.” Lý Minh bổ sung, ra hiệu cho cậu ta ăn luôn.
“Không vấn đề.” Trương Hoài Viễn vẫn không do dự, cậu ta còn mong được tiếp xúc với Lý Minh nhiều hơn. Dù bản thân không đủ tiền, chỉ cần nói với cha cậu ta là xong, ông ấy chắc chắn sẽ không từ chối.
“Cần mua gì, cứ nói tôi là được.”
Bàn bạc xong, Trương Hoài Viễn ăn thử vài miếng, ánh mắt lập tức sáng rực, rồi nhanh chóng ăn sạch những món còn lại, không nhịn được mà ợ một cái.
Hai người xuống tầng, Lý Minh bảo Lý Nhược Ninh ghi tên Trương Hoài Viễn vào hệ thống, đồng thời báo cho bên tài vụ.
Sau đó, Lý Nhược Ninh đưa Lý Minh đến phòng huấn luyện. Nơi này trang bị hiện đại hơn nhiều, có nhiều nhân viên kỹ thuật túc trực hỗ trợ.
“Không cần đi đâu nữa, tôi bắt đầu tập luyện luôn.” Lý Minh nói, bảo Lý Nhược Ninh cứ đi làm việc, nếu cần gì thì sẽ liên hệ sau.
“Anh đây, tôi là huấn luyện viên hỗ trợ tại đây, sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu luyện tập của anh.” Một người đàn ông trung niên gầy gò bước lên, nét mặt cung kính: “Dữ liệu của anh đã được đồng bộ, hiện tại đang sử dụng phương pháp ‘luyện thể Lôi Minh Thập Lục Thức’ đúng không?”
“Đúng vậy.” Lý Minh gật đầu.
“Để tôi điều chỉnh môi trường luyện tập cho anh.” Ông ta thao tác trên bảng điều khiển bên cạnh, buồng huấn luyện lập tức ngập tràn dòng điện xung quanh.
Lý Nhược Ninh vẫn chưa rời đi, đứng một bên theo dõi.
“Đây chính là Lý Minh sao?” Một giọng nói ôn hòa vang lên, Lý Nhược Ninh quay sang liền nói ngay: “Giáo sư Lạc!”
Người mới đến đeo kính, áo len cổ lọ che kín cổ, toàn thân toát lên khí chất thân thiện khiến người khác dễ gần.
Lạc Xuyên, đại đệ tử thân truyền của Giáo sư Ngô. Khi anh ấy theo Giáo sư Ngô, ông ta vẫn chỉ là một giảng viên bình thường.
“Quả đúng là tâm trí vững vàng. Nghe nói trên tàu đến đây cậu ấy hầu như không xuất hiện, toàn thời gian dùng để phát triển hạt giống gene.” Lạc Xuyên nói, ánh mắt tràn đầy tán thưởng.
Lý Nhược Ninh có chút khó hiểu, Lạc Xuyên nhún vai: “Trên mạng đã lôi ra cả tên con tàu cậu ấy đi, thậm chí còn có cả video.”
Cô ấy khẽ mỉm cười.
“‘Lôi Minh Thập Lục Thức’ không dễ, thầy đưa cho cậu ấy mà không sợ luyện sai cách sao? Không có người theo dõi thì sao được.” Lạc Xuyên có phần trách móc.
Lý Nhược Ninh không nói gì. Lạc Xuyên có thể phàn nàn, chứ cô ấy thì chỉ có thể nghe.
“Lão Hứa, qua xem thử đi, mắt ông là chuẩn nhất.” Lạc Xuyên nói, một người trong nhóm nhân viên kỹ thuật lớn tuổi bước ra.
“Có chiếu hình ảo rồi, luyện theo là được.” Lão Hứa địa vị không thấp, lẩm bẩm vài câu.
“Hình chiếu ảo chỉ thể hiện được động tác bên ngoài, nhiều điểm cốt lõi không hiện ra được.” Lạc Xuyên nhấn mạnh.
Lão Hứa bước tới trước buồng huấn luyện, lúc đầu không vào ngay mà chỉ đứng ngoài lớp kính dày quan sát.
Ban đầu còn có chút thờ ơ, nhưng khi Lý Minh bắt đầu thi triển, sắc mặt ông ta dần thay đổi, cuối cùng trở nên nghiêm túc hẳn, chân mày nhíu chặt thành hình chữ xuyên (川).
“Sao vậy?” Lạc Xuyên bước nhanh lại, “Lão Hứa, cậu ấy luyện có gì sai à?”
“Sai?” Lão Hứa như sực tỉnh, ánh mắt đầy kinh ngạc, “Sai làm sao được?”
“Chỉ là, chỉ là…”
“Rốt cuộc sao rồi? Nói nhanh đi.” Lạc Xuyên nghiêm giọng.
“Quá hoàn hảo.” Lời của lão Hứa khiến Lạc Xuyên ngẩn người.
“Hoàn hảo đến mức không giống do con người thực hiện.” Lão Hứa nhíu chặt mày, “Cậu cũng biết, phương pháp luyện này đều là mô phỏng bằng dữ liệu, qua thử nghiệm thực thể mà ra.”
“Vấn đề là, con người không phải máy móc, sẽ luôn có sai số. Thế nhưng cậu ấy lại đạt đến độ đồng bộ 100% với hình chiếu ảo, như thể được đúc ra từ cùng một khuôn.”
“Không được, tôi phải xem lại.” Ông ta tập trung toàn lực, mở thêm vài thiết bị, quan sát kỹ lưỡng.
Khoảng nửa tiếng sau, ông ta đứng đó với biểu cảm như thế tam quan vừa bị đập tan.
“Làm sao lại có người như vậy được, cậu chắc chắn cậu ấy không phải cơ thể cải tạo cơ khí chứ?” Lão Hứa không thể hiểu nổi.
“Có lẽ cậu ấy chính là thiên tài, chỉ cần liếc mắt một cái là hiểu được. Người mà Giáo sư Ngô chọn trúng, quả nhiên không chỉ có tiềm năng phát triển mà thôi.” Lý Nhược Ninh nói.
“Không phải là thiên tài hay không, mà cậu ấy là loài người, loài người mà…” Lão Hứa rít qua kẽ răng: “Vừa mới kiểm tra dòng điện sinh học, phát hiện rằng ở mỗi điểm kích hoạt sinh học của ‘Lôi Minh Thập Lục Thức’, cường độ kích thích tế bào và thời gian đều hoàn toàn chính xác, không một chút sai sót.”
“Hơn nữa theo thời gian, động tác của cậu ấy không hề biến dạng, ngay cả một đốt ngón tay cũng không cong lệch.”
“Cứ như một cỗ máy được thiết lập sẵn vậy, tôi không thấy sự linh hoạt của thiên tài, mà chỉ thấy những động tác chính xác đến đáng sợ.”
“Mà tình huống như vậy, trên lý thuyết vốn không thể tồn tại.”
Lý Nhược Ninh khó hiểu lời ông ta, còn Lạc Xuyên thì đẩy gọng kính, trầm ngâm suy nghĩ.
“Bình thường thôi, được thầy tôi chọn trúng, ngoài tôi ra thì ai chẳng có chút bản lĩnh?” Giọng Lạc Xuyên đột nhiên cao vút.
Lão Hứa còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lạc Xuyên, đành đổi giọng phụ họa: “Cậu nói đúng, là tôi thấy lạ quá hóa hồ đồ rồi.”
Ở đây nhiều người, nhiều tai mắt, có những lời không thể nói, cũng không nên nói.

“Cỗ máy được thiết lập chính xác sao?” Giáo sư Ngô gõ gõ lên bàn, trước mặt là đoạn video ghi lại cảnh Lý Minh luyện tập ‘Lôi Minh Thập Lục Thức’.
“Đúng vậy, Lão Hứa nói rằng ông ấy chưa từng thấy ai như vậy.” Lạc Xuyên gật đầu.
Chẳng lẽ đây chính là sự đặc biệt của những sinh mệnh có tiềm năng tinh lọc gene?
Ngay cả ông ta cũng cảm thấy kinh ngạc. Giao ‘Lôi Minh Thập Lục Thức’ cho Lý Minh, mới chỉ hơn một tháng.
Tiến độ học tập và khả năng nắm bắt này, phải nói là đáng sợ.
“Tôi hiểu rồi, sau này bảo cậu ấy đừng đến phòng huấn luyện công cộng nữa.” Giáo sư Ngô dặn dò.
“Vâng.” Lạc Xuyên gật đầu, rồi nói tiếp: “Ngoài ra, bên hệ sao Hà Lạc xảy ra chuyện, có người phát tán virus sinh học, Viện Cơ Mật muốn mời thầy qua một chuyến.”
“Lúc trước không nhớ đến tôi, giờ chuyện Lý Minh nổi lên, họ lại nhớ ra.” Giáo sư Ngô nhíu mày: “Không đi.”
“Nếu thầy không đi, thì kinh phí năm sau sẽ tiếp tục bị cắt giảm.” Lạc Xuyên bất lực nói.
Giáo sư Ngô lạnh mặt: “Tôi biết rồi.”

Cổng dịch chuyển không gian, một tàu con thoi hình thoi màu đen đang bay.
“Bộ trưởng…”
Trong khoang tàu, một người đàn ông trung niên bước nhanh tới, tay cầm màn hình ảo: “Tình hình đã nắm được cơ bản, vị bộ trưởng tạm thời kia, tên Dương Bằng, có uy tín rất cao.”
“Giáo sư Ngô đúng là từng khen vài câu, nhưng chỉ có vậy mà thôi. Sau khi Chánh văn phòng Phạm quay về, cũng không liên lạc lại với ông ta.”
“Uy tín cao? Cao cỡ nào?” Người ngồi trên ghế mặc vest, giọng điệu hờ hững.
“Nghe nói trong tay ông ta nắm giữ không ít bằng chứng tham nhũng của Bộ An ninh, nhưng vẫn giữ lại, chưa trình lên.”
“Thì ra là vậy.” Ông ta cười lạnh: “Hy vọng ông ta hiểu rằng một núi không thể có hai hổ.”
“Nhưng mà…” Tên thuộc hạ do dự: “Con gái ông ta là sinh viên của Đại học Công nghệ Thủ đô.”
Vị tân bộ trưởng khựng lại một chút: “Đại học Công nghệ Thủ đô mỗi năm có 10.000 sinh viên nhập học, 10.000 sinh viên tốt nghiệp, số lượng không nhiều nhưng cũng chẳng ít.”
“Thôi vậy, dù sao cũng có công lao, nếu ông ta biết điều, thì cứ để ông ta tạm ngồi chức trưởng phòng.”
“Còn một chuyện nữa.” Teen thuộc hạ dè dặt nói.
“Nói đi.”
“Ngài có biết Lý Minh, người đang được chú ý gần đây không?”
“Lý Minh?” Ông ta nhíu mày: “Đương nhiên biết, xuất thân từ Ngân Hôi Tinh, đang công tác tại Bộ An ninh Ngân Hôi. Là tân bộ trưởng của Bộ An ninh, tôi đương nhiên phải để ý.”
Nói xong, ông ta liền có một dự cảm chẳng lành, lập tức ngẩng đầu: “Đừng nói với tôi là Lý Minh có liên quan tới Dương Bằng.”
Tên thuộc hạ bất đắc dĩ: “Đúng là vậy, hai nhà họ vốn là quan hệ bạn bè lâu năm. Cha của Dương Bằng xem Lý Minh như con cháu trong nhà, ông ta còn là người đưa cậu ta vào Bộ An ninh.”
“Thêm nữa, con gái Dương Bằng, Dương Dụ, và Lý Minh lớn lên bên nhau từ nhỏ.”
Tân bộ trưởng lập tức bật dậy, sắc mặt thay đổi liên tục, đi đi lại lại, cuối cùng miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Tôi vốn không quen thuộc lắm với Bộ An ninh Ngân Hôi, vẫn nên nghe lời các bậc tiền bối nhiều hơn. Trước buổi nhậm chức, hẹn Dương Bằng ăn một bữa cơm.”

Hơn chín giờ tối, tiến độ phát triển đạt 71%, Lý Minh nhận được tin: Trương Hoài Viễn đã đến nơi trong tối nay, mang theo một loạt thùng sắt.
“Hành động nhanh vậy sao?” Lý Minh kinh ngạc, nhanh chóng ra gặp Trương Hoài Viễn.
Ở bãi đất trống của phòng thí nghiệm, đặt mười thùng sắt. Trương Hoài Viễn vỗ vào một thùng: “Bốn mươi đôi giày từ lực, tất cả đều ở đây.”

Bình Luận

0 Thảo luận