“Sinh mệnh cấp E, phụ nữ… tôi chỉ nghĩ đến một mục tiêu.” Lý Minh bình thản nói, “Huyết Tường Vi?”
“Tôi đoán được sẽ có người đến ám sát mình, nhưng không ngờ lại là cô. Tôi đâu có dây dưa gì với các người chứ.”
“Cậu đã phá vỡ hệ sinh thái của thành phố Ngân Hôi, chúng tôi không sống nổi nữa. Không tìm cậu, còn tìm ai?” Huyết Tường Vi lạnh lùng quát, cả người như ảo ảnh lao thẳng về phía anh.
Xẹt!
Tiếng xé gió trầm đục phá tan màn đêm yên tĩnh. Lý Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích, nhưng sắc mặt của Huyết Tường Vi lại đại biến. Cô ta trượt người sang bên, đã suýt soát tránh được một đạo ánh tím sắc bén.
“Ai!?” Cô ta lạnh lùng hỏi, ánh mắt âm trầm.
Kẻ ra tay chính là Chân Thọt, lưỡi liềm tím đeo sau lưng bung ra, vung lên tạo thành cơn gió sắc bén. Ông ta ra tay nhanh – chuẩn – hiểm, chiêu nào cũng trí mạng.
“Ông là ai?” Huyết Tường Vi chất vấn. Cô ta đã theo dõi Lý Minh rất lâu, hôm nay mới thấy anh rời khỏi tòa nhà Bộ An ninh. Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, lại không ngờ còn có người mai phục sẵn. Mà người này, cô ta hoàn toàn xa lạ.
Keng!
Tia lửa bắn ra, Huyết Tường Vi phản đòn, hai tay cầm ngược cặp dao hình rắn. Dao nhanh chóng đỏ rực, phát nhiệt năng.
Chân Thọt biến sắc, vừa định ra đòn tiếp theo thì cảm thấy một luồng nóng rát trước mặt, máu từ ngực của Huyết Tường Vi phun thẳng vào mặt ông ta.
Cô ta cứng đờ, cơn đau tê liệt lan khắp toàn thân. Nhìn xuống, một mũi khoan nhỏ đã xuyên thẳng qua ngực cô ta, chiến phục vốn có thể chống được đạn động năng cũng không ngăn được.
Mũi khoan rút lại từ từ. Sắc mặt Lý Minh bình thản, với Giáp bốn tay cấp D được tăng cường bằng kỹ năng [Cú bắn tích lực], nếu còn không giết được một sinh mệnh cấp E đang bị phân tâm, thì đúng là nên nghỉ chơi cho rồi.
“Phì phì…” Chân Thọt nhổ máu ra khỏi miệng, bực bội: “Máu bắn cả vào miệng tao rồi.”
Ông ta liếc nhìn cánh tay cơ khí đang rút lại sau lưng Lý Minh, không nhịn được hỏi: “Cái món này ở đâu ra vậy?”
“Nhặt được trên đường.” Lý Minh qua loa đáp. Chân Thọt hết nói nổi, lắc đầu rồi hỏi tiếp: “Nhìn cô ta cũng không làm gì được mày, gọi tao đến canh chi cho phí công?”
“Phòng bất trắc. Nhỡ đâu không chỉ có một người tới thì sao?” Lý Minh đáp, rồi ngồi xổm xuống bên xác Huyết Tường Vi. Trong tình huống này, không thể nương tay, dấu hiệu sinh tồn của cô ta đang dần biến mất.
Khi tháo mặt nạ, Lý Minh hơi sững người: “Hà Ngọc?”
Người phụ nữ này chính là thư ký Hà Ngọc của Tần Tiêu, chỉ là khí chất bây giờ hoàn toàn khác biệt, yêu mị quyến rũ, lại mang đầy sát khí.
“Thì ra cô là thủ lĩnh Hội Tường Vi…” Lý Minh tỉnh ngộ: “Nghe nói thủ lĩnh Hội Tường Vi là tình nhân của một vị cấp cao trong thành phố, không ngờ lại ở ngay dưới mũi tôi.”
Khóe miệng Huyết Tường Vi trào máu, toàn thân co giật, không nói nên lời.
“Cô và Tần Tiêu chắc cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi nhỉ? Đáng để vì ông ta mà tới giết tôi sao?” Lý Minh lắc đầu, ánh mắt hơi khó hiểu.
Trong đôi mắt của Hà Ngọc vẫn còn ánh hận thù, nhưng rất nhanh đã lặng hẳn, lửa sinh mệnh tắt ngúm.
Lý Minh đứng dậy: “Chú Thọt, phần tiền treo thưởng nhờ chú nhận giùm cháu nhé.”
“Mày đúng là cẩn thận thái quá rồi đó.”
“Ai mà biết được cô ta có nói cho ai khác không. Nếu tự mình đi lĩnh tiền thưởng, quá dễ bị lộ.”
Chân Thọt hiểu rõ, đi lĩnh thưởng hộ rồi chuyển lại cho Lý Minh.
Lý Minh tiện tay nhặt hai con dao găm hình rắn dưới đất:
[Dao găm nhiệt năng – cấp E]
Đồ không tệ, nhưng anh không dùng đến. Lát nữa hấp thu, hai cái cũng được khoảng 2000 điểm năng lượng kim loại.
Lý Minh cúi nhìn thi thể Huyết Tường Vi: “Thủ lĩnh Hội Tường Vi đã tự dẫn xác tới, còn lại là bang Dã Cẩu với bang Hung Hổ… chúng mày đang ở đâu?”
Mẻ rau này, đến lúc thu hoạch rồi.
Chân Thọt điềm tĩnh, hỏi: “Vừa nãy mày đang luyện phương pháp rèn luyện đặc biệt à?”
…
Sáng sớm hôm sau, Lý Minh đến tòa nhà Bộ An ninh. Có không ít người đang bàn tán về cái chết của Huyết Tường Vi, thủ lĩnh Hội Tường Vi, chết một cách quá đột ngột.
Không ít người trong Bộ An ninh rất quen thuộc với Huyết Tường Vi này, đã tiếp xúc suốt bao năm, chẳng ngờ lại ra đi lặng lẽ đến vậy.
Trên đường đi, có khá nhiều người chào hỏi Lý Minh, tin đồn đã lan rộng, những nhân vật lớn từ các vì sao khác sẽ sớm rời khỏi đây.
Vị trí trưởng bộ phận các cục lớn vẫn đang trống, dự kiến sẽ được phân bổ từ Thủ đô Tinh. Nhưng hiện tại, vẫn chưa có người mới.
Các bộ phận khác thì được tạm thời giao lại cho những người có thâm niên và “sạch sẽ” trong nội bộ, chờ cấp trên cử người đến thay thế.
Chỉ có Bộ An ninh là ngoại lệ, nghe nói Dương Bằng được cử làm Bộ trưởng tạm quyền, gây ra không ít sóng gió, một bước nhảy ba cấp.
Tuy chỉ là “tạm quyền”, nhưng nếu nắm được vị trí này, biết đâu sau này lại trở thành Bộ trưởng chính thức.
Nhất là nếu trong thời gian này, ông ấy có thể bồi dưỡng được phe cánh của riêng mình, thì việc ai sẽ là Bộ trưởng tương lai… còn khó nói lắm.
Mọi người đều biết, Bộ trưởng Dương không có con trai, chỉ có một cô con gái, mà lại đối xử với Lý Minh cực kỳ tốt. Cha của ông ấy còn xem Lý Minh như cháu ruột.
“Anh Lý…” Đến phòng huấn luyện súng, vài gã trông như đã ba bốn mươi tuổi vậy mà lại gọi Lý Minh là “anh”.
Lý Minh bất lực lắc đầu, đi loanh quanh rồi tìm được mục tiêu của mình.
Một khẩu súng lục màu bạc, chính là khẩu mà anh từng sử dụng trước đó, có kỹ năng là [Tay lão luyện], tạm thời nâng cao khả năng điều khiển súng ống.
“Người phụ trách ở đây…” Anh nhìn quanh rồi gọi thử.
“Đến đây đến đây!” Giọng còn chưa dứt, một người đàn ông trung niên hơi hói đầu chạy vội tới, mặt nở nụ cười lấy lòng: “Có chuyện gì sao?”
“Trưởng phòng Trương.” Lý Minh liếc bảng tên trên ngực ông ta rồi nói: “Tôi thích khẩu súng này, có thể mang đi không?”
“Tôi biết chuyện này không đúng quy trình, ngài…”
Có không ít người đang nhìn về phía này, súng huấn luyện ở đây đều được đăng ký, bình thường mất một viên đạn cũng thành chuyện lớn.
“Không vấn đề gì!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=80]
Tuyệt đối không thành vấn đề!” Trưởng phòng Trương vội ngắt lời anh: “Khi làm nhiệm vụ thực chiến, có một khẩu súng thuận tay là cực kỳ quan trọng. Ngài cứ mang đi, thủ tục để tôi lo.”
“Vậy được thôi.” Lý Minh nhún vai, lại chọn thêm một khẩu, “Cái này… cũng không tệ.”
Trưởng phòng Trương mặt tái mét, nhưng vẫn nghiến răng nói: “Ngài mang hết đi, mang hết đi đi.”
Ông ta căng thẳng nhìn theo Lý Minh đang đảo mắt khắp nơi, thầm cảm thấy may mắn là anh không đòi thêm khẩu nữa.
Những người lén lút nhìn trộm quanh đó chỉ biết nhìn nhau, không nói nên lời.
Vào nhà vệ sinh, Lý Minh lập tức tiến hành “kích hoạt điều khiển”, hai khẩu súng huấn luyện này đều có năng lực là [Tay lão luyện].
Anh thử nâng cấp một khẩu, tốn 5.550 điểm năng lượng kim loại, nâng lên cấp D, kích hoạt [Tay lão luyện].
Một cơn choáng váng tràn vào đầu, kiến thức về súng đổ ập đến, ngay cả những binh sĩ lão luyện nhiều năm cũng chưa chắc quen thuộc súng đạn như anh.
Lý Minh không rõ nếu tiếp tục nâng cấp, loại năng lực kỹ thuật này sẽ biến đổi ra sao.
Quả nhiên hiện ra một dòng thông báo: [Kỹ năng điều khiển súng nâng lên trình độ bậc đại sư, nhận được năng lực – Tế Thân Bằng Đạn, có muốn cố định vĩnh viễn không?]
Lý Minh đọc kỹ [Tế Thân Bằng Đạn]: Mỗi 24 giờ, viên đạn đầu tiên bắn ra có thể cường hóa bằng một năng lực mà người sử dụng đang nắm giữ.
“…?”
Đồng tử Lý Minh hơi co lại, còn có trò này sao?
Đạn mà cũng có thể được tăng cường kỹ năng!? Anh lập tức nghĩ ra hàng loạt phương án tác chiến.
Tuy mỗi ngày chỉ dùng được một lần, nhưng đủ để trở thành át chủ bài.
Huống hồ, sau này anh có lẽ sẽ có thêm nhiều năng lực đặc biệt khác nữa.
…
Năm ngày sau, Tổ điều tra Liên sao và đoàn hộ tống từ Lam Tinh rốt cuộc cũng rời đi.
Khi tình hình của thành phố Ngân Hôi hoàn toàn ổn định, họ mang theo Tần Tiêu và bốn vị bộ trưởng khác quay về Thủ đô Tinh, chờ đợi họ sẽ là một cuộc phán xét nghiêm khắc.
Dưới ánh nhìn của mấy vị Quyền Bộ trưởng, phi thuyền Liên sao từ từ cất cánh, động cơ phụt ra luồng lửa tím xanh dài đến mấy mét, cuồng phong thổi ập vào mặt, phi thuyền dần dần biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Tâm trạng mọi người đều vô cùng phức tạp.
Tổ điều tra số 06 sẽ không rời đi ngay lập tức, họ sẽ ở lại hỗ trợ thành phố Ngân Hôi ổn định tình hình, nhưng cũng sẽ không ở lâu.
Mà do cái chết của Trần Tụng Nam, khiến hoạt động của Công ty Tinh Sáng trên Ngân Hôi Tinh cũng bị đình trệ, đang chờ bổ nhiệm Tổng giám đốc điều hành mới.
Vào ngày thứ ba sau khi những nhân vật lớn rời đi, thành phố Ngân Hôi đón một trận mưa to, mây đen bao phủ phạm vi rộng lớn, xen lẫn bụi xám nâu, cuồn cuộn chảy trên mặt đất.
Trong cơn mưa, một người đàn ông cường tráng không hề che chắn, để mặc nước mưa chảy xuống mặt, chạy như bay giữa những con đường đá hẹp, tiến vào một khu hang động dưới lòng đất.
Nơi này lác đác tập trung khá đông người.
“Anh Hổ.” Có người chào hỏi, anh ta chỉ thản nhiên gật đầu, đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một thân hình cao lớn như tường đá kia.
“Nghĩa phụ.” Anh ta lập tức tiến lên, hạ giọng: “Con đã gặp con chó già kia rồi, không có vấn đề gì cả.”
“Tốt!” Đồ Chinh đột ngột bật dậy: “Đi, đến chỗ hắn hội họp! Trần Tụng Nam đã biến mất, Tần Tiêu đã sụp đổ, nhưng chúng ta… tuyệt đối sẽ không chết dễ dàng như thế!”
Hắn hô hào khích lệ những người còn lại, sau đó bước ra ngoài, băng qua mưa lớn, trèo đèo lội suối suốt hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đến được điểm hẹn.
Đó là một vùng lòng chảo, một nhóm người mặc áo mưa đen đang ẩn nấp nơi đây. Khi họ đến, một bóng người trong nhóm từ từ đứng dậy, dáng người không cao, đôi mắt lạnh lẽo.
Hai bên nhìn nhau, chuẩn bị cất lời thì đột nhiên ngẩng đầu, mấy luồng sáng mang theo đuôi lửa rơi thẳng từ bầu trời xuống lòng chảo.
‘Mẹ nó! Bị gài rồi, bọn họ là mồi nhử!’ Trong đầu Đồ Chinh và con chó già kia cùng lúc vang lên ý nghĩ ấy, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng đã quá muộn, tên lửa từ trên trời rơi xuống, “ẦM” một tiếng vang trời, khói bụi cuộn lên, có người chết tại chỗ, tiếng gào khóc vang khắp lòng chảo.
Hàng chục phi cơ từ sau núi hai bên lao ra, phụt lửa như rồng, dòng thác kim loại hòa vào mưa, trút lửa đạn xuống.
Đồ Chinh và con chó già kia tách ra bỏ trốn, hàng loạt viên đạn rót thẳng lên người họ, từng tia lửa tóe ra, bùn đất dưới chân bắn tung tóe.
Sau một đợt oanh tạc, lực lượng Bộ An ninh trang bị tận răng từ các phi cơ nhảy xuống.
Trên cao, mấy chiếc máy bay không người lái đang khóa chặt vị trí của hai người, muốn trốn cũng không được nữa rồi.
Nửa tiếng sau, Đồ Chinh và con chó già kia, cả người đầy thương tích, bị ghì chặt xuống đất, còng tay gene đặc chế đã triệt tiêu toàn bộ năng lực của họ, biến họ thành người thường.
Chỉ còn tiếng gầm gừ giận dữ vang lên trong miệng.
“Bộ trưởng!” Lâm Diệu Tiên né sang một bên, Dương Bằng trong vòng vây của đám người từ từ bước tới, theo sau ông ấy là một người khiến Đồ Chinh trợn mắt đỏ ngầu.
“Là mày!? Mày phản bội tao!?” Đồ Chinh gào lên, hai mắt đỏ ngầu, “Từ lúc mày theo tao, tao đã từng bạc đãi mày chưa? Ban cho cái tên A Hổ, xem như con ruột, thế mà mày dám phản bội tao!!”
A Hổ vẻ mặt lạnh lùng, sự cung kính thường ngày đã hóa thành lửa giận: “Tôi không phải tên là A Hổ, tôi là Tằng Hạo!”
“Cha tôi là Tằng Chính Phát!”
Đồ Chinh sững người.
“Hừ, giết người nhiều quá nên quên cả tên người ta rồi nhỉ.” Tằng Hạo cười khẩy.
“Trưởng phòng Lâm, làm phiền anh áp giải hai tên này về trước. Tôi ở lại xử lý hậu sự.” Dương Bằng nói.
“Bộ trưởng yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!” Lâm Diệu Tiên đập ngực cam đoan, sau đó dẫn người áp giải toàn bộ tù binh còn sống rời khỏi hiện trường.
…
Nửa tiếng sau, khi Dương Bằng đang ở trong hang dọn dẹp đám tàn binh còn lại, thì nhận được liên lạc từ Lâm Diệu Tiên. Trong giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn, âm thanh đứt quãng run rẩy: “Bộ… Bộ trưởng… Đồ Chinh và con chó già kia… bị… bị giết rồi!”
“Cái gì!?” Sắc mặt Dương Bằng lập tức trầm xuống, “Đã có chuyện gì xảy ra!?”
Mặc dù ông ấy được đề bạt làm Bộ trưởng lầm thời, nhưng xét về thâm niên thì vẫn khó phục được đám người cũ của Bộ An ninh, bởi vậy Dương Bằng vẫn giữ sự tôn trọng tối thiểu với các vị “lão làng”.
Nhưng việc này của Lâm Diệu Tiên… đúng là quá tệ.
Không xa đó, ánh mắt Tằng Hạo khẽ lóe, vẻ mặt cũng có phần thay đổi.
“Bộ trưởng Dương…” Giọng Lâm Diệu Tiên đầy bất lực: “Chúng tôi bị đánh chặn giữa đường. Tàu đưa đón đột nhiên bị gây nhiễu, buộc phải hạ cánh khẩn cấp.”
“Không ngờ vừa mới đáp xuống, Đồ Chinh và con chó già kia liền bị bắn nát đầu, chết tại chỗ.”
“Anh em có ai bị thương không?” Dương Bằng hít sâu, đè nén cơn giận, trong đầu xoay vòng đủ loại suy đoán, nhưng vẫn ưu tiên hỏi thăm an nguy đồng đội.
“Không ai bị gì cả. Hình như mục tiêu của hung thủ chỉ là hai người họ.”
Dương Bằng khẽ thở dài, cũng chỉ đành nói: “Trưởng phòng Lâm, anh nhớ cẩn thận. Hắn có thể vẫn còn quanh đó.”
“…Thật ra…” Lâm Diệu Tiên ngập ngừng, “Chuyện này… đã xảy ra cách đây 5 phút rồi. Tôi chắc chắn an toàn rồi mới dám báo cáo với anh.”
Dương Bằng: “…”
Ngay lúc ấy, Trưởng phòng Vương bước tới với vẻ mặt nghiêm trọng, trong tay cầm thiết bị đầu cuối thông minh hiển thị bảng treo thưởng của mạng Hố Đen, tiền thưởng cho Đồ Chinh và con chó già đã được lĩnh, mà người lĩnh thưởng chính là “U Ảnh”!
“Lại là hắn!” Dương Bằng cau mày, sắc mặt nghiêm trọng.
Tên thợ săn tiền thưởng xuất thần nhập quỷ này đúng là như xương cá mắc họng, nuốt không được, nhổ không xong.
Ngay khi đại quân của Lam Tinh rút đi, hắn lại xuất hiện. Điều duy nhất khiến Dương Bằng cảm thấy may mắn là: đến giờ, U Ảnh chưa từng giết bừa người vô tội.
Khi Dương Bằng đang trầm ngâm suy tính, không ai chú ý, ở góc tường, Tằng Hạo đang nhanh chóng thao tác gì đó trên thiết bị đầu cuối của mình.
…
“Địa chỉ này…”
Lý Minh nhìn dòng tin nhắn, đó là đoạn trò chuyện giữa anh và Tằng Hạo. Người kia gửi tới một địa chỉ, kèm vài câu đối thoại ngắn.
Tin nhắn trước đó của Lý Minh là: [Người đã chết.]
“Chỗ này hơi xa, nhưng việc gấp không thể chậm trễ, lập tức xuất phát thôi.”
…
Hai ba tiếng sau, tại một thị trấn bỏ hoang từ lâu, Lý Minh lần theo chỉ dẫn trên thiết bị, đi đến một căn nhà đổ nát.
“Hình như là ở đây.”
Anh cất thiết bị thông minh vào túi, sau đó kích hoạt kỹ năng, dùng chức năng quan sát toàn cảnh 360 độ. Chẳng mấy chốc, anh phát hiện một cánh cửa kim loại dày cộp được giấu dưới lớp sàn nhà.
“Đây đúng là sào huyệt của Đồ Chinh, trốn kỹ thật đấy.” Lý Minh xoa tay.
Theo lời Tằng Hạo, đây là căn cứ bí mật của Đồ Chinh, bên trong giấu không ít đồ tốt, chuẩn bị để "tái khởi nghiệp".
Lý Minh làm gỉ một lỗ nhỏ trên cánh cửa sắt, rồi men theo cầu thang bước xuống. Hành lang kim loại tối om, đi được một đoạn anh dừng lại, ngước nhìn camera giám sát ở góc tường.
Sau đó, anh dùng tay máy chống người lên, gỡ camera xuống, rút ra dây truyền dữ liệu.
Tiếp đó, anh lấy ra bộ não mini, nối thiết bị lại với nhau rồi tiến hành giải mã. Hệ thống an ninh ở đây quá lỗi thời, phần mềm giải mã anh từng viết dễ dàng lấy được quyền truy cập.
Oong…
Đèn tường sáng lên từng cái, cả căn hầm chìm trong ánh sáng trắng như ban ngày.
“Má, chui vô đây rồi không thấy đường ra luôn.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận