Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 65: Ám sát! Trời sập rồi!

Ngày cập nhật : 2025-06-30 15:19:58
“Ngài Darks, ngài đã vất vả rồi, chào mừng ngài đến Ngân Hôi Tinh.” Trần Tụng Nam nhanh chóng bước lên trước, dùng ngôn ngữ thông dụng Liên sao nói: “Tôi là người phụ trách chi nhánh Công Ty Tinh Sáng, Trần Tụng Nam.”
Tần Tiêu cùng mấy người khác thoáng lộ vẻ khó xử.
Giọng của Darks không mang chút cảm xúc nào: “Chỗ ở đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Đã sắp xếp xong, sau lễ đón tiếp sẽ đưa mọi người qua đó.” Tần Tiêu lập tức đáp.
“Đừng phí thời gian nữa, đi thẳng tới đó luôn đi.” Darks lạnh lùng cắt ngang.
Tần Tiêu hơi biến sắc mặt, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Ngay sau đó, toàn bộ nghi thức đón tiếp đều bị hủy bỏ. Hàng loạt phi cơ lơ lửng đáp xuống, từng bóng người từ khoang tàu bước ra, đa số đều mang vẻ thờ ơ, chẳng hề quan tâm đến xung quanh.
Lý Minh và những người khác đứng rất gần, gần đến mức có thể tận mắt chứng kiến từng người lên xe.
Những vệ sĩ thân cận đi cùng các nhân vật lớn này, ai nấy đều toát ra một luồng khí thế khiến Lý Minh rợn người, đó là áp lực của những sinh mệnh cấp cao.
Lý Minh cũng trông thấy Phạm Hiểu Phương. Cô để tóc dài uốn sóng, nét mặt nghiêm túc, chẳng ai nghĩ cô đã gần bốn mươi, nhìn qua chỉ như một phụ nữ hai bảy hai tám tuổi đầy khí chất.
Vương Chí Hằng bên kia còn đang nháy mắt ra hiệu.
Lý Minh chẳng buồn để ý, trong đầu thầm nghĩ: những người này chắc chắn không phải mục tiêu, phải chờ thêm…
Không thấy Giáo sư Ngô. Có vẻ ông ta chưa định xuống tàu, mà dĩ nhiên, cũng không ai dám ép ông ta.
Đợi nhóm nhân vật lớn rời khỏi, mới đến lượt các nhân viên đi cùng, đây mới là đối tượng bảo vệ chính của bọn họ.
Tách!
Một nữ phóng viên dáng cao bước xuống, phía sau là một thiết bị quay phim màu bạc đang lơ lửng. Thẻ nhà báo trên ngực cô ta bị bộ ngực đầy đặn đẩy lên cao, nét mặt vừa hiếu kỳ vừa tò mò.
Mọi việc dường như đang diễn ra đâu vào đấy, cho đến khi…
Chính là hắn! Ánh mắt Lý Minh chợt co lại, anh ra hiệu gì đó rồi bất ngờ lao ra: “Cẩn thận!”
Anh hét lớn! Nữ phóng viên kia còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Lý Minh lao tới chắn trước người cô ta, tiếp đó là một tiếng trầm đục vang lên, một bông máu đỏ bắn ra từ cánh tay phải của anh.
Rầm! Cả hai cùng ngã xuống đất, lăn một vòng.
Tần Tiêu từ xa sững người, ngay sau đó sắc mặt đại biến, ám sát!?
Trưởng phòng Vương đang giám sát toàn bộ liền hoảng loạn, gầm lên trong kênh nội bộ: “Đạn ở đâu ra!?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=65]

Đạn ở đâu ra!? Mẹ kiếp, lục cho ra cho tôi! Tìm mau!”
“Phong tỏa hiện trường! Bảo vệ họ thật chặt!”
Tần Tiêu mặt mày u ám, lập tức hạ lệnh.
Dàn phi cơ lơ lửng đang chuẩn bị cất cánh cũng lập tức dừng lại, những người đã lên xe cũng lần lượt bước xuống, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt của đội an ninh, cau mày quay trở lại tàu.
Tại cửa sổ tàu, một bóng người gầy gò đeo kính đang đứng nhìn qua lớp kính, ánh mắt dừng lại trên chàng trai đang ngã trên đất, được mọi người vây quanh bảo vệ ở chính giữa.
“Giáo sư, cái Ngân Hôi Tinh này thối nát từ trong xương tủy.” Sau lưng ông ta có người lạnh lùng lên tiếng: “Mới vừa đến mà đã xảy ra ám sát, công tác an ninh đúng là tệ hại hết chỗ nói.”
“Buổi tiệc tối nay có nên hủy không?”
“Không cần.” Giáo sư Ngô lắc đầu, nhìn thanh niên đang nhanh chóng được khiêng đi, còn nữ phóng viên thì lo lắng không thôi. Khóe miệng ông ta khẽ cong lên, như nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Ngân Hôi Tinh này… hình như thú vị hơn tôi tưởng.”
“Buổi tiệc tối, nhớ phối hợp với đội an ninh của Ngân Hôi Tinh.”
“Bọn họ? Một đám phế vật rượu chè, vô dụng hết mức.” Người sau lưng khịt mũi khinh bỉ.
“Tôi không hỏi cậu.” Giáo sư Ngô thản nhiên đáp.
“Vâng.”

Mảnh đạn hình bầu dục méo mó được lấy ra từ vai của Lý Minh, máu thịt lật tung, rơi vào trong khay kim loại.
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm, trán ướt đẫm mồ hôi. Việc gắp đạn đối với ông không khó, nhưng bị bao nhiêu người xung quanh nhìn chằm chằm thế này thì áp lực quả thật không nhỏ.
“Cậu ấy… không sao chứ?” Cô gái nín thở hồi hộp hỏi, khuôn mặt đầy lo lắng, cổ đeo thẻ nhà báo, Từ Vi.
Tay áo được xắn đến khuỷu tay, làn da trắng trẻo mịn màng, tóc buộc cao thành đuôi ngựa.
“Không sao, viên đạn không trúng chỗ hiểm, với thể chất của cậu ấy, sẽ hồi phục rất nhanh.” Bác sĩ đứng dậy trả lời.
“Cảm ơn bác sĩ.” Từ Vi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Minh bằng ánh mắt đầy biết ơn.
“Đó là việc chúng tôi phải làm.” Lý Minh lắc đầu, “Ngược lại là để cô Từ hoảng sợ, là do bên chúng tôi sơ suất trong công tác an ninh.”
“M* nó chứ!” Vương Chí Hằng vừa chửi vừa bước vào, “Chúng ta còn có thể làm gì được chứ, anh em đều đã dốc hết sức rồi! Trình độ tên sát thủ đó vượt xa chúng ta, tìm kiểu gì được!?”
“Cái tên Trưởng phòng an ninh khốn nạn đó, chuyện xảy ra là đổ hết xuống dưới!”
“Đội trưởng Vương, tìm ra người chưa?” Lý Minh hỏi. Vương Chí Hằng liếc mắt nhìn Từ Vi đang đứng bên cạnh.
“Yên tâm đi, không có ghi hình đâu.” Từ Vi tỏ ra rất quen thuộc với việc này, “Tuy trình độ bảo vệ của mấy anh rất tệ, nhưng cũng là do hạn chế của nơi nhỏ này, tôi sẽ không nói bừa đâu.”
Vương Chí Hằng nghẹn một hơi trong lòng, nói: “Hoàn toàn không tìm thấy ai cả. Anh em ở gần nhất đến nơi thì chỗ đó đã sạch trơn.”
“Dám ra tay vào đúng thời điểm này, làm sao lại là người mà bọn tôi dễ gì tìm thấy được.”
Lý Minh thầm thở phào. Người ra tay chính là Chân Thọt, và đây là kế hoạch đã định sẵn.
Không sợ trộm cắp, chỉ sợ bị nhắm tới, giờ kẻ địch đang ẩn trong bóng tối, còn mình thì lộ diện, dù có phòng bị bao nhiêu cũng có lúc sơ hở.
Phải nghĩ cách khiến bọn chúng lộ mặt, hoặc ít nhất khiến chúng không dám ra tay nữa.
Vương Chí Hằng bước đến bên Lý Minh, nhìn thấy viên đạn bẹt trong khay kim loại, liền cầm lấy một chiếc găng tay dùng một lần bên cạnh, nhặt viên đạn lên.
“Loại đạn này không phổ biến cho lắm, tôi đem về kiểm tra xem có manh mối gì không.” Vương Chí Hằng nói rồi vội vã rời đi. Dù lần này nhân vật quan trọng không bị thương nặng, nhưng cú va chạm này cũng khiến nhiều người hoảng hốt.
Trong phòng bên cạnh, không khí nặng nề.
Trần Tụng Nam ánh mắt lấp lửng, mỉm cười như không cười: “Các vị đoán xem, là thằng nào ngu đến mức dám ra tay lúc này?”
“Trần Tụng Nam, ý anh là gì?” Người đàn ông mập mạp bên cạnh Tần Tiêu lập tức phản bác, “Ai sợ Tổ điều tra Liên sao nhất thì người đó ra tay chứ còn gì!”
“Hừ, dù mấy người trong Tổ điều tra chỉ là vai phụ trong Liên minh Liên sao, nhưng họ đại diện cho thể diện của Liên minh. Nếu thật sự có chuyện xảy ra, thì rắc rối sẽ lớn lắm đấy.” Trần Tụng Nam cười khẩy. “Dùng đầu mà nghĩ đi.”
“Là cảnh báo.” Tần Tiêu đột ngột lên tiếng, ánh mắt đầy cân nhắc: “Có thể có người muốn truyền đi một thông điệp, cùng lắm thì cá chết lưới rách, tất cả cùng chết.”
Trong phòng lập tức im phăng phắc, ai nấy đều chìm vào suy nghĩ. Quả thật, nếu mục tiêu thực sự là giết người hôm nay, thì tuyệt đối không thể chỉ có một viên đạn như vậy.
Trần Tụng Nam và Tần Tiêu liếc nhìn nhau, trong đầu đều đồng thời hiện lên một suy nghĩ…
Đám người này, thật sự quá liều mạng.

Cánh cửa mở ra, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
“Ngài Darks…”
Lý Minh cũng đứng dậy theo. Người đến chính là Darks, thành viên Tổ điều tra của Liên minh Liên sao. Anh ta rất cao, phải đến hơn hai mét, đứng đó nhìn xuống khiến ai nấy đều cảm thấy bị áp lực.
“Cậu Lý Minh, sự dũng cảm và quả quyết của cậu khiến tôi vô cùng khâm phục.” Darks chẳng buồn để tâm đến những người khác, bước thẳng đến trước mặt Lý Minh.
“Đó là trách nhiệm của tôi.” Lý Minh đáp lại.
Darks khẽ gật đầu: “Ừ, trước khi đến đây, tôi vốn chẳng có cảm tình gì với Ngân Hôi Tinh, nhưng nhờ cậu, tôi đã có cái nhìn khác đi đôi chút.”
Mọi người không ai dám thở mạnh, ngay cả Tần Tiêu cũng không được Darks nhìn bằng con mắt khác.
“Ngài quá khen rồi.” Lý Minh cảm thấy người này nói chuyện thật kỳ quặc.
“Họ là người tộc Dicket,” Từ Vi chờ Darks đi khỏi mới giải thích: “Chủng tộc này bẩm sinh có lòng chính nghĩa mạnh mẽ, tiêu chuẩn đạo đức cực cao. Trên mẫu tinh của họ thậm chí không cần đến pháp luật.”
“Họ rất thích những người như cậu.”
“Người như tôi sao?” Lý Minh thoáng trầm ngâm.

Rầm! Cánh cửa bị đẩy mạnh mở ra, Tần Tiêu và những người khác vô thức đứng dậy. Darks vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc: “Tôi biết, sự xuất hiện của chúng tôi có thể gây tổn hại đến lợi ích của một số người ở đây.”
“Nhưng, người tộc Dicket chúng tôi không bao giờ chấp nhận bị đe dọa. Mong các vị sớm dẹp bỏ ý định đó, phối hợp điều tra. Người trong sạch thì không có gì phải sợ.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng Darks đã xác định vụ việc là do bọn họ làm, thậm chí xem tất cả như một nhóm đáng nghi.
“Ngài Darks…” Tần Tiêu định mở miệng, nhưng Darks chẳng hề nể mặt, chỉ để lại lời cảnh cáo rồi quay người rời đi.
“Giờ thì hay rồi.” Trần Tụng Nam giơ tay ra vẻ bất lực: “Các vị à, nghĩ cho kỹ đi, bạo lực không giải quyết được gì đâu.”
“Trần Tụng Nam, đ*t m* mày!” Người đàn ông mập lập tức chửi bới, “Đừng có ở đây giả vờ giả vịt nữa!”
Sắc mặt Trần Tụng Nam trầm xuống, nhưng vẫn giữ phong độ, không chửi lại ngay, chỉ hừ lạnh một tiếng, chỉnh lại cổ áo rồi rời đi.
Trong bầu không khí căng thẳng ấy, thời gian nhanh chóng trôi đến buổi tối.

Bên ngoài thành phố Ngân Hôi, tại một bãi cát, một con thằn lằn đá da cứng đang bò nhanh thì bỗng “bộp” một tiếng, nó đâm sầm vào… không khí.
Nó lắc đầu đầy nghi hoặc, nhìn xung quanh rồi lập tức đổi hướng, biến mất trong cồn cát.
“…Tên nhóc đó đúng là cẩn thận, cứ ở lì trong tòa nhà của Bộ An ninh, gần như không hề ra ngoài.” Vài người đang bàn bạc kế hoạch.
“Thông tin từ cấp trên kiểu gì vậy chứ, lại đánh giá loại người như cậu ta là không có tính uy hiếp?” Tên lùn lầu bàu: “Giá mà lần trước tiện tay xử luôn, thì giờ đâu phải kéo dài thế này.”
“Không vội. Cậu ta sớm muộn gì cũng phải ra ngoài. Chúng ta trong tối, cậu ta ngoài sáng, tốn thêm chút thời gian cũng không sao.” Đội trưởng gõ gõ tẩu thuốc, vẻ mặt điềm tĩnh.
Từ khi thực hiện nhiệm vụ thanh trừng, Lý Minh chưa bao giờ là mục tiêu khó xử lý nhất.
Bởi vì, “chỉ có kẻ trộm trăm ngày, chứ không có người giữ của trăm ngày.*”
*Nghĩa bóng là: Kẻ xấu chỉ cần chờ một cơ hội là đủ ra tay, còn người đề phòng thì phải lo lắng cả đời, không thể lơ là một phút.
Tên lùn bật cười: “Thế cũng hay, cứ để cậu ta sống trong lo lắng, cảnh giác với những mối nguy trong bóng tối. Ngay cả ngủ cũng không dám nhắm mắt, không biết lúc nào tử thần sẽ tìm đến. Cảm giác đó chắc khó chịu lắm.”
Mấy người còn lại trên mặt đều thấp thoáng nét cười. Người đàn ông mặt mày u ám đang tựa lưng vào vách khoang tàu cũng mở miệng: “Tính ra thì đội ta là nhóm có tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ cao nhất, tổn thất cũng thấp nhất. Trước đó Tổng tư lệnh còn gửi thư khen nội bộ nữa.”
Tên lùn gật đầu phụ họa: “Chủ yếu vẫn nhờ công của đội trưởng, làm việc chắc chắn, không hấp tấp. Nếu có thể lợi dụng ‘tai nạn’ để giết người thì tuyệt đối không tự mình ra tay.”
“Liếm đít đúng là nghề của cậu mà.” Người phụ nữ quyến rũ nằm trên ghế sofa cười khẩy, mọi người cười ồ lên.
Chốc lát sau, trong khoang tàu vang lên giọng nữ lạnh lẽo: “Tiếp nhận tín hiệu liên lạc từ bên ngoài, người gửi: Tổng tư lệnh.”
Mấy người lập tức nghiêm mặt, nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Trùng hợp vậy? Lại là khen thưởng nữa sao?
Trong lòng họ tràn đầy mong đợi.
Đội trưởng đặt tẩu thuốc xuống, điều chỉnh lại cảm xúc rồi đứng dậy, chọn kết nối.
Thế nhưng, vừa kết nối xong, đã nghe thấy một giọng gầm giận dữ, cố nén lửa giận: “Các cậu ở Ngân Hôi Tinh làm cái quái gì thế hả!?”

Bình Luận

0 Thảo luận