Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 53: Mai phục!?

Ngày cập nhật : 2025-06-26 20:38:22
“Các vị đoán xem, lần này sẽ câu ra được bao nhiêu con cá?” Trước cửa sổ sát đất rộng lớn, Trưởng phòng tình báo Lâm Diệu Tiên trong bộ vest chỉnh tề, khẽ lắc ly rượu vang đỏ trong tay, mỉm cười nhàn nhạt.
“Ai mà biết được, còn phải xem đám thợ săn tiền thưởng kia tham lam đến đâu.” Trưởng phòng hậu cần Đỗ Thành cười lạnh: “Một lũ ô hợp mà thôi.”
“Ba tổ chức khủng bố lớn liên kết cùng đám thợ săn tiền thưởng tấn công Bộ An ninh… Ừm… tội danh này, nghe cũng hay đấy chứ?” Tần Tiêu nở nụ cười ôn hòa, lên tiếng hỏi.
“Bộ trưởng nói rất đúng.” Đỗ Thành cười nịnh, “Lũ người đó đúng là tội ác tày trời.”
Ông ta biết rõ, đây là quyết định của Ủy ban quản lý thành phố Ngân Hôi.
Sắc mặt Trưởng phòng Phùng u ám, cũng đứng trước cửa sổ sát đất, trầm giọng nói: “Lão Vương, thằng nhóc tên Lý Minh kia, thực sự không thể giao cho tôi sao? Bao nhiêu năm tình nghĩa rồi, chút thể diện ấy cũng không cho tôi?”
“Anh cần nó làm gì, thật nghĩ là nó giết con anh à? Có bằng chứng không?” Trưởng phòng Vương cau mày.
Gương mặt Trưởng phòng Phùng đầy lạnh lẽo: “Tôi chỉ muốn hỏi nó vài câu thôi.”
Lâm Diệu Tiên cười hì hì: “Chuyện nhỏ như vậy thôi mà, chỉ là một sinh vật cấp F thôi, để lão Phùng hỏi một chút thì có sao đâu, người trong sạch thì chẳng sợ gì.”
Tần Tiêu ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Phùng Việt… tôi hiểu tâm trạng cậu vừa mất con, nhưng chuyện này… đến đây là kết thúc.”
“Bộ trưởng…” Sắc mặt Phùng Việt càng thêm khó coi. Ông ta biết Tần Tiêu vẫn luôn không ưa mình, chuyện hôm qua đã chạm vào điều tối kỵ của vị bộ trưởng này.
Lâm Diệu Tiên lập tức đổi sắc mặt đầy tự nhiên, khuyên nhủ: “Phải đấy, lão Phùng, không cần phải mãi truy đuổi một thằng nhóc nhỏ bé như thế.”
Phùng Việt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra bầu trời u ám ngoài cửa sổ sát đất.

“Đ* m*! Đ* m*! Đ* m*!”
Trong căn phòng bừa bộn, một thanh niên đầu húi cua vẻ mặt hoảng loạn, vội vàng đeo thiết bị thông minh trên bàn lên người, sau lưng còn khoác thêm một khẩu súng phóng lựu.
Ngay sau đó, hắn hấp tấp lao ra khỏi phòng, vừa mở cửa ra thì sắc mặt lập tức biến đổi, vội vàng đóng sầm lại, rồi như một mũi tên rời cung lao thẳng về phía cửa sổ.
Choang!
Kính vỡ vụn, một người từ ngoài lao thẳng vào, đè hắn ngã xuống đất. Hắn còn muốn phản kháng thì đã bị một con dao gấp kim loại kề sát cổ.
“Mày… chúng máy là ai!?” Hắn hoảng loạn hét lên, cố tỏ ra ngây ngô.
“Thợ săn tiền thưởng mà cũng chỉ có thế này thôi à?” Lão Diêu nhổ một bãi nước bọt, lưỡi dao lóe lên, máu tươi phun trào.
Bộ chỉ huy đã ra lệnh, đối với thợ săn tiền thưởng, sống chết tùy ý xử lý. Trong tình huống hiện tại, cũng chẳng ai có thời gian bắt sống về canh giữ.
“Cái này tính là của tôi đấy.” Lão Diêu đứng dậy, dùng thiết bị thông minh chụp lại xác chết.
“Gọi hậu cần đến dọn dẹp, chúng ta rút.” Nhìn căn phòng đầy máu, Dương Bằng hơi cau mày.
Ngay sau đó, kênh liên lạc vang lên giọng của hậu cần: “Lý Minh, Diêu Quang, Bành Cương, ba người các cậu đến số 134, phố Lộ Viễn.”
Lý Minh nhướn mày khẽ.
“Dương Bằng…”
“Phân ra hành động.” Dương Bằng không ngạc nhiên, lực lượng của họ đông, tụ tập lại chỉ tổ lãng phí hiệu quả.
Lão Diêu liền quay sang Lý Minh cười hề hề: “Đi thôi, tiểu huynh đệ, nghe nói cậu là một tay cứng cáp, để lão Diêu tôi mở rộng tầm mắt chút xem sao.”
Lão Diêu tuy hay trêu chọc, nhưng không có ác ý.
Mọi người lập tức chia ra hành động, mười người tách thành ba nhóm.
“Vị trí mục tiêu: tầng hai, phòng 207, nghi ngờ chỉ có một sinh vật cấp F, yêu cầu xử lý càng nhanh càng tốt.” Giọng báo cáo từ kênh tình báo vang lên.
Địa điểm mục tiêu cách đây không xa, cả nhóm nhanh chóng dùng phi hành khí đến nơi.
“Hai vị, có muốn thi xem ai ra tay nhanh hơn không?” Lão Diêu cười nói, “Công trạng này, ai giết thì người đó được.”
“Anh đã hạ được một tên rồi mà.” Bành Cương tỏ vẻ không hài lòng, ai mà chẳng muốn giành được hạt giống gene cấp E chứ.
“Tôi nhanh tay thì sao?” Lão Diêu cãi lại.
“Đến nơi rồi.” Lý Minh nhảy xuống khỏi phi thuyền. Đây là một nhà trọ nhỏ, Lão Diêu liền theo sát ngay sau, có vẻ sợ Lý Minh âm thầm ra tay trước.
Lý Minh nghiêng người, nhường đường lên lầu.
“Ồ, biết tôn trọng tiền bối, không tệ, không tệ.” Lão Diêu cười toe, đi lên tầng và đến trước cửa phòng mục tiêu, tiếp đó…
Rầm!
Một cú đá bật tung cửa, tay cầm dao gấp kim loại, anh ta xông thẳng vào, cùng lúc đó Bành Cương cũng đạp cửa sổ xông vào.
“Này, sao không có ai cả…” Lão Diêu lao vào hụt, tâm trạng vô cùng bực bội, khi bước ra cửa còn chất vấn cả bộ chỉ huy.
Ngẩng đầu nhìn, anh ta chợt sững người: “Ủa?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=53]

Thằng nhóc Lý Minh kia đâu rồi?”
Vù…
Đột nhiên, từ hai phòng bên cạnh vang lên một đợt sóng âm chói tai, mang theo tiếng rú sắc bén, cánh cửa gỗ vỡ tan, mảnh vụn bay tán loạn.
Không hay rồi, bị phục kích!
Sắc mặt lão Diêu biến đổi dữ dội, tai nghe vang lên âm thanh ong ong chói tai, ngay sau đó tóe ra tia lửa.
Anh ta và Bành Cương khom người lại, ngũ quan méo mó, rên rỉ đau đớn như thể chịu đựng cơn thống khổ cực độ.
Nhưng rất nhanh, từ trong phòng vươn ra hai cánh tay, kéo cả hai vào bên trong.
Ngay sau đó, một tấm khiên chống nổ gấp phía sau cánh cửa phát ra tiếng cạch cạch, cấu trúc kim loại lập tức bung ra, từ một khối tròn bằng kim loại chỉ trong chớp mắt đã mở rộng thành một tấm chắn to như cánh cửa.
Keng!
Chân đỡ cơ giới đâm xuyên sàn nhà, găm chặt xuống đất, các móc ngược hình ô bật ra, gia cố thêm lần nữa.
Gần như ngay sau đó, BÙM! Một luồng sóng xung kích lửa dữ dội từ hai bên tràn đến, nhiệt độ bỏng rát khiến mép tấm khiên chống nổ cũng ửng đỏ rực, sóng nhiệt cuồn cuộn thổi tung khắp phòng, thiêu rụi mọi thứ.
Thực sự là có phục kích… Lý Minh ẩn mình phía sau tấm khiên chống nổ. Anh chỉ vì cẩn trọng nên không lên lầu, mà men theo sau Bành Cương rồi rúc bên khung cửa sổ.
Là thợ săn tiền thưởng? Hay là kẻ nào khác?

Một lúc sau, ngọn lửa dịu đi đôi chút, chỉ còn rèm cửa và ga trải giường đang cháy âm ỉ, sàn nhà xung quanh cháy xém thành màu đen.
“Không chết chứ? Đã bảo đừng mạnh tay vậy mà… sóng âm là đủ rồi, bắn thêm quả đạn nổ nhiệt cao làm gì không biết.” Bên ngoài vọng đến giọng nói mơ hồ, bốn kẻ mặc trang phục tác chiến màu đen đang tiến lại gần căn phòng tàn tạ.
“Yên tâm, không chết đâu, dù sao cũng là kẻ từng giết vài sinh vật cấp F, cùng lắm là trọng thương, chỉ cần còn nói được là được.” Một người khác đáp lại.
“Cũng phải… hử? Đó là gì vậy?” Người đi đầu thò đầu vào nhìn, sững người. Trong ánh lửa lập lòe khắp phòng, trước mặt hắn lại sừng sững một tấm khiên kim loại màu đen, góc cạnh rõ ràng, mép tuy đỏ ửng vì nhiệt nhưng vẫn không nhúc nhích chút nào.
“Không ổn rồi!” Sắc mặt hắn đại biến, vừa cảm nhận được nguy hiểm thì còn chưa kịp quay đầu lại, một lưỡi dao sắc lạnh đã xuyên thẳng qua ngực hắn.
Trên lưỡi dao nhảy nhót tia điện màu lam chói mắt, vết thương cháy xém trong nháy mắt, thậm chí không kịp rỉ máu, nhưng tim đã ngừng đập.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Đám người kia dù bất ngờ nhưng đều dạn dày kinh nghiệm chiến đấu, phản ứng ngay lập tức. Những khẩu tiểu liên trong tay phun lửa, bắn nát thi thể đồng bọn thành từng mảnh.
Tuy nhiên, điều khiến họ sững sờ chính là, phía sau cái xác ngã xuống, kẻ vừa ra tay lại hoàn toàn không có vật gì che chắn, vậy mà cả dòng đạn từ cự ly gần rơi trúng người anh chỉ phát ra những tiếng “keng keng” lạch cạch như gõ vào kim loại.
Áo chống đạn? Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu bọn chúng, đồng thời lập tức điều chỉnh nòng súng, nhắm thẳng vào đầu.
Keng! Keng! Keng!
Trên má của đối phương, vậy mà lại hiện ra từng mảnh phiến giáp kim loại nhỏ li ti, tạo thành một lớp mặt nạ kim loại bám sát da, chặn đứng toàn bộ đạn bắn vào mà không để lại bất kỳ vết tích nào.
Cái quái gì vậy? Sao lại chui ra từ dưới da anh!?
Trong tay Lý Minh, con dao gấp kim loại của lão Diêu lấp lóe tia điện xanh, phát ra tiếng tách tách chói tai.
Ba người còn lại đột nhiên trở nên căng thẳng, lập tức nâng cao cảnh giác.
Nhưng…
Phập!
Hai kẻ còn sống đồng tử co rút cực độ, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.
Thân hình đối phương đã biến mất khỏi chỗ cũ, mà ngay bên cạnh họ, thi thể đồng bọn đang từ từ nứt ra, vết cắt cháy xém, con ngươi vẫn còn giật nhẹ.
Anh ra tay khi nào!?
Lý Minh quá nhanh, nhanh đến mức họ thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy.
Lý Minh đã xuất hiện sau lưng họ, như một tử thần thực thụ, ánh mắt lạnh lẽo và ngập tràn sát khí.
Đây chính là hiệu quả của kỹ năng [Cú bắn tích lực], tương đương với tăng gấp ba lần tốc độ và sức mạnh.
Lúc vừa rồi, năng lượng bùng nổ của anh gần đạt đến 300F, tức là ngang với 3E, tương đương với một đòn đánh của sinh vật cấp E sơ kỳ, bảo sao họ không kịp phản ứng.
“Mày… mày…” Hai tên còn lại hoảng sợ tột độ, thực lực của kẻ này hoàn toàn không giống trong hồ sơ, thậm chí mang lại cảm giác bị áp bức như khi đối mặt sinh vật cấp E.
Năng lượng của họ đều gần 80F, vậy mà không có chút sức phản kháng nào!
“Ai phái chúng mày đến?” Giọng nói lạnh lẽo như băng giá vang lên từ sau lưng, như thể đâm thẳng vào tủy sống.
“Mày muốn biết…” Một tên gắng giữ bình tĩnh, định bụng mặc cả.
“Thôi khỏi, nghe cuộc đối thoại lúc nãy là đoán ra rồi.” Lý Minh lạnh nhạt thốt ra một chữ: “Phùng…”
Hai kẻ kia cứng đờ cả người, nhìn phản ứng của chúng, Lý Minh biết mình đoán trúng, không do dự nữa, mỗi tên một nhát dao, kết thúc mạng sống.
“Đ* mẹ nó!” Trong phòng, lão Diêu lắc đầu, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tai ù, mắt hoa, cánh tay tê rát, bên ngoài cháy xém, rõ ràng là bị sóng xung kích sượt trúng.
“Lão Bành, cậu ổn chứ…”
“Ổn…” Bành Cương mắt đỏ rực, ôm đầu rên rỉ, giọng trầm đục: “May mà có cái khiên chống nổ này…”
“Khỉ thật, thằng nhóc kia đâu rồi.” Vừa nhấc tấm khiên lên, lão Diêu mới sực nhớ đến Lý Minh, lại phát hiện con dao của mình mất tiêu, quay đầu nhìn về cửa sổ vỡ nát, sốt ruột nói: “Bọn kia đến với ý đồ rõ ràng, chuẩn bị đầy đủ thế kia, sao nó lại dám một mình lao ra đánh!?”

Bình Luận

0 Thảo luận