Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 32: Huấn luyện súng ống.

Ngày cập nhật : 2025-06-22 17:33:52
Căn phòng u ám, tường làm bằng kim loại xám tro, ở giữa là bàn tròn, xung quanh có năm chỗ ngồi, trong đó bốn chỗ chỉ là hình chiếu màu đen, thỉnh thoảng hiện lên các đốm nhiễu trắng, không nhìn rõ mặt, chỉ nghe được giọng nói.
Chỉ có Tần Tiêu là thân thể thật, thiết bị trước mặt ông ta cũng đang ghi lại dữ liệu, truyền hình ảnh đi nơi khác.
“…Lão Tần, lần này bên Bộ An ninh các ông cũng nổi bật quá nhỉ.” Một bóng hình mở lời, “Chỉ là, hành động lớn như vậy, sao trước đó không thông báo cho chúng tôi một tiếng?”
Tần Tiêu cười hề hề: “Hành động nội bộ của Bộ An ninh, tất nhiên không cần phải thông báo cho các vị.”
“Cũng đúng…” Người đó gật đầu, rồi lại nói: “Nhưng bây giờ chuyện đã xong rồi, cũng nên nói rõ chứ, tin tức từ đâu ra? Bàng Văn Long rốt cuộc chết thế nào?”
“Tin do cấp dưới cung cấp, mấy chuyện nhỏ như vậy tôi không để tâm lắm.” Tần Tiêu ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn Bàng Văn Long chết như thế nào, chẳng phải các người cũng biết rồi sao? Bị Lý Minh giết.”
“Lý Minh? Nửa tháng trước còn trốn trong nhà không dám ló mặt ra, mà vài hôm sau đã giết được Bàng Văn Long? Bộ An ninh các ông nghĩ mình thực sự có năng lực cải tử hoàn sinh à?” Có người không nể nang gì mà cắt ngang, giọng mang ý sâu xa: “Lão Tần, đừng nhúng tay quá sâu vào chuyện của người khác.”
Tần Tiêu không để tâm, liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Các vị, Tổ điều tra Liên sao và đoàn hộ tống từ Lam Tinh sắp tới, có ai muốn bị kéo xuống ngựa chứ?”
Im lặng. Không ai lên tiếng.
“Đã đến lúc dọn dẹp rồi. Không nỡ tự mình xuống tay thì để người khác làm giúp.” Tần Tiêu cười nhạt như mỉa mai, “Ngày mai, bang Dã Cẩu có một lô hàng đến, ai có hứng thú nào?”

Lý Minh xin nghỉ một ngày, vẫn ở nhà suốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=32]

Đến giữa chiều, cơ thể bị điện giật đến mức mệt lả, anh mới từ trong bồn nước bước ra.
“Nước dinh dưỡng cũng sắp hết rồi, vừa hay chuẩn bị mua thuốc phát triển gene, tiện thể mua về luôn.”
Anh thay đồ, ra khỏi nhà, tiện đường chào ông Dương.
“Hôm nay không đi làm à?” Ông Dương ngạc nhiên hỏi.
“Không, cháu xin nghỉ.” Lý Minh đáp ngắn gọn.
Ông Dương trò chuyện vài câu, rồi bất chợt mắng: “Cái thằng ranh này, lần trước còn dám bảo là không nguy hiểm gì, giết cả Bàng Văn Long mà cũng không nói cho ông biết!”
“Ông còn phải xem tin tức mới biết!”
“Thật sự không có nguy hiểm gì mà, có chú Dương lo cho cháu mà.” Lý Minh bất lực giải thích.
“Đừng có kiếm cớ cho cái thằng chết tiệt đó!” Ông Dương gõ gậy lia lịa, khóe mắt lại hoe đỏ, “Cháu phải cố gắng lên… cố gắng thật nhiều…”
Ông ấy cảm thấy rất mừng cho anh. Hồi đó khi phát hiện Lý Minh nghi là tự sát, ông ấy đã lo lắng đến phát hoảng. Nhưng giờ nhìn thấy thằng bé có tiền đồ như vậy, sống mũi ông lại cay xè.
Lý Minh mỉm cười nói: “Ông yên tâm, cháu nhất định sẽ cố gắng.”

Vẫn là chỗ cũ mà Lý Minh đã mua dinh dưỡng lần trước, Tiệm Dinh Dưỡng Ông Trương, lần này anh mua hẳn hai mươi ống, khách hàng lớn nên được chiết khấu 20%.
Anh còn nhờ ông chủ điều một ống thuốc phát triển gene cấp F từ tiệm của bạn ông ấy về, đỡ phải chạy lòng vòng. Tổng cộng hết 21.000 tinh tệ, hẹn giờ giao hàng, anh bảo ông chủ khoảng mười giờ tối cho người giao đến.
Sau đó anh đi nhặt phế liệu, 3.000 tinh tệ, làm chín tiếng, thu được 60 điểm năng lượng kim loại và ba tấn vật liệu.
Anh căn giờ quay về nhà, vừa khéo hàng được giao tới: thuốc phát triển gene và dung dịch dinh dưỡng.
Có lẽ vì nghe thấy tiếng động, cửa tiệm của ông Dương mở ra, Dương Dụ lao ra ngoài, động tác rất nhanh, khiến ánh mắt Lý Minh hơi nheo lại.
“Cậu xin nghỉ hôm nay à?” Dương Dụ mặc váy ngủ trắng, cánh tay để trần, xương quai xanh và cả một mảng da thịt trắng ngần, vẻ mặt vô cùng phấn khích: “Thôi được rồi, cậu thấy tôi thế nào?”
“Thấy cậu chỗ nào thế nào?”
“Cái gì mà ‘chỗ nào’?” Dương Dụ liếc xéo anh một cái rồi nói: “Không nhận ra cũng thôi, để tôi nói thẳng luôn nhé, hôm nay tôi đã dung hợp hạt giống gene rồi.”
“Cảm giác kỳ diệu lắm, bây giờ tôi thấy mình khỏe cực kỳ luôn, ba tôi nói nếu phát triển đến cực hạn còn có thể điều khiển nước nữa cơ.”
Cô ấy rất hưng phấn, nói thao thao bất tuyệt. Thật ra Lý Minh ngay từ đầu đã nhận ra cô ấy có gì đó khác thường rồi, tốc độ nhanh hơn hẳn, rõ ràng là đã dung hợp hạt giống gene.
“Chỉ là việc phát triển hơi phiền phức, nghe nói phải rèn luyện trong nước mới được…” Cô ấy lại thở dài than vãn.
Lý Minh bất ngờ hỏi: “Có phải sinh viên nào của Đại học Công nghệ Thủ đô cũng đều là sinh vật cấp F trở lên không?”
Dương Dụ lắc đầu: “Cũng không phải là quy định bắt buộc đâu, nhưng gần như là vậy rồi. Dưới nền văn minh Lam Tinh có sáu hệ sao, học sinh các nơi đều lấy Đại học Công nghệ Thủ đô làm mục tiêu. Phần lớn gia đình đều chuẩn bị xong xuôi trước khi nhập học.”
“Một số gia đình giàu có thì còn mạnh hơn nhiều…”
Lý Minh bừng hiểu ra.
Sau khi chia sẻ xong, Dương Dụ vừa ngân nga hát vừa quay người đi vào nhà.
“Thử xem loại thuốc phát triển này thế nào đã.” Lý Minh trở lại tầng trên, trong tay cầm ống thuốc phát triển, cả ống thuốc dài, mảnh, có màu lam nhạt.
Theo hướng dẫn, loại thuốc này có thể giúp tăng tốc độ phát triển gene khoảng 10% - 30% trong vòng ba ngày.
Uống cạn một hơi, vị chua chua ngọt ngọt, ngon hơn dung dịch dinh dưỡng nhiều.
Ngay sau đó, anh cảm nhận được bụng nóng lên như có một quả cầu lửa bốc lên, tỏa ra bốn chi.
Thừa thắng xông lên, anh thay sang bộ đồ chuyên dùng để phát triển, lập tức bắt đầu trị liệu bằng điện. Luồng nhiệt trong cơ thể như bị đánh thức, nhanh chóng lưu chuyển khắp toàn thân.
Sáng hôm sau, trời vừa hửng sáng, sắp sang tháng Bảy, trời lại càng thêm oi bức.
“28%.” Đôi mắt Lý Minh sáng rực, theo tốc độ phát triển thường ngày, hôm nay lẽ ra chỉ đạt 26% thôi mới phải.
“Hiệu quả tăng cường của thiết bị kiểm tra có thể cộng dồn với thuốc phát triển.”
Lý Minh duỗi chân tay, do thể chất và thời gian rèn luyện khác nhau, không phải ai cũng có thể hấp thụ hết toàn bộ dược lực của thuốc, vì vậy thường có độ sai lệch.
Nhưng anh thì khác, có thể hấp thu lượng thuốc nhiều hơn trong thời gian ngắn hơn, hiệu quả cực kỳ cao.
“Đã sắp đạt 30% rồi, chắc có thể bắt đầu học chiến kỹ. Nhưng mà… mấy chiến kỹ cấp thấp thì đúng là phí thời gian. Chỉ có năng lực cốt lõi, [Kích phát lôi điện] đáng để xem thử…” Lý Minh lắc đầu, tạm gác chuyện này lại.
Hôm nay anh đến Bộ An ninh đúng giờ, ánh nhìn chú ý đến anh cũng giảm hẳn.
“Hôm qua đi đâu vậy?” Lê Ninh vừa ngồi trên ghế ăn sáng vừa tiện miệng hỏi.
“Đi dạo đây đó thôi, tiện mua ít dung dịch dinh dưỡng.” Lý Minh đáp.
Lê Ninh cũng không để ý gì, lại hỏi: “À phải rồi, thủ tục chuyển sang chính thức của cậu được duyệt rồi, có muốn đi huấn luyện súng ống không? Phải qua lớp huấn luyện này mới được phép mang súng, lần trước tôi thấy cậu có vẻ thích.”
“Đi.” Lý Minh lập tức đứng dậy, hai người cùng vào thang máy, lên tầng 143.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Âm thanh nặng nề vang lên xuyên qua phòng tập, nơi này có không ít người đang huấn luyện, trong giai đoạn này, độ chính xác của súng rất quan trọng.
“Đi thôi, bắt đầu từ những bước cơ bản nhất.” Lê Ninh dẫn Lý Minh vào phòng huấn luyện, chọn một chỗ trống.
[Đang ghi dữ liệu… Lý Minh, cho phép luyện tập.] Thông tin xác nhận xong, tấm chắn được nâng lên, trước mắt là một khẩu súng lục màu bạc.
“Súng lục Balkan, dùng đạn 7.62mm, tầm bắn hiệu quả 50 mét, độ giật không lớn, rất phù hợp cho người mới tập bắn.” Vừa nói, Lê Ninh vừa cầm súng lên, ánh mắt sắc bén.
Đoàng! Đoàng! Đoàng! Liên tiếp ba phát đạn vang lên.
“10… 9… 10.”
Âm thanh báo điểm vang lên, Lê Ninh nở nụ cười đắc ý, có chút tự mãn: “Lâu không tập, hơi lụt tay rồi.”
“Đến đây, tôi dạy cậu…” Không biết vì sao, lúc nói câu này, trong lòng Lê Ninh lại dâng lên một cảm giác khó tả.
Từ sau khi tiếp nhận dẫn dắt Lý Minh, trên danh nghĩa là Lý Minh học hỏi từ cậu ấy, nhưng thực tế thì cậu ấy chưa dạy được gì, ngược lại còn bị anh làm cho chấn động không ít lần.
Giờ thì cuối cùng cũng tới lĩnh vực mà cậu ấy am hiểu.
Súng ống, thứ chủ yếu dựa vào kinh nghiệm. Dù sao cậu ấy cũng tốt nghiệp từ Học viện Vệ sĩ chính quy, thời gian cầm súng cộng lại cũng được năm sáu năm rồi.
Trong huấn luyện súng ống thông thường, cho dù là người có thiên phú, cũng phải mất ít nhất một tháng mới có thể chính thức cầm súng chiến đấu.
“Cách cầm súng sai rồi!”
“Tôi vừa nói với cậu thế nào hả!?”
Cậu ấy bắt đầu tưởng tượng ra cảnh được quát mắng Lý Minh, trong lòng lại thấy… sảng khoái một cách kỳ lạ.

Bình Luận

0 Thảo luận