Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 54: Giết! Trưởng phòng Phùng gửi lời chào đến các vị.

Ngày cập nhật : 2025-06-27 17:03:25
“Giết!” Bành Cương bất ngờ bật dậy, giơ tấm khiên chống bạo động chắn trước người, rồi lao thẳng ra ngoài.
“M* kiếp, đợi tôi với!” Lão Diêu cũng lật người bật dậy, nhưng vừa ngẩng đầu thì đã thấy Bành Cương khựng lại giữa hành lang, đứng chết trân tại chỗ, giơ khiên chống bạo động lên, mắt nhìn chằm chằm về bên phải, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, như thể vừa thấy điều gì không thể tưởng tượng nổi.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?” Lão Diêu lo lắng hỏi, nhưng Bành Cương không nói lời nào. Lão Diêu dè dặt bước tới gần, bất chợt ló đầu ra nhìn thử, rồi cũng chết lặng tại chỗ.
Chỉ thấy giữa hành lang là một vũng máu lớn, vài khúc thi thể nằm ngổn ngang, còn trên tường thì ngoài vài vết cháy xém ra, chẳng hề có dấu vết chiến đấu nào.
Trong ánh lửa còn sót lại, Lý Minh đang lau con dao gập kim loại trong tay.
“Xin lỗi, tôi mượn chút.” Ngẩng đầu thấy lão Diêu chỉ ló mỗi cái đầu ra nhìn, Lý Minh liền ném con dao gập qua.
“Không… không sao…” Lão Diêu nuốt nước bọt. Trước đây anh ta có nghe kể Lý Minh từng chiến đấu một trận máu lửa với ba cá thể cấp F, còn giết sạch bọn họ.
Nhưng lúc đó anh ta chỉ nghĩ mấy tên thợ săn tiền thưởng đó có lẽ không mạnh lắm, mức độ phát triển gene còn thấp, hơn nữa Lý Minh lúc đó cũng bị thương.
Nhưng cảnh tượng trước mắt... thật sự khiến anh ta rùng mình. Từ lúc bị tấn công đến giờ đâu có bao lâu? Mà đã giải quyết xong hết rồi? Quá kinh khủng!
“Cảm ơn.” Lý Minh nhận tấm khiên chống bạo động từ tay Bành Cương, gập lại rồi tiện tay nhét vào trong áo.
“Cái khiên của cậu…” Lão Diêu ngập ngừng.
“Hử?” Lý Minh quay sang nhìn.
“Đã được cải tiến rồi phải không?” Lão Diêu hỏi.
“Mắt tinh đấy.” Lý Minh đáp rồi giơ thiết bị thông minh lên chụp ảnh, “Mấy người này, tính cho tôi.”
“Tất nhiên là của cậu, tất nhiên là của cậu rồi!” Lão Diêu vội vàng phụ họa, nhưng ánh mắt lại thoáng lưỡng lự, quần áo trên người mấy xác chết này, nhìn không giống thợ săn tiền thưởng cho lắm.
Tuy nhiên, anh ta không dám nói ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=54]

Vì lúc này trên người Lý Minh toát ra một khí tức cực kỳ nguy hiểm.
“M* kiếp, rốt cuộc trung tâm chỉ huy lấy đâu ra cái thông tin tình báo rác rưởi thế này, suýt thì hại chết tụi mình!” Lão Diêu chửi bới rồi chuyển hướng câu chuyện, nhưng thấy Lý Minh đang đi về phía cầu thang.
Anh ta vừa định đuổi theo, đã nghe giọng Lý Minh vọng lại: “Đừng đi theo, tôi còn việc phải làm.”
Giọng tuy bình thản, nhưng khiến lão Diêu lạnh sống lưng.
“Tàu bay ngoài kia, tôi dùng trước.”
Khóe miệng lão Diêu giật giật, không nói nên lời, chỉ ngẩn người nhìn Lý Minh biến mất.
“Thế này là phạm quy rồi.” Bành Cương lẩm bẩm.
“M* kiếp, sao lúc nãy cậu không nói?” Lão Diêu bỗng thấy bực dọc vô cớ.
“Tôi sợ cậu ta nổi điên, giết luôn cả tôi.”
“Giờ cậu nói cũng như không!”
“Nhưng ít ra cũng chứng minh là tôi có nhắc rồi.”
Lão Diêu trợn tròn mắt nhìn cậu ta, tên lông mày rậm mắt to này, vậy mà đầu óc cũng chẳng đơn giản chút nào.

Ầm!
Một luồng sóng xung kích dữ dội cuốn theo khói đen cuồn cuộn bùng lên, trong chớp mắt, kính pha lê vỡ tan tành, cửa sổ sát đất nổ tung, ngọn lửa chói lóa liên tục bùng phát và lan rộng.
Phùng Việt và Lâm Diệu Tiên, hai người đứng gần nhất, lập tức bị hất bay ra xa, một lớp màng chắn xanh lam lấp lánh hiện lên bao phủ lấy cơ thể họ.
Ngay sau đó, còi báo động chói tai vang dội khắp toàn bộ tòa nhà tổng bộ Bộ An ninh, các thành viên hậu cần còn ở lại đều tái mét mặt mày vì kinh hoàng.
Vèo! Vèo!
Đuôi lửa của những quả tên lửa xé rách bầu trời, lao đến đúng vị trí vừa bị tấn công, âm thanh nổ vang trời lại vang lên lần nữa!
“Tất cả… bộ… tổng bộ bị tập kích… mau… nhanh chóng…”
Âm thanh đứt quãng phát ra từ kênh liên lạc của phi cơ. Lý Minh đeo tai nghe dự phòng, liếc nhìn về phía khói đen đang bốc lên cuồn cuộn.
“Tổng bộ Bộ An ninh… ồn ào cỡ này… bọn thợ săn tiền thưởng đó, đúng là không phải hạng xoàng.” Lý Minh lẩm bẩm.
Anh điều khiển phi cơ, lao thẳng về phía tòa nhà tổng bộ Bộ An ninh.

“Ai đã tiết lộ tin tức? Bọn chúng sao biết được chúng ta ở đây?” Trưởng phòng Vương mặt mày xám ngoét, lảo đảo đi theo Tần Tiêu và những người khác. Tiêu Vũ bước vào đường hầm thoát hiểm khẩn cấp, bộ vest rách tả tơi, gương mặt cũng đầy vẻ nặng nề.
“Mẹ nó, bọn thợ săn tiền thưởng này đúng là chán sống rồi, dám tấn công cả tổng bộ Bộ An ninh!” Lâm Diệu Tiên nghiến răng ken két, trên làn da lộ ra chi chít vết cháy sém, “Tôi nhất định sẽ băm nát từng tên!”
“Bộ trưởng! Đường hầm thoát hiểm bị khóa rồi!” Tiêu Vũ vội vàng quay lại báo cáo. Chiếc thang máy phía sau bức tường kim loại dày đặc đang nhấp nháy ánh đèn đỏ, hoàn toàn không thể mở.
“Hệ thống thoát hiểm khẩn cấp hoạt động độc lập với hệ thống an ninh của Bộ An ninh, sao có thể bị khóa chứ?” Đỗ Thành kinh hãi, “Chẳng lẽ có người của chúng đã xâm nhập vào trong!?”
“Bộ trưởng! Trong tòa nhà phát hiện dao động phóng xạ cực mạnh, nghi ngờ là bom hạt nhân!” Một giọng nói hoảng loạn vang lên qua kênh liên lạc. Chân mày Tần Tiêu nhíu chặt, sắc mặt lập tức biến đổi!
Bom hạt nhân!?
“Đám người bên dưới làm ăn kiểu gì vậy!? Bom hạt nhân mà cũng để lọt vào được!?” Lâm Diệu Tiên mặt tái xanh như tàu lá chuối.
“Lũ thợ săn tiền thưởng lần này… không đơn giản.” Tần Tiêu trầm giọng, “Không thể dùng thang máy. Cầu thang thì quá chậm. Nhảy xuống từ cửa sổ thôi!”
Trưởng phòng Vương không nhịn được kêu lên: “Nhảy xuống á? Cách mặt đất hơn một nghìn mét, nhảy xuống chẳng phải tự dâng mình vào tầm ngắm của bọn chúng sao? Bộ trưởng, đó là tự sát!”
Tần Tiêu lạnh lùng đáp: “Vậy thì ở lại đây chờ chết đi.” Sau đó ông ta quay sang mấy vệ sĩ đi cùng: “Các cậu rút lên tầng thượng, ở đó có phi cơ.”
Dứt lời, ông ta xoay người lao về phía cửa sổ bên cạnh.

“Ầm!” Chiếc phi cơ vừa cất cánh từ tầng thượng tòa nhà Bộ An ninh lập tức bị bắn nát, ngọn lửa bùng sáng rực trời.
“Lão đại, mấy cái xác cháy đen rơi xuống, chắc là mồi nhử.” Một giọng nói vang lên từ kênh liên lạc không xác định.
“Tìm thấy rồi, phía tây tòa nhà Bộ An ninh. Mấy người đó vừa nhảy xuống, đang dùng tường ngoài để giảm tốc, ước tính sẽ tiếp đất trong khoảng 45 đến 75 giây.”
“Lão đại, đám vệ sĩ đã phản ứng rồi. Những thợ săn tiền thưởng khác chỉ có thể cầm chân họ tối đa năm phút. Tám phút nữa sẽ có người tiếp viện, mười hai phút sau chúng ta sẽ bị bao vây.”
“Tass, gây chút trở ngại cho mấy lão đó, theo dõi họ sát sao. Ngoài ra, chuẩn bị sẵn EMP...” Người chỉ huy trong kênh liên lạc ra lệnh một cách trật tự, không chút căng thẳng.
“Rõ…”
Trong giọng nói đó không hề có sự lo sợ hay bối rối, như thể mọi chuyện đều đã nằm trong kế hoạch.

“Rẹt!” Cánh tay của Phùng Việt đâm sâu vào tường ngoài tòa nhà Bộ An ninh, đối với một thể sinh mệnh cấp E, bê tông cứng cáp chẳng khác gì đậu hũ.
Gương mặt Phùng Việt nghiêm trọng, bỗng nhiên đầu ông ta nghiêng mạnh sang một bên… “Đoàng!” Một viên đạn sượt qua tai, găm vào tường. Dù không trúng đích, nhưng khiến ông ta mất cân bằng, suýt chút nữa rơi khỏi bức tường tòa nhà.
“Phản ứng khá đấy…” Qua ống ngắm, gương mặt sa sầm của Phùng Việt hiện rõ mồn một. Tay bắn tỉa lập tức bóp cò.
Đoàng! Đoàng! Đoàng… Khẩu súng bắn tỉa đen kịt liên tiếp khai hỏa.
Lâm Diệu Tiên cảm thấy vai trĩu xuống, một cơn đau nhói lan ra, trong lúc đang rơi, ông ta không thể né liên tục và đã trúng một phát.
Những người khác cũng bị tấn công, nhưng lập tức điều chỉnh tư thế, khoảng cách đến mặt đất chỉ còn vài trăm mét.
“Ầm!” Cát đá bắn tung tóe, mặt đất xuất hiện từng hố sâu. Phùng Việt phun ra một ngụm máu tươi, rồi loạng choạng ngã nhào, tóc bị cháy sém, toàn thân đau nhức.
Nhưng ông ta phản ứng cực nhanh, nghiến răng đứng dậy, lao ngay vào chỗ tối để tránh bị phát hiện.
“Có tay bắn tỉa! Ở tầng cao nhất tòa nhà Kim Đỉnh! Gần đây nhất, ai ở gần đó thì mau ngăn hắn lại!” Tần Tiêu vừa tiếp đất, là người ít bị thương nhất, vừa ấn tai nghe vừa lạnh giọng ra lệnh.
“Bắn tỉa sao?” Ánh mắt Lý Minh lóe lên. Anh vừa đáp xuống mái một tòa nhà gần đó, nhìn về hướng Tần Tiêu chỉ.
Đó chính là tòa nhà cao nhất gần Bộ An ninh.
“Vị trí đẹp đấy.” Lý Minh điều khiển phi cơ, nhanh chóng bay về phía mục tiêu.
Vị trí quan sát mà anh chọn vốn đã rất gần, chỉ mất hai ba phút là đến nơi.
“Ù…” Đột nhiên, cơ thể Lý Minh khựng lại. Một luồng sóng điện từ xanh lam lóe lên từ đâu đó, rồi nhanh chóng khuếch tán theo hình bán cầu. Mọi nơi nó đi qua, đèn tắt phụt, màn hình chớp nháy loạn xạ.
Phi cơ mà Lý Minh điều khiển cũng bắt đầu mất kiểm soát, lao thẳng xuống, toàn bộ màn hình đều nhiễu sóng và hiện đầy tuyết trắng.
“Một dạng nhiễu sóng nào đó?”
“Rầm!” Lý Minh đá tung cửa phi cơ, nhanh chóng liếc qua mái nhà phía trước không xa lắm, trong đầu đã tính ra được khoảng cách giữa hai nơi.
Anh bám lấy khung kim loại, bốn cánh tay máy phía sau lưng đột ngột bung ra, đồng loạt phát lực. Phi cơ rơi nhanh hơn, nhưng Lý Minh lại phóng ngược ra khỏi đó, cánh tay máy biến mất cùng lúc.
“Vù!” Gió rít bên tai.
“Rầm!” Lý Minh tiếp đất vững vàng ngay mép mái nhà, lập tức lao về phía cửa cầu thang.

“Ê, Tass, thằng trên phi cơ kia… sống sót kìa.” Trong kênh liên lạc, có người kinh ngạc nói, rồi trêu chọc: “Bật nhảy khủng thật đấy. Hạt giống gene của hắn chẳng lẽ là… chuột túi à?”
“Không có thông tin về hắn à?” Tass hỏi.
“Có chứ… Lý Minh, hiện là trẻ mồ côi, công dân thành phố Ngân Hôi, mới gia nhập Bộ An ninh không lâu, tiến độ phát triển gene 60%... không có gì nguy hiểm.”
“Cẩn thận vẫn hơn…” Tass trầm giọng: “Rod, mạng tôi giao cho cậu đấy.”
“Yên tâm đi, tôi đang ngắm bắn rồi.” Giọng Rod thoải mái: “Một viên là xong.”

Bình Luận

0 Thảo luận