Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 90: Tôi bị phục kích!

Ngày cập nhật : 2025-08-02 14:43:02
Đinh Huy hít sâu một hơi, thực ra ngay từ khi nhìn thấy Lý Minh luyện lõi từ bằng tay không, thầy ấy đã chắc chắn rằng trình độ của thằng nhóc này không thua kém mình, thậm chí có phần vượt trội.
“Sử dụng thử xem.” Thầy ấy nói.
“Được ạ.” Lý Minh cầm găng tay lên, đeo vào…
[Găng Tay Tụ Điện Từ – cấp E: Do kỹ sư cơ khí Lý Minh chế tạo, nhưng vì hạn chế về vật liệu nên bên trong không được ổn định.
Điều kiện kích hoạt: 400 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Khống chế nguyên tố Lôi – 40%.
Kỹ năng đặc biệt – Tụ Điện Từ: Tích năng lượng trong 3 giây, tăng 100% sát thương nguyên tố Lôi.]
Không phải món gì cao cấp, chỉ thuộc loại trung bình.
Tách tách…Tia hồ quang điện bắn ra, nhảy qua lại giữa hai găng tay, kèm theo tiếng rít điện chói tai.
Mọi người xôn xao, thấy tia điện tóe ra như vậy, vô thức lùi lại vài bước.
Loại năng lượng cấp nguyên tố này, đừng nói là với người bình thường, ngay cả sinh mệnh cấp F cũng có thể bị thương.
Trình độ kỹ thuật này, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với bọn họ.
“Nếu bản thân là người khống chế nguyên tố Lôi thì có thể trực tiếp mượn sức tấn công của găng tay.” Lý Minh giơ tay lên, một luồng điện lao ra, rơi xuống gần đó, "đoàng" một tiếng, để lại vết cháy đen.
“Còn nếu không phải, cũng có thể nạp năng lượng từ dòng điện ngoài trước.” Vừa nói, tinh thể đen ở trung tâm găng tay dần chuyển sang màu xanh lam rực rỡ.
“Sau đó tập trung năng lượng để bùng nổ!” Lý Minh đập hai tay vào nhau, găng tay va chạm, một tia điện cực mạnh phóng ra, rơi xuống không xa, "ẦM" một tiếng, căn phòng vang dội.
Mặt ai nấy đều tái xanh, nếu thứ đó rơi trúng người, e rằng cháy đen tại chỗ.
“Ừm…” Lý Minh định nói tiếp, nhưng tinh thể đen ở trung tâm găng tay đột nhiên nhấp nháy.
Sắc mặt Đinh Huy biến đổi, quát lớn: “Bỏ ngay ra!”
Nhưng đã muộn, tia điện bắn ra khắp găng tay, tia lửa bắn tung, chỉ nghe “đùng” một tiếng, găng tay nổ tung.
Mọi người giật mình, hoảng hốt lùi lại, nhưng phát hiện ra những tia điện đó không lan ra ngoài, ngược lại bị một sức mạnh mạnh mẽ kìm hãm, dần tụ lại thành một quả cầu sét nhỏ trong lòng bàn tay Lý Minh.
Hiệu ứng kiểm soát nguyên tố của [quả cầu luyện thể], không phải trò đùa.
Anh tiện tay ném về một góc đất trống, lần này tiếng nổ càng lớn, Lý Minh thở dài: “Xin lỗi thầy, em kiểm soát chất lượng chưa tốt.”
“Đủ rồi, thế là đủ rồi.” Đinh Huy nuốt nước bọt, nói: “Không phải lỗi của em, bản thân vật liệu đã là hàng lỗi, không ổn định.”
“Vậy là em hoàn thành rồi?” Lý Minh hỏi.
“Hoàn thành rồi, hoàn thành rồi! Về sau em khỏi phải đến lớp…” Đinh Huy đang nói dở, bỗng ngừng lại, liếc nhìn những người khác, rồi kéo Lý Minh sang một góc, có phần kích động: “Em là thiên tài.”
“Em biết.” Lý Minh bình tĩnh đáp.
Đinh Huy nghẹn lời, lại nói tiếp: “Thiên phú của em về cơ khí thực sự rất mạnh, trình độ rất cao. Thầy của thầy là Giáo sư Hạ, em có hứng thú…”
“Thưa thầy, em là người của Giáo sư Ngô.” Lý Minh lịch sự lắc đầu.
“Phải, phải, em là người của Giáo sư Ngô.” Sắc mặt Đinh Huy thay đổi liên tục, không cam lòng nói: “Thứ Giáo sư Ngô cho được, Giáo sư Hạ cũng cho được. Thiên phú của em còn vượt xa tiềm năng phát triển!”
“Thầy à, lời này mà truyền ra thì không hay đâu, em sẽ coi như chưa nghe thấy gì nhé.” Nói đùa à, thầy Ngô kia rõ ràng có bí mật lớn đấy.
Đinh Huy thấy Lý Minh đã quyết, đành thở dài, có chút mất mát: “Thôi vậy, nếu thầy của thầy biết, chắc sẽ tiếc chết mất.”
Sau đó Đinh Huy đưa Lý Minh trở lại, công khai tuyên bố anh đã vượt qua thử thách, trong vòng một năm tới không cần đến lớp.
Không ai có ý kiến gì, ngay cả những người cùng tham gia cũng không dám mở miệng, đồ do họ làm ra cũng chẳng dám lấy ra trình làng.
Lý Minh cảm ơn, nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ chiều, không khỏi nhíu mày: Tiết học chiều nay… có vẻ muộn rồi.

“…Cấp C là một bước ngoặt, không chỉ là nâng cấp tầng sinh mệnh, mà còn…” Giáo sư Bạch đang giảng, phía sau màn hình ba chiều hiện lên chuỗi gene hình xoắn ốc, cùng nhiều hình ảnh minh họa.
Đúng lúc này, cửa mở, một bóng người bước vào, Giáo sư Bạch nhíu mày, nhạt giọng: “Em đến muộn đấy.”
Mọi người quay đầu lại nhìn, người vừa đến chính là Lý Minh.
“Xin lỗi thầy.” Lý Minh không giải thích, chỉ xin lỗi.
Giáo sư Bạch liếc nhìn anh: “Em lễ độ hơn thầy của em nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=90]

Đứng nghe giảng đi.”
Chuyện này gần như không tính là trừng phạt.
Giáo sư Bạch uống ngụm nước, tiếp tục nói: “Đến cấp C, sẽ thức tỉnh một năng lực vô cùng quan trọng.”
“Giải phóng gene!” Tề Tinh nói to, Lý Minh nhíu mày, không hiểu rõ lắm.
Giáo sư Bạch trừng mắt nhìn Tề Tinh: “Đúng, chính là giải phóng gene.”
“Thông qua gene giải phóng, có thể biến một phần cơ thể thành hình thái nguyên sinh của hạt giống gene đã dung hợp, từ đó thu được sức mạnh mạnh mẽ hơn.”
“Đồng thời, giải phóng gene cũng là thành phần quan trọng trong chuỗi gene.”
Biến thành hình thái nguyên sinh của hạt giống gene? Không phải là dị biến gene à?
Lý Minh không hiểu, biết mình còn thiếu kiến thức, liền hỏi thẳng: “Thưa thầy, cho em hỏi, giải phóng gene và dị biến gene khác nhau ở điểm nào?”
Có vài ánh mắt liếc qua, Nam Hoa Tinh nở nụ cười nhàn nhạt.
Giáo sư Bạch ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Về bản chất thì không khác gì nhau, chỉ là một bên có thể kiểm soát, một bên thì không.”
“Ranh giới giữa hai cái rất mơ hồ, ở cấp độ sinh mệnh C, điều quan trọng nhất là giữ cân bằng giữa gene giải phóng và gene dị biến.”
Lý Minh gật đầu, có phần đăm chiêu.
“Nhiều chuỗi gene mạnh mẽ, thực chất là sự kết hợp của nhiều hình thái giải phóng gene, bổ trợ lẫn nhau.”
“Nhiều người lầm tưởng rằng chỉ cần dung hợp theo thứ tự của hạt gene là có thể tạo thành chuỗi gene, nhưng thực ra không đơn giản như vậy.” Giáo sư Bạch giải thích thêm: “Chuỗi gene…”
Tề Tinh lắc đầu: “Thưa thầy, bọn em đều biết chuỗi gene rất mạnh, nhưng nhiều gene nguyên sinh của chuỗi gene đều bị các thế lực Liên sao kiểm soát, bọn em làm gì tiếp cận được?”
“Tự cho mình là đúng!” Giáo sư Bạch quát: “Đó là khái niệm do các thế lực Liên sao cài vào. Về bản chất, hạt giống gene cấp C mới là điểm khởi đầu của chuỗi gene.”
“Chuỗi gene cấp thấp, tính tương đồng và tính đặc thù đều không cao, có thể thay thế được.”
Câu này vừa nói ra, những người còn thờ ơ lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Nhưng mà…” Tề Tinh cau mày.
“Đừng tưởng nhà em biết nhiều. Tôi hỏi em, Phong Nhận Ưng* và Tật Phong Chuẩn*, có khác biệt về bản chất không?”
*Từ gốc: 风刃鹰 , 疾风隼.
“Nếu xây chuỗi gene từ một trong hai con đó, đổi qua cái kia có ảnh hưởng không?”
Tề Tinh không trả lời được.
“Vũ trụ rộng lớn biết bao, các em đừng tự nhốt mình trong cái kén tư duy hạn hẹp.” Giáo sư Bạch nói với giọng tha thiết.
“Được thôi.” Tề Tinh cũng không để tâm, thuận miệng hỏi: “Vậy thưa thầy, thầy có thể nói cho bọn em nghe về những người dị năng được không?”
“Người dị năng?” Ánh mắt Giáo sư Bạch quét qua.
Tề Tinh nói như lẽ đương nhiên: “Vâng, những kiến thức liên quan đến tiến hóa gene thì hầu hết bọn em đều biết, sau này biết đâu sẽ tiếp xúc với người dị năng, thầy kể cho bọn em nghe chút đi.”
“Em biết không có nghĩa là người khác cũng biết.” Giáo sư Bạch nhíu mày, ánh mắt ẩn ý liếc qua Lý Minh, thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt thì mới tiếp tục nói: “Người dị năng là một loại sinh vật đặc biệt, đến nay vẫn chưa có kết luận chính xác về việc họ được sinh ra như thế nào.”
“Không phải do đột biến gene sao ạ?” Tề Tinh lại ngắt lời.
“Nếu em còn ngắt lời tôi nữa thì mời ra ngoài.” Giáo sư Bạch bình thản nói, Tề Tinh rụt cổ lại.
“Hãy tự hình thành phán đoán của bản thân, đừng có người ta nói gì thì tin đó. Ngay cả các viện nghiên cứu hàng đầu vũ trụ, cũng phạm không ít sai lầm.” Giáo sư Bạch hừ lạnh một tiếng: “Nhiều người dị năng trước khi thức tỉnh không khác gì người thường, có thể là trải qua cú sốc cảm xúc lớn, hoặc đối mặt với nguy hiểm sinh tử, họ bỗng nhiên sinh ra năng lực đặc biệt.”
“Thực chất, đây cũng là một con đường tiến hóa của sinh mệnh, chỉ là khác với tiến hóa gene có hệ thống mà thôi.”
“Việc tiến hóa của người dị năng rất khó dựa vào kinh nghiệm để tiến bộ.”
Lý Minh cũng chăm chú lắng nghe. Trước giờ anh chưa từng tiếp xúc loại kiến thức này, cho dù trên Tinh Võng hay mạng Hố Đen có thông tin, nếu không có lý do thì cũng không chủ động tra cứu.
“Không cần thần thánh hóa người dị năng, tuy hiếm thấy nhưng phần lớn dị năng họ thức tỉnh ra đều rất vô dụng.” Giáo sư Bạch giải thích kỹ lưỡng: “Một số ít mạnh hơn một chút thì cũng chỉ là khống chế nguyên tố, nhưng đến giai đoạn tiến hóa trung kỳ cũng không hơn tiến hóa giả là bao, huống chi các em từ đầu đã dung hợp những hạt giống gene tốt nhất, không cần phải e ngại họ.”
“Chỉ có cực kỳ ít người mới có thể thức tỉnh năng lực thật sự mạnh mẽ, mà một vài năng lực như vậy là điều mà con đường tiến hóa gene không thể chạm đến.”
Nói đến đây, không hiểu vì sao ánh mắt Giáo sư Bạch lại dừng trên người Lý Minh, rồi mới tiếp tục: “Nổi tiếng nhất đương nhiên là năng lực về thời gian và không gian, nhưng chưa có ghi chép nào về trường hợp thật sự tồn tại.”
“Năng lực của Nặc Tinh hình như là điều khiển máu sinh vật?” Tề Tinh nói, khiến Lý Minh bất ngờ, hóa ra Nặc Tinh là người dị năng, bảo sao trên mạng không có thông tin gì về tiềm năng hay tiến độ phát triển của cô ấy.
“Cũng khá thần kỳ đấy. Theo lý thì máu chủ yếu là nước, có thể điều khiển máu thì chắc cũng điều khiển được nước, nhưng cậu ấy lại không thể điều khiển nước, chỉ có máu…” Tề Tinh đang nói thì phát hiện ánh mắt mấy người xung quanh ngày càng kỳ lạ.
Mũi bỗng cảm thấy nóng, môi ươn ướt, theo phản xạ thè lưỡi liếm một cái, mùi tanh xộc thẳng lên đầu.
Chảy máu mũi rồi!
“M* nó!” Tề Tinh đột nhiên bật dậy: “Chị ơi, em chỉ tò mò thôi chứ có chửi gì chị đâu!”
Máu mũi của Tề Tinh bị một lực lượng nào đó kéo lại, hình thành một mũi tên máu, lơ lửng ngay trước mắt trái của cậu ta.
Nặc Tinh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí không hề quay đầu lại.
“Đủ rồi.” Giáo sư Bạch nhíu mày, mũi tên máu tan biến.
“Tề Tinh, ra ngoài.” Ông ta quát.
Tề Tinh cũng không thấy xấu hổ, chỉ lau mũi rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
“Các em cũng biết, lớp đào tạo đặc biệt này có ý nghĩa rất khác biệt, hãy nhanh chóng nâng cao tiến độ phát triển của bản thân.” Giáo sư Bạch nói lời kết, phất tay cho cả lớp tan học.
Lý Minh vừa đi vừa suy nghĩ, chuỗi gene là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong con đường tiến hóa, anh dự định về sẽ lên mạng Hố Đen tra thêm thông tin mới.
Ra khỏi cổng trường, Hàn Dũng vẫn đứng đó chờ, Lý Minh đến bên phi thuyền, đặt hộp trong tay vào cốp, cửa sau xe tự động mở, anh ngồi vào hàng ghế sau: “Anh Dũng, đi thôi.”
“Ok!” Phi thuyền bay lên.

Cùng lúc đó, tại trung tâm Viện Cơ Mật Kinh Nam, nơi đây chiếm diện tích cực lớn, hàng chục tòa nhà cao chọc trời san sát, giữa các tòa nhà là hệ thống tàu điện nội bộ chằng chịt.
Tại tầng cao nhất của một tòa nhà, một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề bước ra khỏi thang máy, chỉnh lại quần áo, nhấn vào bảng điều khiển bên cạnh cánh cửa màu vàng nhạt.
“Vào đi…” Một giọng nói lạnh nhạt vọng ra từ bên trong.
Anh ta đẩy cửa bước vào, thần sắc cung kính. Trong phòng, người đàn ông đứng bên cửa sổ sát đất, dáng người thẳng tắp, hai tay đút trong túi quần tây.
Phó Tông Thần – một trong các ủy viên của Viện Cơ Mật.
“Ngài ủy viên, đã điều tra ra rồi, Lý Minh đúng là con trai của một tàn dư của tổ chức Hống Long. Đây là tư liệu của cậu ta.” Anh ta đưa ra một tấm bảng pha lê trong suốt.
Không có bất kỳ động tĩnh gì. Đợi một lát sau…
Người đàn ông trước cửa sổ mới quay người lại, thần sắc bình thản, cầm lấy bảng dữ liệu từ tay anh ta rồi ngồi xuống bàn làm việc, từ tốn lật xem.
“…Lớn lên trong trại trẻ… Ít nói… Tính cách hướng nội… Làm việc thiếu quyết đoán… Không có mối đe dọa nào, hừ.” Phó Tông Thần bật cười: “Người bên dưới cũng nên xem lại đi, tư liệu trên giấy và biểu hiện của tên này, có điểm nào giống nhau không?”
“Chẳng lẽ họ còn muốn lấy cái lý do ngớ ngẩn kiểu ‘cha chết, con đổi tính’ ra để gạt tôi chắc?”
“Vương Diên, cậu là Tổng tư lệnh của 'Tận', ý kiến của cậu thế nào?”
Vương Diên khẽ căng thẳng trong lòng, lên tiếng: “Thưa ngài, tôi cho rằng người này chắc chắn là tàn dư của Hống Long, được nuôi dạy trong bóng tối với mục tiêu trả thù ngài. Là một mầm giống rất tốt.”
“Không tệ, nói như vậy mới hợp lý chứ.” Vẻ mặt Phó Tông Thần dịu đi đôi chút: “Giờ nhìn lại, lần đó Giáo sư Ngô gọi điện đến, căn bản không phải vì lo cho an toàn của thành viên Tổ điều tra Liên sao gì đó.”
“Mà là để răn đe tôi, ngăn không cho Lý Minh bị tổn hại.”
Vương Diên nghiêm giọng nói: “Là do người dưới quyền tôi làm việc không đến nơi đến chốn, tôi sẵn sàng chịu phạt.”
“Tiềm năng cao như vậy? Ai mà ngờ được? Cũng không thể trách cậu hoàn toàn.”
Không thể trách hoàn toàn, tức là vẫn có phần trách nhiệm.
Vương Diên cảm thấy nặng nề trong lòng, nói: “Vậy tiếp theo phải làm sao ạ? Người này sau này nhất định sẽ trở thành mối họa. Có cần… giết cậu ta không?”
“Giết sao?” Phó Tông Thần cười khẩy lắc đầu: “Giết cậu ta rồi thì ai gánh nổi cơn thịnh nộ của Ngô Diễn Thanh?”
“Tôi gánh!” Vương Diên đáp chắc như đinh đóng cột.
“Cậu có tư cách đó à?” Ông ta phản vấn.
Vương Diên im lặng, trong lòng khẽ thở phào.
Phó Tông Thần tiện tay ném bảng dữ liệu lên bàn, thản nhiên nói: “Có người có thể giết để dứt hậu họa, có người thì chưa đến mức đó.”
“Tôi và cậu ta cũng chẳng có thù oán sâu nặng gì, người giết cha cậu ta đã bị xử rồi. Cậu đi gặp cậu ta, nói rõ chuyện này. Nếu cậu ta chịu hóa giải ân oán là tốt nhất.”
“Rõ.” Vương Diên gật đầu, rồi chần chừ hỏi: “Nhưng nếu cậu ta không chịu thì sao? Tàn dư Hống Long chắc đã tẩy não cậu ta không ít.”
Phó Tông Thần trầm ngâm: “Nếu thật là vậy, tôi cũng đành chịu. Tiềm năng cấp tám, sau này đúng là một mối phiền toái.”
“Ngô Diễn Thanh chắc cũng không đến mức vì một người chết mà giết tôi đâu.”

Tại một Cảng vũ trụ hoang tàn, trên chiếc ghế hoen gỉ, Chân Thọt đang ngồi đó, cúi đầu, thân thể khẽ run lên.
Trên thiết bị thông minh trong tay, toàn bộ trang hiển thị đều là các bản tin liên quan đến Lý Minh.
“Thằng nhóc đó… thật sự làm được rồi.” Chân Thọt lẩm bẩm. Sau khi Lý Minh rời khỏi Ngân Hôi Tinh, ông ta cũng rời đi.
Đối với lời nói rằng sẽ được Giáo sư Ngô ủng hộ của Lý Minh, ông ta luôn bán tín bán nghi, cho đến tận lúc này.
Sau đó, trong mắt ông ta hiện lên một cảm xúc phức tạp pha trộn giữa sửng sốt và kinh ngạc.
Ông ta ngồi đó rất lâu, rồi mới khó khăn giơ tay lên, truy cập mạng Hố Đen, mở một danh bạ ở gần cuối.

“Anh Dũng, đây đâu phải đường về đâu?”
Trên phi thuyền, Lý Minh vẫn đang suy nghĩ về vấn đề chuỗi gene, vô tình liếc ra ngoài cửa sổ liền khẽ cau mày.
Xung quanh toàn là cao ốc san sát, nhưng nếu đang quay về phòng thí nghiệm thì đáng lẽ phải là biển cả mới đúng.
“Đúng thế, ngài Lạc Xuyên bảo tôi đưa cậu tới một nơi.” Giọng Hàn Dũng khá tùy ý.
Lý Minh thu ánh mắt lại, hỏi: “Sư huynh Lạc sao không nói gì với tôi?”
“Không nói à? Tôi cũng không biết, hay là cậu tự hỏi ngài ấy đi?” Giọng Hàn Dũng có chút bất ngờ.
Lý Minh gật đầu như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột nhiên ra tay, siết cổ Hàn Dũng từ phía sau.
“Anh Dũng, rốt cuộc anh định đưa tôi đi đâu?” Giọng Lý Minh trầm thấp.
“Tôi… tôi…” Mặt Hàn Dũng đỏ bừng, dường như hơi khó thở, nhưng hai tay điều khiển phi thuyền vẫn vô cùng vững vàng.
Rắc!
Chưa kịp để Lý Minh ra tay tiếp, đầu Hàn Dũng bỗng xoay 360 độ, tiếng xương gãy vang vọng rõ ràng trong không gian chật hẹp, khuôn mặt anh ta gần như áp sát Lý Minh, hiện lên một nụ cười dữ tợn.
“Phản ứng nhanh đấy.”
Lý Minh cau mày, biết ngay đây là một cái bẫy. Không do dự, anh tung chân đá mạnh vào một bên cửa xe.
Ầm!
Tiếng va đập nặng nề vang lên. Chân Lý Minh tê dại, cảm giác có gì đó sai sai, độ cứng của cánh cửa này tuyệt đối không nên cao đến mức đó.
“Đừng chống cự nữa, cậu chạy không thoát đâu.” Hàn Dũng chăm chú nhìn anh.
Sau đó, một luồng sức mạnh khổng lồ vô hình từ bốn phương tám hướng dồn tới, dần dần thu hẹp không gian hoạt động của Lý Minh.
Đây là năng lực gì vậy? Hàn Dũng không thể nào có sức mạnh như thế này.
“Đợi đã...” Lý Minh bỗng lên tiếng, luồng sức mạnh đang dâng trào xung quanh lập tức khựng lại.
“Chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, không cần phải căng thẳng thế này. Giết tôi ở đây, các người cũng không thoát được.”
“Thú vị đấy.” Hàn Dũng nhìn anh không rời, “Sao cậu không thử phản kháng?”
“Các người đã ra tay thì chắc chắn không để tôi dễ dàng chạy thoát. Thay vì phí công, tôi thà giữ sức thì hơn.” Lý Minh chỉnh lại áo, ngồi xuống băng ghế sau.
“Nhưng tôi làm sao tin cậu được?”
Giọng Lý Minh có phần ngạc nhiên: “Đừng nói với tôi là các người thật sự định giết tôi đấy nhé. Chẳng lẽ không có loại xiềng xích gene gì đó sao?”
Hàn Dũng im lặng. Cảm giác này thật khó chịu, rõ ràng là họ đã bắt được Lý Minh, nhưng lại bị anh chiếm thế chủ động ở một mức độ nào đó.
Lý Minh nói đúng, trên xe có bom áp suất cao, nếu không khống chế được thì họ sẽ ra tay thật. Nhưng việc chưa thể dùng đến phương án này khiến anh ta nghẹn một hơi trong lòng.
Anh ta hừ lạnh một tiếng, mở nệm ghế phụ ra, một cặp còng tay chắc chắn lập tức bay tới.
“Còng tay ức chế gene, đeo vào đi.”
Lý Minh biết rõ thứ này, lúc trước Tần Tiêu cũng từng bị bắt bằng loại tương tự, có thể kìm hãm hạt giống gene trong cơ thể sinh mệnh.
Không do dự, Lý Minh nhận lấy.
[Còng tay ức chế gene – Cấp E: Công cụ chuyên dùng để kìm hãm hoạt lực gene.
Điều kiện kích hoạt: 500 điểm năng lượng kim loại.
Hiệu quả kích hoạt: Gia tăng sức mạnh – 20%.
Kỹ năng đặc biệt – Ức chế: Kìm hãm hoạt lực gene của sinh mệnh cấp E.]
Còng tay gắn vào hai cổ tay, từ hai bên tách ra, các linh kiện cơ khí kéo dài ra, cuối cùng bao phủ cả hai bàn tay Lý Minh và khép chặt lại.
Cảm giác đau nhói lan ra, Lý Minh lập tức thấy mình yếu đi rõ rệt.
“Rất tốt, xem ra chúng ta đã có bước đầu thỏa thuận.” Tuy vừa rồi bị Lý Minh chiếm chút thế thượng phong, nhưng hiện tại, đối phương cuối cùng cũng thành tù binh. Khóe miệng Hàn Dũng khẽ nhếch lên.
“Quỹ đạo của phi thuyền chắc chắn bị phòng thí nghiệm theo dõi, các người cẩn thận đấy.” Lý Minh nhắc nhở một cách thiện chí.
Hàn Dũng bật cười khinh miệt: “Đừng hy vọng nữa, bọn tôi đã dùng tín hiệu mô phỏng để làm chậm tốc độ, tạo ra khoảng thời gian chênh lệch khoảng hai mươi phút.”
“Đợi đến lúc bên phòng thí nghiệm phát hiện ra, chúng ta đã rời đi từ lâu rồi.”
“Ồ.” Lý Minh có vẻ trầm ngâm: “Vậy các người là kẻ thù của ai? Thầy Ngô à? Hay là của tôi? Tôi chắc không đủ khả năng chọc giận mấy người kiểu này đâu… mà cũng chưa chắc, Công ty Tinh Sáng giờ chắc cũng chướng mắt tôi lắm rồi.”
Hàn Dũng nhíu mày, nhìn Lý Minh vẫn bình thản không chút lo lắng, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Câm miệng!” Anh ta lạnh lùng quát.
Ba bốn phút sau, phi thuyền chậm rãi dừng lại, tiến vào một bãi đỗ xe ngầm. Một gã đàn ông lực lưỡng đeo kính râm đang đợi sẵn, nhanh chóng dẫn Lý Minh vào thang máy.
Liếc nhìn camera giám sát ở góc phải phía trên, Hàn Dũng quay đầu lại nói: “Yên tâm đi, toàn bộ camera của tòa nhà này đều đã bị vô hiệu hóa rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lý Minh gật đầu.
Lên đến tầng 16, anh bị đẩy ra khỏi thang máy, đưa vào một căn phòng có ba người, hai nam một nữ.
Một người trong số đó gầy gò, gò má nhô cao, hốc mắt sâu thẳm, trên người phát ra khí tức khiến Lý Minh hơi rùng mình, sinh mệnh cấp D.
Phịch! Hàn Dũng như mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống đất. Còn người phụ nữ vốn ngồi im trên ghế thì bỗng dưng đứng bật dậy.
“Hóa ra là cô khống chế anh ta, người dị năng sao?” Lý Minh bất ngờ hỏi.
Người phụ nữ mặc váy đỏ, trang điểm đậm, bước đi uyển chuyển như mèo, trên mặt nở nụ cười quyến rũ: “Dễ hơn tôi tưởng nhiều, Ngô Diễn Thanh quả nhiên không còn giá trị gì rồi.”
“Các người là do Lạc Xuyên phái tới?” Lý Minh bỗng hỏi, rồi lắc đầu: “Không phải.”
Sự bối rối thoáng qua trên mặt mấy người kia không lọt khỏi mắt anh.
“Tâm trí vững đấy, đến giờ vẫn giữ được bình tĩnh.” Người phụ nữ thu lại nụ cười. Việc Lý Minh tỏ ra điềm tĩnh cho thấy trong mắt anh, bọn họ chẳng đáng là mối đe dọa.
“Đừng phí thời gian nữa, bắt đầu đi.” Gã gầy gò nhíu mày, kéo Lý Minh lại, ấn ngồi lên ghế, rồi khóa thêm một cặp khóa điện từ.
“Các người định làm gì?” Trên mặt Lý Minh cuối cùng cũng hiện ra vẻ hoang mang, nhưng trong lòng thì đang tính toán.
Toàn thân anh đều là vật phẩm kích hoạt, cho dù đối mặt với sinh mệnh cấp D, cũng không phải không có cơ hội chống trả.
Chỉ là, người dị năng này khá kỳ lạ, dường như có thể khống chế cơ thể người khác và điều khiển sức mạnh vô hình.
Theo lời Giáo sư Ngô, người dị năng không thể song hành cùng con đường tiến hóa gene.
Ngoại trừ dị năng về thể chất, những loại dị năng khác trước khi đạt đến trình độ nhất định thì thân thể không thể xem là lợi hại.

Bình Luận

0 Thảo luận