Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Đây thực sự không phải nâng cấp thành cơ giới đâu!

Chương 9: Áp đảo hoàn toàn.

Ngày cập nhật : 2025-06-16 15:52:12
Ánh mắt Vương Ba đầy sợ hãi, cảnh vật xung quanh vụt qua như bay, mặt đất càng lúc càng xa, trong lòng run rẩy, theo bản năng muốn giãy dụa, nhưng lại như bị thép cuốn chặt, không thể động đậy dù chỉ một chút.
“Bốp!” Cậu ta bị ném xuống, lăn vài vòng trên nóc nhà. Xung quanh âm u, bầu trời bị ô nhiễm bởi nhiều năm khai thác khiến nó đen đặc như mực, chỉ có ánh đèn mờ ảo từ Phố Đỏ chiếu tới.
Cả người Vương Ba run lẩy bẩy, khóe mắt lén nhìn bóng người nọ đang đứng cách đó không xa, ngược sáng nên không thấy rõ khuôn mặt. Sau lưng người kia có bốn “xúc tu” đang đung đưa như rắn độc, từ từ rút lại phía sau lưng anh.
“Cánh tay máy cấy ghép loại kéo dài… là người đã cải tạo thành cơ giới? Đây là đại ca nào vậy?” Hàm răng Vương Ba va vào nhau lập cập, cẩn trọng mở miệng: “Ngài… ngài… tìm tôi… có… có chuyện gì không ạ?”
“Mã Võ đang ở đâu?” Lý Minh lên tiếng, giọng đã được đè thấp cẩn thận.
“Mã Võ?” Tim Vương Ba đập thình thịch, cảm thấy giọng nói này hình như có chút quen thuộc, nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, cậu ta đã vội vàng thốt ra: “Anh… anh ấy ở căn nhà cũ.”
“Vị trí cụ thể?”
Vương Ba nuốt nước bọt: “Trên con phố sau Phố Đỏ, có một căn nhà sơn hình hổ đen trên tường.”
“Trong đó có bao nhiêu người?”
“Người… không nhiều lắm, chỉ có Mã Võ với mấy tên đàn em. Tôi… tôi có thể dẫn ngài đến, dụ bọn họ ra ngoài…” Vương Ba run run nói, cực kỳ cẩn trọng.
Trong lòng cậu ta đầy sợ hãi, vừa mới hoa mắt một cái, đối phương đã xuất hiện ngay trước mặt.
Một mảnh vải rách bị nhét thẳng vào miệng cậu ta, ngay sau đó, cả người cậu ta căng cứng, hai mắt trợn trừng, tơ máu nổi đầy tròng mắt, nước mắt cũng trào ra.
Hai cánh tay cậu ta đã bị vặn xoắn như bím tóc. “Ư… ư…” Cơn đau tột độ khiến cậu ta co giật toàn thân, rên rỉ trong nghẹn ngào, ánh mắt cầu xin nhìn Lý Minh.
“Chỉ có vài người? Cậu tưởng tôi ngu à?” Lý Minh cúi đầu nhìn cậu ta: “Chút nữa tôi sẽ lấy miếng vải trong miệng cậu ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=9]

Nếu cậu dám phát ra bất kỳ âm thanh nào… tôi sẽ không ngần ngại tiễn cậu đi đời đâu.”
Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, miếng vải trong miệng cậu ta đã bị rút ra. Nhưng khát vọng sống khiến cậu ta kìm nén tiếng kêu đau, chỉ run rẩy mím chặt đôi môi tái nhợt.
“Nói đi, rốt cuộc là tình hình thế nào?”
Vương Ba không dám giở trò gì nữa, run rẩy dùng giọng khàn đặc nói: “Đó… đó là một phân bộ của bang Hung Hổ, do Hổ Mặt Sẹo trấn giữ, bên trong có khoảng sáu, bảy chục người…”
“Sáu, bảy chục người? Hổ Mặt Sẹo?” Ánh mắt Lý Minh nhìn Vương Ba ngày càng lạnh lẽo, tên này rõ ràng vừa đào sẵn một cái hố chờ anh nhảy vào.
Vương Ba nhìn ánh mắt kia mà sợ đến co rúm người lại, nhưng không hiểu sao, cậu ta lại cảm thấy… ánh mắt ấy rất quen thuộc, giọng nói cũng vậy.
Đột nhiên, con ngươi cậu ta co rút lại, gần như kinh hô thất thanh: “Mày… mày là…”
Cậu ta không kịp kêu lên, miệng lại bị nhét vải. Sắc mặt Lý Minh bình thản. Vương Ba từng tiếp xúc với anh rất nhiều lần, từ giọng nói, vóc dáng đến các đặc điểm khác, nhận ra được cũng chẳng có gì lạ.
Trong lòng Vương Ba khiếp sợ đến cực độ, thậm chí còn lấn át cả cơn đau đớn đang hành hạ thân thể, người này lại chính là Lý Minh!? Cậu ta không thể nào tin nổi, người đang đứng trước mặt, ánh mắt lạnh lùng, ra tay tàn nhẫn, hành động dứt khoát, lại là kẻ từng luôn cúi đầu khúm núm, không dám nhìn thẳng vào cậu ta.
“Tôi hỏi, cậu trả lời.” Lý Minh nghiêm túc nói.
Vương Ba vội vàng gật đầu liên tục. Sau khi gỡ vải trong miệng ra, Lý Minh bắt đầu hỏi về đủ loại chi tiết liên quan đến căn nhà kia, sau đó rơi vào trầm tư.
Vương Ba thì mặt mày nịnh nọt: “Anh….anh Lý, trước đây là tôi sai, anh rộng lượng đừng chấp, dù gì cũng là bạn học một thời mà…”
“Mật mã là gì?” Lý Minh cầm thiết bị thông minh của Vương Ba, hỏi.
Vương Ba sững người, không dám chậm trễ, lập tức đọc ra một dãy số: “745297”
Lý Minh quấn vải quanh ngón tay, mở Tinh Võng, quả nhiên thấy một cái tên được lưu là “Anh Mã”.
Lý Minh gật đầu: “Được rồi, cậu có thể lên đường rồi.”
Vương Ba thoáng sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi dữ dội. Còn chưa kịp mở miệng, mũi khoan kim loại từ sau lưng Lý Minh đột ngột lao tới, xuyên thủng đầu cậu ta, máu đỏ và óc trắng văng tung tóe khắp nơi.
“Phù…” Lý Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ thở ra một hơi.
Chốc lát sau, khi xác nhận không để lại dấu vết gì, anh lại hòa vào bóng tối.
Tài khoản Tinh Võng của Vương Ba còn có hai nghìn tinh tệ, nhưng Lý Minh không dám chuyển khoản, thậm chí cũng không dám mang thiết bị thông minh theo người.
Trong ví anh mang bên mình có mấy tờ tiền lẻ, gần như trong suốt, màu tím, hoa văn là những vòng tròn và đa giác đan xen, phức tạp mà tinh xảo, phát ra ánh sáng tím nhạt, mệnh giá 10 tinh tệ.
Đây chính là tinh tệ được chế tạo từ vật liệu đặc biệt, bản thân chứa năng lượng nhất định, thậm chí có thể dùng làm nguồn năng lượng trực tiếp.
Chúng chính là đơn vị neo giá, vô cùng vững chắc, đã khiến hệ thống tiền tệ cũ của Lam Tinh tan vỡ hoàn toàn.
“Có còn hơn không.” Lý Minh nhét tiền vào người.
“Theo lời Vương Ba nói, người trong căn nhà kia không phải loại mình có thể đối phó được, chỉ có thể dụ Mã Võ ra ngoài.” Anh cân nhắc, tên Trương Hổ này mấy năm gần đây nổi lên trong bang Hung Hổ, được gọi là “Hổ Mặt Sẹo”.
Hai năm trước được lão đại trong bang để mắt tới, ban cho hạt giống gene Liệt Xỉ Hổ, nghe nói đã phát triển hơn 90%, thức tỉnh được năng lực cốt lõi, đúng nghĩa là sinh mệnh cấp độ F, và còn là loại cao cấp.
Anh không đánh lại.
Lý Minh lấy thiết bị thông minh của Vương Ba ra, bấm vào ảnh đại diện của “Anh Mã”, xem qua lịch sử trò chuyện, xác nhận được thói quen dùng từ và khẩu khí, rồi soạn một đoạn tin nhắn: [Đại ca, em phát hiện một bí mật! Mau đến hẻm sau Phố Đỏ!] Kèm theo là một vị trí.
[Đại ca, nhanh lên!]
Rất nhanh, phía bên kia gửi lại một tin: [Bí mật cái gì? Suốt ngày om sòm, lại gạt tao nữa là tao đập gãy chân mày.]
Lý Minh không trả lời, mặc cho Mã Võ nhắn liên tục, đến khi bên kia không nhắn nữa, anh mới mỉm cười: “Anh ta chắc là đang trên đường đến rồi.”
Thực ra, Vương Ba không phải thành viên chính thức của bang Hung Hổ, chỉ là tên chuyên đi theo nịnh bợ Mã Võ.
Lý Minh lại quay về nóc nhà, ngồi chờ thỏ vào bẫy.

"Má nó, còn dám giở trò này với ông, ban ngày ăn đòn ít quá rồi!" Mã Võ nhíu mày, xung quanh là tiếng nhạc không ngớt, cộng thêm tiếng mời chào dâm tục của nam nữ, tất cả hòa vào nhau khiến hắn càng thêm bực bội.
Lúc này, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào thằng nhãi tên Lý Minh kia. Hắn cũng không ngờ cha của thằng đó lại to gan đến mức dám đùa giỡn cả bang Hung Hổ.
Nhưng chuyện này lại hóa ra có lợi cho hắn, chỉ cần dụ được thằng nhãi kia ra ngoài khu thành, muốn xử lý thế nào chẳng phải đều do hắn định đoạt sao?
"Một nửa cái đầu mày, ông đây muốn tất cả!" Hắn cười lạnh trong bụng.
"Biến ra chỗ khác!" Mã Võ đẩy một người phụ nữ đang cố tình bám lấy hắn. Hắn là thành viên chính thức của bang Hung Hổ, lại thường xuyên đi bên cạnh Hổ Mặt Sẹo, nên rất nhiều người muốn nịnh bợ hắn.
"Chắc là chỗ này…" Mã Võ quan sát con hẻm trước mặt, tối đến mức gần như không thấy được tận cùng. Một cô gái đi giày cao gót đang chửi rủa bước ra từ trong đó: "Đồ vô dụng, còn nghĩ ra chiêu này để quỵt tiền, đúng là thứ rác rưởi!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi, đi ngang qua Mã Võ.
Hắn chẳng thèm để ý, cứ thế đi thẳng vào trong, lửa giận trong lòng càng bốc cao. Nếu không có lời giải thích nào thỏa đáng từ Vương Ba để đáp lại sự tò mò của hắn, thì hắn chắc chắn sẽ cho thằng đó một trận nên thân.
"Vương Ba! Thằng nhãi ranh, cút ra đây cho tao!" Mã Võ hét lớn, chẳng hề kiêng dè.
"Chỉ có một mình anh ta?" Trên nóc nhà, ánh mắt của Lý Minh chăm chú khóa chặt vào hắn, xác nhận nơi đầu hẻm không hề có dấu hiệu khả nghi.
"Cũng đúng thôi, đây là địa bàn của bang Hung Hổ, đã lâu không có mâu thuẫn gì xảy ra, anh ta tự nhiên chẳng cần phải cảnh giác."
Đó cũng chính là lý do vì sao Lý Minh chọn nơi này làm chỗ phục kích, nếu quá xa, Mã Võ chưa chắc đã chịu tới.
"Nếu đã vậy thì…"
Đang gọi lớn, Mã Võ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, gió rít qua cổ, hắn ngẩng đầu lên thì thấy một bóng đen từ trên trời lao xuống, nhắm thẳng vào hắn.
"Gì vậy!" Mã Võ kinh hãi, phản xạ đưa tay lên thủ thế.
Bùm! Hắn bị đánh bật lùi mấy bước, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, đối phương không mạnh hơn hắn bao nhiêu, chỉ là nhờ rơi từ trên cao xuống nên mới có lực đánh lớn như vậy.
Nhưng bị tập kích bất ngờ khiến máu nóng bốc lên đầu, hắn đã quyết sẽ cho tên kia một trận nhớ đời. Dù sao nơi này cũng là địa bàn của bọn họ, chỉ cần gây chút động tĩnh, sẽ có người tới ngay.
Thế nhưng, còn chưa kịp mở miệng, hắn chợt phát hiện kẻ vừa bị hắn đánh bật ra không hề rơi xuống đất, dường như đang lơ lửng giữa không trung. Dưới ánh sáng mờ nhạt từ đầu hẻm, hắn lờ mờ thấy một cánh tay máy màu bạc, đang vững vàng chống xuống mặt đất.

Bình Luận

0 Thảo luận