Toàn bộ tầng lầu rơi vào im lặng, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn.
Lão Đao đang kiểm tra tư liệu liền nhanh chóng bước đến chỗ Tôn Trường Hưng, nhìn chằm chằm vào màn hình ảo, lông mày nhíu chặt.
“Quả nhiên là thật... lần này phiền to rồi…”
“Trèo thưởng mỗi người một triệu…” Lão Đao mặt căng như dây đàn, liếc nhìn Lý Minh đang thở có phần dồn dập, rồi giải thích: “Cậu biết mạng Hố Đen chứ? Chính là cái nơi…”
“…Nơi mà muốn đăng truy nã, phải nộp tiền đặt cọc bằng với mức treo thưởng, tức là ba triệu tinh tệ, quá nhiều, đúng là mạnh tay chi tiền…”
“Ơ thế chẳng phải chuyện tốt à? Ba tên kia có tốt đẹp gì đâu.” Lê Ninh khó hiểu nói. Lão Đao trừng mắt nhìn cậu ấy, hận không rèn được sắt thành thép*: “Cậu hỏi cái gì ngu vậy? Nhìn xem Lý Minh có hỏi đâu.”
*hận không rèn được sắt thành thép nghĩa bóng chỉ sự tiếc nuối, thất vọng khi thấy người khác (thường là người trẻ tuổi, học trò, cấp dưới...) không tiến bộ như kỳ vọng, không chịu cố gắng, không phát huy hết tiềm năng.
Lê Ninh: “…”
“Cả ba tên đó đều là sinh vật cấp E, tích lũy nhiều năm, trang bị đầy đủ, cứ điểm thì như pháo đài, cậu nghĩ ở thành phố Ngân Hôi có ai đảm bảo giết nổi chúng không?”
“Ờm…” Lê Ninh mơ màng, “Vậy nếu không ai giết được, đăng truy nã làm gì?”
“Thợ săn tiền thưởng tự do trong vũ trụ…” Lý Minh lạnh nhạt nói ra một câu.
“Đúng vậy, chính là bọn thợ săn tiền thưởng liên tinh vực.” Lão Đao bước đến, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt vốn cứng rắn giờ càng như đá: “Người ra lệnh truy nã không phải muốn ba kẻ đó chết thật, mà là muốn dụ lũ thợ săn đến đây.”
“Trên một hành tinh nhỏ mà xuất hiện mức thưởng cao như vậy, chỉ khiến nơi này trở thành bữa tiệc cho sự điên cuồng của lũ thợ săn tiền thưởng.”
Ngân Hôi Tinh chỉ là hạt bụi giữa vũ trụ, thậm chí còn không có lá chắn không gian, thợ săn muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
“Sắp có chuyện lớn rồi…” Lão Đao thở dài.
Dùng chính mình làm mồi, mấy tên kia cũng quá độc ác. Treo thưởng những người cấp cao của Ngân Hôi Tinh có thể khiến văn minh Lam Tinh chú ý.
Nhưng nếu chỉ là mấy tên trùm bang hội thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ay-thuc-su-khong-phai-nang-cap-thanh-co-gioi-dau&chuong=38]
Lam Tinh sẽ chẳng thèm quan tâm.
Chẳng lẽ có liên quan đến việc mình giết Hổ Mặt Sẹo? Lý Minh âm thầm suy nghĩ, có lẽ đúng là đã trở thành ngòi nổ, khiến mớ bòng bong này bùng phát.
Việc xuất hiện mức treo thưởng cực cao khiến Bộ An ninh rối loạn cả lên, cấp trên lập tức triệu tập cuộc họp khẩn cấp.
Xảy ra chuyện lớn như thế, không một ai được về nhà, tất cả đều phải túc trực cho đến tận sáng hôm sau.
Lê Ninh ngáp dài một cái, tuy có hơi mệt, nhưng nhờ thể chất vượt trội hơn người thường nên vẫn cố chịu được.
“Má nó, mấy ông cấp cao họp cả đêm mà chẳng bàn ra được cái mẹ gì, cuối cùng chỉ nói mỗi câu tăng cường kiểm tra tại cảng hành tinh.” Cậu ấy càu nhàu, kéo Lý Minh đi ăn sáng: “Ngân Hôi Tinh mình là cái xó nhỏ, không có lá chắn không gian, đám thợ săn tiền thưởng kia muốn đáp xuống ở đâu chả được, kiểm tra kiểu gì?”
“Trên ban ra lệnh, mình cứ làm thôi.” Lý Minh nhún vai.
Lê Ninh liếc nhìn anh đầy nghi ngờ: “Sao tôi thấy cậu không lo gì, ngược lại còn có vẻ… hưng phấn?”
“Thức đêm nên hơi phấn khích thôi…”
Khi hai người ăn sáng quay về, mọi người vốn mệt mỏi lúc trước giờ đã lại bận rộn tiếp, đi ngang qua, lão Đao kéo Lê Ninh lại, mắng một trận xối xả: “Má nó, người Hội Tường Vi giữa ban ngày ban mặt xông thẳng vào quán bar trong nội thành, gây sự đánh nhau ngay tại chỗ, còn bị quay video, giờ thì lan truyền ầm ĩ luôn rồi!”
“Không phải mấy năm nay bọn chúng không bén mảng tới nội thành sao?” Lê Ninh ngạc nhiên.
“Ai mà biết được, chắc mấy thằng đó chán sống rồi!” Lão Đao nghiến răng, đại đội đã xuất phát, nhất định bắt Hội Tường Vi phải đưa ra lời giải thích.
Video được phát lên, bối cảnh dường như là trong một quán bar, âm thanh ồn ào, tiếng rên rỉ và hò hét vang vọng liên tục.
Lê Ninh trợn tròn mắt: “Ủa là ‘náo loạn’ kiểu đó hả?”
“Đừng xem thường! Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, đã lan ra khỏi Ngân Hôi Tinh, đang được bàn tán sôi nổi ở mấy khu giải trí liên hành tinh rồi.” Lão Đao nghiến răng nói.
“So với chuyện bị thương hay giết người, những vụ như thế này lại càng khiến người ta chú ý hơn!”
…
“Ai đã ra tay vụ bên bang Hung Hổ vậy hả?!” Trong một căn phòng nhỏ, Tần Tiêu trầm giọng nói: “Không thể kìm được chút nào sao?”
“Tôi đã nói phải từ từ, trước tiên làm dịu chúng lại, đừng để bọn chúng cảnh giác cơ mà!”
“Thật sự nghĩ mình muốn làm gì cũng được sao? Vung tay là trấn áp được tất cả? Muốn răn đe à? Răn đe cái đệt ấy!”
“Bọn chúng gan lớn thật, dám đòi phá vỡ cục diện.” Có người lạnh giọng nói.
“Thế ông làm được gì? Tưởng Công ty Tinh Sáng là ăn hại chắc!?”
Vài cái bóng đen trên màn hình họp hình tròn im lặng không nói.
“Nếu không muốn chết thì từ giờ câm miệng, đừng hành động bừa bãi!” Tần Tiêu nghiến răng ken két.
Đệt! Đúng là một lũ ngu như heo! Không hiểu cái đạo lý “lạt mềm buộc chặt” à? Cầm dao chém thịt chỉ khiến đối phương phản kháng kịch liệt hơn thôi!
Mẹ kiếp!
…
Ăn trưa xong, cuối cùng họ cũng được tan làm. Một bộ phận được cho về nghỉ ngơi trước, chờ hồi phục thể lực rồi quay lại thay ca.
Sau hơn một ngày trời, Lý Minh cuối cùng cũng trở về nhà, nôn nóng mở ngay mạng Hố Đen, vào khu vực treo thưởng, vào khu vực hiện tại.
Quả nhiên, những truy nã treo thưởng hàng triệu tinh tệ đang chễm chệ nằm trên đầu bảng. Lúc này lại còn có thêm vài mục mới, các đầu sỏ và nhân vật lớn nhỏ trong ba bang phái lớn, giá từ 10.000 đến 100.000 tinh tệ.
Thậm chí đến Hồng Nhung cũng có tên trong đó, giá 80.000 tinh tệ.
Cùng lúc đó, thanh thông báo có chấm đỏ, báo hiệu tin nhắn từ Hồng Nhung, gửi đến từ 7–8 tiếng trước: [Vụ Hổ Mặt Sẹo, cậu biết được bao nhiêu?]
Lý Minh suy nghĩ một lúc, rồi nhắn ngược lại: [Hội Tường Vi các cô hôm nay làm trò gì vậy?]
Một lúc sau, Hồng Nhung mới đáp lại: [Lệnh của lão đại. Muốn cho thành phố Ngân Hôi một cú chấn động đặc biệt. Hiệu quả cũng không tệ chứ?]
Ba thế lực ngầm ngoại vi đúng là đang muốn phá vỡ thế trận hiện tại, nếu các người đã muốn thanh trừng chúng tôi, vậy thì đừng trách bọn tôi khiến cả thành phố Ngân Hôi rối tung, kéo tất cả xuống vũng bùn!
[Sau này còn hành động gì nữa không?] Lý Minh hỏi.
[Đến lượt cậu rồi đấy, em trai à.]
[Bên trong Bộ An ninh nghi ngờ, người ra tay lần này chính là kẻ đã giết Bàng Văn Long trước đó.]
[Ba bang phái lớn sẽ liên thủ, thành phố Ngân Hôi sắp loạn rồi, em trai nhớ tự lo cho mình nhé ~] Cuối câu còn kèm theo một cái hôn gió.
Lý Minh lắc đầu, ánh mắt lại quay về trang treo thưởng, trong lòng dấy lên vài phần toan tính, chỗ tiền đó đang nằm chình ình ở đó, chờ anh tới lấy.
“Không vội. Đám thợ săn tiền thưởng liên tinh vực còn cần thêm thời gian mới tới được.” Lý Minh thầm tính toán.
Bây giờ chưa phải lúc ra tay, cánh tay máy không thể lộ liễu sử dụng, nếu không sẽ trở thành cái đích cho mọi sự chú ý. Tốt nhất nên đợi khi tình hình hỗn loạn, tranh thủ “thả câu trong nước đục”.
Trước tiên là nâng cao thực lực đã. Anh cân nhắc, trong thời gian ngắn chưa thể tiếp xúc với vật phẩm cấp D, tạm thời chỉ có thể bắt đầu từ hạt giống gene.
Sau khi vượt qua mốc 30%, tốc độ phát triển đã chậm hẳn lại.
Lý Minh lấy thiết bị kiểm tra ra, chuẩn bị nâng cấp nó lên cấp E, để tăng tốc độ phát triển, rồi phối hợp thêm với thuốc phát triển gene.
Có lẽ sẽ nhanh chóng đạt được 90%, nếu kích phát được năng lực hệ lôi điện, thực lực của anh chắc chắn sẽ bước lên một tầng cao mới.
Hạt giống gene của những người như bang Hung Hổ, ví dụ như Liệt Xỉ Hổ, cũng chỉ tăng tốc độ và sức mạnh, hoàn toàn không thể so sánh với năng lực nguyên tố.
Hiện giờ anh đang rất dư dả, liền tiêu tốn 300 điểm năng lượng kim loại một cách dứt khoát.
[Thiết bị kiểm tra gene VK-2 – Cấp E: Phiên bản nâng cao của thiết bị kiểm tra gene, sai số thấp hơn.
Hiệu quả kích hoạt: Tăng tốc độ phát triển gene: +60%
Kỹ năng đặc biệt – Tăng cường tiềm năng: Tăng 120% tốc độ phát triển.]
Tăng cơ bản 60% + tăng kỹ năng 120% = gần gấp đôi tốc độ phát triển!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận