Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 113: Omega cá mặn - Từ người qua đường Giáp thành vạn nhân mê (8)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:27:01
Tịch Hàm Chương rời đi được khoảng một phút, thiếu niên áo trắng một tay đút túi, bước chân lười nhác, ánh mắt mệt mỏi như cười như không nhìn về phía Bàn Thư.
"Bạn học Bàn Thư chẳng phải đã nói muốn cùng tôi sinh em bé sao?" Đôi môi đỏ khẽ cong, "Nhắc nhở chút, alpha thì không sinh con được đâu..."
Bàn Thư hờ hững vén mấy sợi tóc đen bên thái dương, đôi mắt phượng ẩn chứa vài phần sắc bén, khác hẳn cái gọi là mềm mại dễ thương, mà là lạnh lùng, diễm lệ, đầy sức hút.
Cô nheo mắt:
"Vậy ý bạn học Thẩm Vọng là... muốn cùng tôi sinh con?"
Thẩm Vọng từ trên xuống dưới thưởng thức từng tấc dáng vẻ của cô, chân thành tán thán:
"Cậu dường như... lại đẹp hơn nữa."
"Tôi thích kiểu alpha thế này hơn."
Hắn vươn tay, hơi khom lưng, khóe môi mang nụ cười thâm ý, làm động tác như quý ông mời khiêu vũ:
"Vậy nên, tiểu alpha có tinh thần lực SSSS+ này, hợp tác với tôi nhé."
Bàn Thư kinh ngạc đặt bàn tay trắng muốt mềm mại vào lòng bàn tay hắn, trong chớp mắt liền bị thiếu niên lỗ mãng kéo vào lòng.
Khoảng cách của họ cực kỳ gần.
Chóp mũi kề chóp mũi.
Môi khẽ chạm môi.
Một thiếu niên kiêu ngạo chói mắt, cùng một thiếu nữ tóc đen như thác, xinh đẹp động lòng người.
Dưới ánh trăng, họ cùng khiêu vũ.
Lãng mạn đến c.h.e.c.
Trên hành tinh xanh nghèo nàn, ngay cạnh khu ổ chuột tồi tàn dơ bẩn, dưới ánh trăng lại chậm rãi mọc lên vài đóa hoa nhỏ màu xanh biếc.
Đôi mắt bạc xám của Bàn Thư nhìn gương mặt lạnh lùng, mệt mỏi của thiếu niên, khẽ hỏi:
"Chúng ta đang là quan hệ gì đây?"
Thẩm Vọng hời hợt nhếch môi:
"Quan hệ hợp tác, cộng sinh...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=113]

được không?"
Thiếu nữ dường như bị mê hoặc.
Hắn hài lòng cười, trên mặt thoáng hiện vẻ sáng sủa hiếm thấy.
Thẩm Vọng liếc nhìn xung quanh, nơi toàn rác rưởi bẩn thỉu và những kẻ ăn mặc lôi thôi nhếch nhác, ánh mắt thoáng hiện chút chán ghét:
"Cậu sống ở đây sao?"
Bàn Thư khẽ nâng mí mắt mỏng, cười khẽ, giọng mang theo trêu chọc:
"Thẩm thiếu gia nếu coi thường thì đừng đến. Khu ổ chuột này trị an chẳng tốt đẹp gì đâu, kẻo có chuyện gì bẩn thỉu lại làm dơ mắt thiếu gia."
Thẩm Vọng nhíu mày, định nói gì, thì bị tiếng động lạo xạo sau bụi cỏ cắt ngang.
"Đó là gì?"
Khóe môi Bàn Thư nhếch lên, ánh mắt mang ý trêu ghẹo:
"Là... chuyện tôi với cậu có thể làm."
Thẩm Vọng ngẩn người, chưa hiểu.
Có những omega từ nhỏ đã được nhồi nhét các kiến thức tình dục, chỉ để khi ở trên giường làm alpha của mình thêm vui vẻ.
Cũng có những omega thiếu kiến thức ấy, hoặc là không ai dạy, hoặc là đại gia tộc chẳng buồn quan tâm. Thẩm Vọng chính là kiểu sau.
Từ lúc sinh ra hắn đã là cậu chủ trời sinh, trước khi phân hoá...
Chỉ cần một tờ báo cáo giám định từ máy móc: hắn là omega.
Thế là từ mây cao rơi thẳng xuống bùn lầy.
Trước đó, mọi người tung hô hắn sẽ trở thành người kế nhiệm Tịch Hàm Chương.
Ai cũng kỳ vọng vào hắn.
Nhưng sự thật, hắn là một omega.
Phân hoá xong, hắn vẫn là công tử quý tộc của đại gia tộc, nhưng đồng thời, cũng là một công cụ liên hôn, có thể bị đem ra chọn lựa, định giá.
Những kẻ từng thua kém hắn muôn phần, như Vệ Hành, Sở Lưu Chi... giờ đây lại coi hắn như con kiến.
Dựa vào cái gì chứ?
"Thẩm Vọng, cậu đang nghĩ gì vậy...?"
Hắn bừng tỉnh, đối diện ánh mắt lo lắng của Bànl Thư, ngưng lại giây lát rồi nói:
"Nghĩ vài chuyện không vui thôi."
Bàn tay lạnh lẽo của thiếu nữ từ từ chạm lên giữa hàng mày đang nhíu của hắn, đầu ngón khẽ di chuyển, che đi đôi mắt mệt mỏi nhưng xinh đẹp kia.
Trước mắt tối đen.
Thẩm Vọng vừa mở miệng, thì bị Bàn Thư nhân cơ hội lách vào, đầu mũi tràn ngập hương rượu vang nồng nàn cùng chút sữa ngọt khiến tâm tình bất giác dịu lại. Nhận ra mình đang nghĩ gì, hắn lập tức đẩy bờ vai thiếu nữ ra.
Hắn mím đôi môi vẫn còn ướt.
Bàn Thư nghiêng đầu, giọng nhẹ:
"Đây chính là chuyện mà tình nhân sẽ làm đó."
Trong lòng Thẩm Vọng không biết vì sao dấy lên một luồng cảm xúc bị trêu chọc, giọng hơi bực:
"Lần sau không được như vậy nữa."
"Được thôi, cậu đi đi, tạm biệt."
Bàn Thư nhìn bóng lưng chàng trai hốt hoảng vội vã, khẽ nhếch môi lười nhác.
Không làm thì thôi.
Lần sau đừng có cầu xin tôi làm nhé, omega đáng yêu.
Hai omega chẳng lẽ không thể "làm chuyện đó"? Nhưng, ai quy định thế chứ?
Bàn Thư vốn nghĩ Thẩm Vọng sẽ không kiềm nổi mà tìm đến mình.
Nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Xem ra, hắn còn nóng nảy hơn tưởng tượng.
Dĩ nhiên, cũng có thể là gia tộc hắn đang ép buộc hắn nhận một mối hôn sự mà hắn không thích.
Thẩm Vọng phải mau chóng tìm một cái cớ để từ chối.
Và cô chính là một lựa chọn không tồi.
Sinh viên Đại học Đế quốc, tinh thần lực SSSS+. Dù gia thế tầm thường, nhưng những người đứng đầu các gia tộc lớn đều thông minh, hiểu rõ giá trị của cô chẳng kém gì Tịch Hàm Chương.
Bàn Thư khẽ bật cười.
Cô vốn chẳng thích tranh đấu.
Nhưng nếu Thẩm Vọng muốn chơi, cô sẽ cùng hắn chơi cho ra trò.

"Vệ Hành, hiệu trưởng thông báo em chuyển sang lớp Alpha 11."
Thiếu niên lười nhác vò mái tóc vàng rậm, chân mày khắc nét hờ hững khiến người khác khó lại gần:
"Ít lo chuyện bao đồng đi. Muốn tôi chuyển lớp? Được, cho tôi lý do."
"Vì em đã làm tổn thương bạn học Bàn Thư." Người tới bình thản, mặc quân phục của Liên minh quân sự tối cao.
M* nó.
Vệ Hành chỉ hận không thể bẻ gãy đầu hắn, nghi ngờ mình nghe nhầm. Cậu chỉ vào mình:
"Anh nói, tôi bắt nạt cái alpha vừa ngu vừa yếu kia?"
Quân quan không đổi sắc:
"Cậu đang sỉ nhục bạn học Bàn Thư. Tôi đã ghi âm rồi, từng câu từng chữ của cậu sẽ thành chứng cứ sau này, xin hãy cẩn trọng lời nói."
Vệ Hành lạnh mặt đứng dậy, đá mạnh cái ghế bên cạnh.
"Rầm!" - ghế vỡ vụn thành bột.
Gương mặt cậu lạnh lẽo, hoàn toàn trái ngược với đôi mày mắt sắc sảo như bút mực trong tranh thủy mặc.
Tựa hồ yêu ma.
Quân quan vẫn cứng nhắc:
"Tôi chỉ đang chấp hành mệnh lệnh của Đế quốc."
Vệ Hành quả thật có chút tò mò, rốt cuộc cô ta là ai mà được Đế quốc coi trọng như thế?
"Ha... cái alpha tay chân mảnh khảnh ấy, cần đến cả Liên minh quân sự tối cao bảo vệ sao?"
"Vệ Hành."
Hôm nay thiếu nữ mặc chiếc váy xanh biển dài ngang gối.
Mỗi bước đi như biển sâu lay động.
Rực rỡ, kinh tâm động phách.
Cô dừng lại trước mặt Vệ Hành, lạnh nhạt nói với binh sĩ:
"Tôi không cần bất kỳ ai bảo vệ. Nhắn lại với Tịch Hàm Chương, lần sau còn giám sát tôi, đừng trách tôi không khách khí với người của anh ta."
Quân quan từ trong vẻ đẹp ấy bừng tỉnh, như tỉnh mộng, khẽ gật đầu, lặng lẽ rời đi.
Bàn Thư liếc Vệ Hành như cười như không:
"Vệ thiếu gia đúng là tự phụ, bản lĩnh không ai với tới được."
Vệ Hành nghẹn họng, sắc mặt lạnh băng, không nói một lời.
Bàn Thư khẽ nhướng mày:
"Nhưng mà, tôi cũng không định làm chướng mắt cậu nữa. Nếu cậu không đi, thì tôi đi, được chứ?"
Cô kiễng chân, đầu ngón tay khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của cậu, động tác mập mờ ám muội, nhưng trong mắt chẳng chứa lấy một chút tình cảm:
"Thì ra là mềm thật. Tôi còn tưởng trên người Vệ thiếu gia, môi là thứ cứng nhất cơ đấy!"

Bình Luận

0 Thảo luận