"Anh điên rồi." Bàn Thư bình tĩnh rút tay ra.
"Vì sao Mạnh Cảnh Duyệt có thể, mà a b thì không?" Ánh mắt thiếu niên áp chế một cơn điên cuồng, "Anb cũng có thể làm chị vui vẻ, còn vui hơn cả thằng phế nhân Mạnh Cảnh Duyệt ấy."
Đầu ngón tay tái nhợt của hắn linh hoạt tháo cúc áo.
Quần áo nhanh chóng bị cởi bỏ.
Dưới ánh đèn lờ mờ, thân thể hoàn mỹ của thiếu niên lộ ra, cơ bắp vừa phải, không khoa trương, lại cân xứng đẹp đẽ -- đúng kiểu Bàn Thư thích.
Ánh mắt hắn gắt gao khóa chặt gương mặt cô. Nhìn thấy trong mắt cô lóe lên chút kinh ngạc cùng tán thưởng không kìm được, hắn mới thở phào, miễn sao cô thích là tốt rồi.
Hắn khẽ nâng mặt cô, cúi đầu, những nụ hôn dày đặc, dịu dàng rơi xuống đôi môi mềm ướt.
Lưỡi và môi quấn quít, phát ra âm thanh ám muội khiến tim người ta đập loạn.
Đúng là háo sắc.
Bàn Thư bị hắn hôn đến mức gần như thở không nổi.
Thiếu niên bất đắc dĩ che mắt cô, giọng trầm thấp: "Thở đi, chị."
Đôi tay hắn chậm rãi men theo cổ xuống dưới, đôi mắt đen sâu thẳm như rắn độc, quấn riết lấy người dưới thân, dường như muốn khiến cô nghẹt thở.
"Không... không được."
Thiếu nữ hoảng loạn chặn lại bàn tay ấy, "Mạnh Cảnh Trì... đừng..."
"Muốn cùng chị làm những chuyện mùa xuân làm với cây anh đào."
Đôi môi nóng rực của thiếu niên áp sát vành tai cô, hơi thở phả nhẹ, giọng khàn gợi cảm như muốn kéo người vào vực sâu.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ dần dừng lại.
Trong lúc giằng co, quần áo trên người thiếu nữ đã cởi quá nửa, bờ vai trắng ngần lộ ra, mỗi động tác đều như châm lửa.
Mạnh Cảnh Trì hít sâu một hơi, "Hừm... chị ơi."
Ánh mắt hắn lập tức trở nên nguy hiểm.
Thiếu niên không nhịn nữaa, hai tay giữ chặt đôi chân thon dài của Bàn Thư, cúi đầu hôn xuống đầy thương tiếc.
Cả người cô run lên.
Má ửng hồng như hoa đào nở, đẹp đến mê hoặc.
Tiếng mưa gấp gáp hơn, che lấp đi những âm thanh mờ ám trong phòng.
Bàn Thư hơi nhướng mày.
Chậc.
Thể lực của thiếu niên quả nhiên không tồi.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, ánh sáng nhạt xuyên qua cửa sổ. Mồ hôi trên trán thiếu niên chảy dọc lồng ngực rắn chắc, rơi xuống bụng mềm mại của thiếu nữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=309]
Thân thể vẫn còn dây dưa, luyến tiếc vô cùng.
Bàn Thư đã sớm ngất lịm.
Mạnh Cảnh Trì quấn lấy cô hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, hắn ôm lấy thiếu nữ, lau sạch cho cô, rồi mới thoả mãn ôm lấy vòng eo thon ngủ say.
Khi tiếng hít thở đều đặn vang lên, Bàn Thư chậm rãi mở mắt.
Cô liếc thiếu niên bên cạnh một cái, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
...
Lục gia, khí lạnh nghiêm nghị. Tầng hai.
Lục Hành hờ hững nghịch khẩu súng đen trong tay, ánh mắt uể oải liếc xuống Triệu Tuyết Nhi đang quỳ run rẩy dưới đất.
Cô ta chỉ khoác vội một mảnh vải.
Hai thuộc hạ cao lớn chẳng chút thương hoa tiếc ngọc, ghì chặt cô xuống.
"Chậc, dám trèo lên giường tôi, đúng là chán sống rồi?" Giọng Lục Hành không chứa chút cảm xúc, cho dù người phụ nữ trước mặt đang phô bày sắc đẹp.
Triệu Tuyết Nhi nhục đến tột cùng!
Cô ta không ngờ Lục Hành lại hoàn toàn vô cảm với mình!
Điều càng nhục nhã hơn là, Lục Hành lại để cô ta trần truồng trước mặt người khác, mà chính hắn thì nhìn cô ta như một thứ dơ bẩn đáng ghét!
Rõ ràng cô ta mới là nữ chính!
Triệu Tuyết Nhi thật sự hoảng rồi. Đặc biệt là Mạnh Cảnh Trì và Mạnh Cảnh Duyệt không hề yêu cô ta như trong kịch bản, cô ta chỉ đành chuyển sang quyến rũ Lục Hành -- người dường như chưa từng có dây mơ rễ má với Bàn Thư.
Nên cô ta mới cởi sạch bò lên giường hắn.
Kết quả?
Thảm bại.
Triệu Tuyết Nhi tức đến hộc máu!
"Lôi đi." Lục Hành cúi đầu nghịch khẩu súng lạnh, giọng thản nhiên, "Đã thèm đàn ông thế thì quẳng vào doanh trại, mặc cô ta tự sinh tự diệt. Ở đó thiếu gì đàn ông đói khát."
Triệu Tuyết Nhi kinh hoảng trừng to mắt, thét lên: "Không! Không thể đối xử với tôi thế được!"
"Tôi là nữ chính của thế giới này! Còn các người... các người chỉ là đám giấy bìa thúc đẩy cốt truyện thôi!" Cô ta khóc cười điên loạn, "Nếu giết tôi, thế giới này cũng sẽ sụp đổ! Ha ha ha!!"
Lục Hành nhíu mày.
Xung quanh đều là tâm phúc của hắn, nói đúng ra phải gọi là tử sĩ.
Hắn chẳng hề kiêng kị ai, lạnh mặt: "Ý gì, nói rõ."
Triệu Tuyết Nhi cắn chặt môi, chết cũng không hé thêm lời nào.
Lục Hành nhếch môi thản nhiên: "Tôi nghĩ cô chắc nghe qua thủ đoạn tra tấn của Lục Hành này rồi."
Toàn thân Triệu Tuyết Nhi run cầm cập.
Cô ta biết!
Dĩ nhiên là biết!
Khi còn đọc cuốn tiểu thuyết Luyến luyến kiều sủng, chính những thủ đoạn tàn bạo của Lục Hành đã khiến cô ta toát mồ hôi lạnh. Giờ đây trở thành người bị hành hạ, cô ta sao mà bình tĩnh nổi?
Cho dù xuyên vào tiểu thuyết, cô ta vẫn là nữ chính, chưa từng sợ Lục Hành. Trong lòng chỉ toàn mơ tưởng đoạn tình yêu ngọt ngào theo kịch bản.
Nhưng lúc này, cô ta mới thật sự nhận ra sự đáng sợ của hắn!
"Không... không, tôi nói!"
Cuối cùng, Triệu Tuyết Nhi khai hết mọi thứ mình biết.
Lục Hành vẫn bình thản nghịch cây súng nặng, ngón trỏ khẽ gõ lên cò, lơ đãng chĩa thẳng vào cô ta.
"Thì sao. Kịch bản cô nói đã khác hoàn toàn rồi, nghĩa là cái nữ chính như cô cũng vô dụng thôi."
Mắt hắn cụp xuống, không do dự bóp cò.
Tiếng nổ vang dội.
Máu văng tung toé.
Lục Hành nhếch môi tàn nhẫn: "Xử lý đi. Chuyện hôm nay tuyệt đối không để lọt ra ngoài, kẻ nào lộ tin, giết không tha."
"Rõ!"
Hắn đứng dậy mở cửa sổ, mùi máu trong phòng loãng đi.
Thấy chưa, nữ chính chết rồi, mà thế giới vẫn vận hành như thường.
Mưa nhỏ rơi, làm nhòe đuôi mắt dài lạnh lẽo của hắn.
Lục Hành chợt nhớ lại lời Triệu Tuyết Nhi: hắn, Mạnh Cảnh Trì, Mạnh Duyệt Việt đều định sẵn phải yêu cô ta.
Thật nực cười.
Ai đã yêu cô ta?
Trái lại, hai anh em nhà họ Mạnh vì Bàn Thư mà chém giết nhau.
Ngón tay hắn khựng lại, khẽ thì thầm: "Bàn Thư..."
Lẽ nào là hắn đã lái xe đâm chết cô, để nhường đường cho Triệu Tuyết Nhi?
Nghe có vẻ đúng là chuyện hắn từng làm.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng ấy, ngực hắn lại dấy lên cơn đau âm ỉ, bóp nghẹt hơi thở.
"Thiếu tướng, vừa rồi có một cậu bé bán báo đưa cho thuộc hạ lá thư này, nhờ chuyển cho ngài."
Tâm phúc cung kính dâng thư.
Lục Hành liếc mắt, xé phong bì, rút tờ giấy trắng mỏng. Chữ viết nguệch ngoạc:
-- Bàn Thư bị Mạnh Cảnh Trì giam trong Mạnh phủ. Ngày đêm hoan lạc.
Ngón tay lạnh của hắn khẽ vuốt mấy chữ cuối.
Ánh mắt lại âm u.
Ngày đêm hoan lạc.
Đúng là... chướng mắt.
Nhưng ai gửi lá thư này? Mục đích gì? Lục Hành vốn đa nghi.
Không thể là Mạnh Cảnh Duyệt, hắn còn mắc kẹt ở Quan Nam. Cảnh Trì thì càng không.
Chẳng lẽ là Chu Hựu Nùng?
Ngoài ra hắn nhất thời không nghĩ ra ai khác, đành tạm quy về đầu Chu Hựu Nùng.
"Chuẩn bị xe. Đến Mạnh phủ."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận