Nụ cười nơi khóe môi của Tống Tử Hành dần thu lại, cậu không né tránh, cũng không lùi bước, thẳng thắn đối diện ánh mắt sắc bén của Cố Thần:
"Muốn thế nào?"
Lạc Bắc Thư và Ninh Yểm đều khoái chí đứng nhìn kịch vui.
Cố Thần nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, siết rồi thả lặp đi lặp lại mấy lần. Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn giữ lại chút thể diện của người trưởng thành:
"Đừng tìm đánh nhau."
Nghe vậy, Tống Tử Hành cười khoái trá:
"Tôi nói sai à? Nếu muốn đánh thì cứ đánh, nhưng mà này, anh Cố cứ nghẹn mãi như vậy, mai mốt mọc một mớ tóc bạc thì tôi không chịu trách nhiệm nhổ giúp đâu nhé."
Cái miệng của Tống Tử Hành thật sự độc địa.
Thấy Bàn Thư tỉnh dậy, thần sắc của cậu trong nháy mắt biến thành vô tội:
"Chị, nghỉ ngơi ổn chứ?"
"Cũng tạm." Bàn Thư đáp.
Tống Tử Hành liền nhào đến cọ cọ vào cô, nũng nịu:
"Chị ơi, anh Cố toàn nghĩ cho bản thân, chẳng hề biết thương chị, thật quá đáng. Không giống em, chỉ biết xót chị thôi."
Bàn Thư: "..."
Trên bầu trời xám tro thấp nặng, xa xa đã có thể nhìn thấy một vầng trăng nhỏ ló rạng, ánh hoàng hôn tím khói như hai dải lụa quấn lấy nhau, trong không khí vương làn sương mỏng nhạt nhòa.
Lần đầu tiên trong đời, Cố Thần thật sự muốn đâm một kẻ nào đó.
Hắn nhịn đến nỗi gân xanh trên trán giật liên hồi:
"Bàn Thư, chúng ta có thể nói chuyện chứ?"
Lời vừa thốt ra, lập tức có ba ánh mắt cùng lúc nhìn chằm chằm hắn.
Tống Tử Hành nhếch môi:
"Anh Cố vẫn chưa phục à?"
Lạc Bắc Thư giọng điệu ôn hòa:
"Bàn Thư cần nghỉ ngơi, Cố Thần, anh không nên quấy rầy cô ấy nữa."
Còn Ninh Yểm thì cười nhạt, nhướng mày:
"Anh nói muốn nói chuyện là được nói chắc?"
Từ trước đến nay, Ninh Yểm chưa từng có sắc mặt tốt đẹp với Cố Thần.
Lần mưa lớn trên đảo hoang, Bàn Thư sốt cao, hắn chẳng ngó ngàng. Bình thường cũng không chủ động, lúc nào cũng sầm mặt, như thể ai nợ hắn vậy.
Theo cách nói của Ninh Yểm thì --
Cố Thần đúng là đồ ngốc.
Nhưng Bàn Thư hôm qua ngủ suốt một ngày, quả thật là có lỗi với Cố Thần trước, nên cô không chần chừ, gật đầu đồng ý.
Thấy Bàn Thư đồng ý, sắc mặt Cố Thần mới dịu đi ít nhiều.
Ninh Yểm và Lạc Bắc Thư thì chẳng thay đổi gì, trong mắt họ, Cố Thần vốn chẳng có chút sức cạnh tranh.
Tống Tử Hành hừ hai tiếng.
Cậu vốn căm ghét tất cả những ai dám nhòm ngó chị mình, công bằng như nhau.
Cách trại một đoạn, Bàn Thư dừng lại:
"Được rồi, không cần đi xa hơn, nói ở đây thôi."
Người đàn ông cũng dừng bước, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào cô:
"Còn ba ngày nữa sẽ được viết tên người mình yêu thích. Tôi sẽ viết em."
Bàn Thư im lặng.
Cố Thần chẳng để ý, tiếp tục:
"Tôi biết em là Thần Cupid, nói thẳng ra, tôi là người sói. Nhưng tôi sẽ sửa đổi thẻ thân phận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=408]
Đến lúc đó, nếu em chọn tôi, em sẽ có được số tiền thưởng kia."
Đối với lựa chọn giữa "người sói" và "Thần Cupid", Bàn Thư chẳng thấy áp lực, ngược lại chỉ thấy buồn cười:
"Anh nghĩ bọn họ sẽ không làm thế à?"
"Lòng người khó dò." Ánh mắt sắc bén của Cố Thần thoáng lướt qua cô - "Đến phút chót trở mặt cũng chẳng lạ gì."
Bàn Thư đã không còn kiên nhẫn, cô ghét nhất loại đàn ông tự cao như vậy. Hờ hững nâng mí mắt:
"Thế chẳng phải anh cũng có thể trở mặt sao?"
"Tôi sẽ không." Cố Thần chắc nịch.
"Ồ, thì sao chứ." Bàn Thư nhạt giọng - "Dù anh có viết tên tôi hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Tôi chắc chắn sẽ không chọn anh, anh cứ yên tâm."
Cố Thần hơi luống cuống mím môi, không hiểu vì sao cô gái trước mặt bỗng trở nên lạnh lùng đến vậy:
"Em không phải cần số tiền thưởng đó để trả phí hủy hợp đồng sao?"
"Vậy là anh muốn dùng chuyện này để nắm thóp tôi?" Bàn Thư nhếch môi.
Cố Thần câm lặng.
Gương mặt cô lạnh nhạt, làn da trắng nõn tinh xảo bỗng lộ ra vẻ lạnh lẽo khiến người ta rùng mình:
"Cố Thần, tôi chỉ là không cùng anh hẹn hò, chỉ là không thực hiện cái gọi là đặc quyền chương trình dành cho nam khách mời. Tôi không làm gì sai, cũng chẳng nợ anh, anh không cần bày ra bộ dạng uất ức này."
"Nếu anh cảm thấy bất công, vậy hãy nhìn lại xem -- chương trình cho các nam khách mời quyền chọn nữ khách mời đi hẹn hò, còn nữ khách mời thì không hề có. Chẳng lẽ tôi cũng không thể thấy điều này bất công sao?" Cô mỉm cười - "Tại sao chúng tôi phải bị các anh chọn, mà không thể chủ động chọn? Cố Thần, đã là kẻ được lợi, thì đừng quá tham lam."
Cố Thần á khẩu.
Hắn chậm rãi khép mắt, trái tim đập loạn tưởng chừng muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Hắn nâng tay ấn lên trán, cau mày nhức nhối.
Bàn Thư chẳng buồn quan tâm thêm, xoay người quay về trại.
Vừa bước vào, Ninh Yểm đã nhận ra tâm trạng cô không tốt, liền cúi người nhìn thẳng vào mắt cô:
"Sao thế, nhăn nhó vậy, Cố Thần bắt nạt em à?"
"Không. Chỉ là thấy... anh ta thật phiền."
Ninh Yểm khẽ cười:
"Ừ, vậy thì đừng để ý đến hắn."
"Uống sữa dâu có làm em vui hơn chút không?" - Anh lôi từ túi ra một lon sữa, ngón tay thon dài dễ dàng bật nắp - "Nếu vẫn chưa vui thì hôm nay uống hai lon cũng được."
Bàn Thư: "Nhưng không có ống hút."
Vừa dứt lời, thiếu niên liền mở lòng bàn tay, trong đó chính là chiếc ống hút thủy tinh của cô:
"Anh đã rửa sạch rồi, uống đi."
Bàn Thư ôm lon sữa dâu, cúi mắt, không nói gì.
Thiếu niên lặng lẽ đứng cạnh, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng ngàn năm bất biến, ẩn dưới lớp băng là hơi ấm say lòng như men rượu.
Cô bất chợt ngẩng đầu, chậm rãi chớp mắt:
"Ninh Yểm."
"Hửm?"
"Anh sẽ viết tên em chứ?" Cô như chưa từng hỏi anh điều này, bởi trong thâm tâm, cô vốn chắc chắn.
Ninh Yểm nheo mắt, giọng biếng nhác:
"Bàn Thư, câu hỏi này... thừa thãi."
"Ồ..." Cô hút một ngụm sữa ngọt lịm - "Thế anh sẽ viết chứ?"
"Viết." Anh khẽ ậm ừ, giọng ngượng ngùng trầm thấp - "Viết em. Thế là được chứ gì."
Bàn Thư lại hỏi:
"Vậy sao anh không hỏi em?"
Thiếu niên cúi mắt, đôi đồng tử đen kịt như muốn hút lấy hình bóng cô, chậm rãi nhếch môi, khẽ cười:
"Ngoài anh ra, em còn muốn viết ai nữa?"
"..."
Đây là lần đầu tiên anh bộc lộ trước mặt cô sự cố chấp hung ác ấy.
Như dã thú lộ ra nanh vuốt.
Anh rõ ràng đang cười, nhưng trong mắt là sự nghiêm túc chẳng thể phủ nhận. Giọng điệu vẫn uể oải, song vô cớ lại mang theo nét bi thương yếu ớt:
"Bàn Thư, nếu em không viết anh... anh sẽ buồn chết mất."
Bàn Thư.
Nếu em không viết anh.
Anh sẽ buồn chết mất.
Lời này, như một lời tỏ tình ngầm.
Anh đã từng thổ lộ, nhưng vẫn thích nói những câu thẳng thắn mà điên cuồng như vậy.
Bàn Thư khẽ thở dài trong lòng:
Thôi, nếu không viết tên anh ta, chắc anh ta sẽ lén khóc mất.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận