Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 146: Bị móc tim cướp phổi, bạch nguyệt quang chân chính trở thành vạn nhân mê (10)

Ngày cập nhật : 2025-09-15 15:34:44
"Thuốc... thuốc..."
Bùi Cảnh lập tức đứng bật dậy, cau mày:
"Thuốc ở đâu?"
"Trong... trong túi, màu trắng..."
Bùi Cảnh chạy ra phòng khách, tìm thấy túi xách màu hồng của cô, lục ra một lọ nhỏ màu trắng. Anh liếc qua tên thuốc rồi liền hòa nước ấm, đưa cho cô gái uống.
Cô uống thuốc xong, sắc mặt anh lại càng khó coi hơn.
Bùi Cảnh là bác sĩ, chỉ cần nhìn loại thuốc đó, anh đã đại khái đoán được bệnh tình của Bàn Thư.
"Cô mẹ nó bị bệnh tim, mà còn ăn cay? Ăn cả cổ vịt kho nữa? Cô có biết hậu quả nghiêm trọng thế nào không?" Anh mím môi, nhớ lại bản thân đến giờ vẫn chẳng biết gì về cô gái trước mắt, "Cô tên gì?"
"Bàn Thư."
Cô gái sau khi uống thuốc, sắc mặt vẫn trắng bệch, khẽ nói:
"Xin lỗi, lại làm phiền anh rồi."
Bàn Thư...?
Chẳng lẽ chính là người phụ nữ muốn lấy tim của An Hạ Hạ?
Thái độ Bùi Cảnh lập tức lạnh hẳn. Anh túm lấy túi xách của Bàn Thư, một tay khác thì xách luôn con mèo vàng.
"Cút khỏi nhà tôi." Anh nói.
"Em..." Bàn Thư mấp máy môi, "Em vẫn hơi khó chịu, để một lúc nữa... nhất định em sẽ đi."
Kẻ nói dối thành tính, thủ đoạn xấu xa.
"Bây giờ, ngay lập tức, cút cho tôi."
Anh chỉ thẳng ra cửa:
"Nếu không, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Cô bật khóc.
Không có tiếng nấc, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Cáo già xảo quyệt vốn giỏi dùng trò này để khiến kẻ khác mềm lòng.
Nhưng Bùi Cảnh lại sinh ra một trái tim sắt đá.
Anh lạnh lùng phun ra một chữ:
"Đi."
Cô gái gạt nước mắt, vẫn đi đôi giày cao gót ấy, nhận lại túi xách, ôm chặt chú mèo con trong lòng rồi im lặng rời đi.
Thế nhưng, anh nghe thấy cô khe khẽ nói:
"Làm phiền rồi."
"Rầm--"
Một tiếng sấm vang lên, ánh chớp xé ngang bầu trời, soi sáng căn nhà còn bày nguyên bữa cơm đang bốc hơi nóng.
Mưa tí tách trút xuống.
Nửa tiếng sau.
Bùi Cảnh cầm một chiếc ô, sắc mặt âm trầm, bước ra ngoài.
Mưa lớn, hạt mưa dày đặc, quất lên người đau buốt như xé da.
Cô mang giày cao gót, bước không nhanh nổi.
Anh sải bước càng lúc càng vội, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng mong manh kia.
Anh thở phào.
Anh không phải vì lo lắng cho cái tiểu thư đáng ghét ấy, chỉ là sợ cô xảy ra chuyện, anh lại bị liên lụy.
Nhất định là vậy.
Cơ thể cô gái run rẩy, bước đi lảo đảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=146]

Cuối cùng, cô kiệt sức ngã gục giữa màn mưa.
Bùi Cảnh hoảng hốt, vội vàng lao đến.
Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại.
Một đôi tay rắn rỏi nhanh hơn anh, bế lấy cô gái đôi má đỏ bừng.
Bùi Cảnh ngẩng lên nhìn -- đó là một người đàn ông mặt mày tái nhợt, khí chất u ám, chính là thiên tài nghệ thuật nổi tiếng Hạc Thích.
"Anh là gì của cô ấy?" Bùi Cảnh trầm mặc mấy giây rồi hỏi.
Hạc Thích chẳng nói, chỉ ôm chặt Bàn Thư lên xe, để lại một câu:
"Quan hệ mà anh nghĩ đó."
Ngón tay Bùi Cảnh siết chặt đến trắng bệch.
Là tình nhân... sao?
Hai tay anh buông thõng.
Cán ô đen rơi xuống vũng nước, lắc lư như con lật đật.
Mưa dội ướt đẫm áo anh.
Lạnh thật...
Chẳng qua chỉ là một tiểu thư vô tâm mà thôi.
Chỉ mới gặp có một lần.
Chỉ là...
Thôi.
Thôi vậy.
Về thôi.

Bàn Thư tỉnh dậy trong bệnh viện, nhìn thấy người đầu tiên chính là Thời Lâm.
Khuôn mặt anh đầy băng sương, cố kìm nén lửa giận:
"Em đi đâu vậy? Không biết về nhà? Nếu không phải bệnh viện gọi, anh còn chẳng biết em hành hạ cơ thể mình đến thế nào."
Thời Lâm lạnh nhạt nhìn cô:
"Tiểu thư, em khiến anh quá thất vọng."
Cô không đáp, chôn mặt vào gối.
Gối trắng nhanh chóng thấm loang vệt nước mắt.
Thời Lâm mềm lòng, ngồi xuống cạnh giường, bất lực thở dài:
"Em có biết anh lo cho em đến mức nào không? Nhìn em tái nhợt đến gần trong suốt, anh còn khó chịu hơn cả em."
"Em bị ấm ức sao?"
Anh kiên nhẫn hỏi:
"Ai bắt nạt em rồi? Nói với anh, hửm?"
Cô mắt đỏ hoe, khẽ lắc đầu.
"Người đưa em đến bệnh viện là ai?" Thời Lâm đổi chủ đề.
Camera chỉ thấy một người đàn ông gầy cao, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, nhìn không rõ mặt.
"Em không biết."
Bàn Thư không hẳn là nói dối, "Em không nhìn rõ, tỉnh dậy thì đã ở đây rồi."
Thời Lâm không muốn ép, chỉ nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt của cô:
"Muốn ăn gì, anh sai người mua cho."
Nhưng trong lòng anh lại vẫn không ngừng đoán.
Quần áo cô mặc rõ ràng là của đàn ông.
Cô đã ở trong nhà ai?
"Em mệt rồi, anh."
"Được, vậy em nghỉ ngơi, anh ra ngoài."
"Vâng."
Thời Lâm day trán, cả đêm qua không ngủ, vẫn canh chừng bên giường cô.
Bao cuộc họp quan trọng anh đều gác lại.
Anh gọi cho thư ký:
"Họp hôm nay chuyển sang online, tiệc xã giao hủy hết."
Thư ký khó xử:
"Thời tổng, dạo này đã hủy nhiều rồi, mấy đối tác lớn đang rút vốn..."
"Đưa hết những công ty đó vào danh sách đen."
Thời Lâm không thiếu tiền.
Ai rút vốn cũng chẳng sao.
Chẳng qua, vào lúc mấu chốt này mà quay lưng, chỉ là muốn chèn ép anh kiếm chác.
Đáng tiếc, họ sẽ chỉ uổng công thôi.

Mây nhạt trăng sáng.
Bàn Thư ra khỏi giường, mở cửa phòng bệnh.
Cô thấy người đàn ông đang tựa vào cửa sổ cuối hành lang, lười nhác rít thuốc.
Khí chất sắc bén, gương mặt tuấn mỹ ẩn hiện sau làn khói trắng, uể oải mà gợi cảm đến cực điểm.
"Anh."
Trong không gian tĩnh lặng, giọng cô gái vang lên rất rõ.
Thời Lâm khựng lại mấy giây, dập điếu thuốc, không lại gần, sợ mùi thuốc ám lên cô.
"Ừ, sao thế?"
"Em muốn về nhà."
"Được."
Thời Lâm cởi áo khoác đen khoác lên cho cô:
"Mặc vào, ngoài lạnh."
Cô ngoan ngoãn mặc, anh mới khẽ giãn lông mày.
Trên đường về, cô im lặng hồi lâu mới cất lời:
"Em không muốn phẫu thuật, không muốn thay tim."
Bước chân Thời Lâm khựng lại, nhưng anh không đáp.
Đến nhà, anh bật đèn vàng nhạt trong phòng khách.
Đột nhiên ép cô vào tường, một tay ôm eo mảnh khảnh, tay kia nâng chiếc cổ mảnh mai như có thể gãy trong chớp mắt, ánh mắt thẫm tối cuộn xoáy:
"Vậy em muốn thế nào?" Anh lạnh lùng hỏi.
Bàn Thư im lặng.
Anh dường như tự trả lời thay cô:
"Em coi thường sống c.h.e.c, trong mắt chỉ có việc phục chế cổ họa. Em cao thượng, siêu thoát, không phải phàm nhân, em thấy c.h.e.c chẳng đáng sợ. Em chẳng nghĩ gì hết."
"Em không nghĩ, nếu em c.h.e.c, ba mẹ em sẽ đau lòng thế nào. Em không nghĩ, nếu em c.h.e.c... anh biết phải làm sao."
"Em nhẹ nhõm, bởi vì em đem hết thống khổ, giãy giụa, để lại cho những người còn sống."
Bàn Thư quay mặt đi.
"Em với anh... có quan trọng không, anh?"
Thời Lâm mạnh mẽ bẻ cằm cô, hơi thở mang mùi thuốc hòa lẫn hương ngọt của cô, vừa cuồng dại vừa rối loạn.
Trong hoảng loạn, cô cắn rách môi anh, m.a.u rỉ ra.
Thời Lâm thả cô ra, đầu lưỡi khẽ liếm vệt m.a.u khô cứng.
"Tiểu thư, anh là thần tử của em."
"Sao có thể không quan trọng."

Bình Luận

0 Thảo luận