Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 40: Xấu nữ học đường trở thành vạn nhân mê (15)

Ngày cập nhật : 2025-09-14 14:59:56
Chàng trai cao gầy đứng tựa dưới cột đèn đường, đội chiếc mũ bóng chày đen, dáng vẻ lạnh lùng xa cách. Nhưng trong tay lại xách một chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng anh đào, hoàn toàn không hợp với khí chất của cậu.
Cậu nhìn thấy Bàn Thư, đầu tiên là vui mừng, sau đó lại hơi cau mày.
Rõ ràng thiếu nữ kia đôi mắt cong cong, khóe môi mỉm cười, trông chẳng khác gì mọi ngày.
Nhưng Văn Lệ lại mơ hồ cảm giác cô đang giấu điều gì đó.
Một chuyện khiến cô cực kỳ đau lòng.
Cậu cúi xuống, từ trên cao nhìn vào khóe mắt đỏ hồng của Bàn Thư. Sau cùng, chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ nhét hộp giữ nhiệt vào trong tay cô.
"Ban đầu tôi định mang lên tận phòng cho cậu, nhưng bảo vệ không cho vào, còn bảo phải có giấy tờ thông hành gì đó..."
"Ừ, phải có thẻ thông hành mới được."
"Thế thì tôi ngày nào cũng mang đồ cho cậu thế nào đây..." Văn Lệ có chút ủ rũ, "Lỡ lúc cậu xuống lầu lại bị gió thổi cảm lạnh thì sao, trời vào thu rồi mà."
Ngày trước Văn Lệ nào có quan tâm đến chuyện hôm nay lạnh hay nóng, trời mưa hay nắng, bao nhiêu độ...
Thế mà bây giờ, cứ rảnh là cậu lại mở dự báo thời tiết xem mấy lần.
Còn lo Bàn Thư có chịu ăn uống tử tế hay không.
Lo đến phát sầu.
Cậu không yên tâm, còn cố tình gọi tài xế nhà mình giữa đêm mang đồ đến tận Kinh thị.
"Đây này, mì nước trong nấu thịt dê, ấm dạ đó."
Văn Lệ lại lén ngó cô một cái, nhịn không được mà hỏi,
"Sao khóc vậy, có ai bắt nạt cậu à?"
Nước mắt Bàn Thư lại càng rơi nhiều hơn.
Làm tim Văn Lệ đau thắt lại, cậu dịu giọng, bàn tay khẽ vuốt lên mái tóc mềm mại như lụa của cô,
"Xảy ra chuyện gì rồi? Nói với tôi, được không?"
"Hu hu... Văn Lệ..."
Bàn Thư vòng tay ôm lấy eo cậu.
"!"
Trong lòng Văn Lệ như nổ tung thành ngàn vạn đóa pháo hoa rực rỡ.
Mềm quá, thơm quá...
"Cậu..."
Bàn Thư ngước khuôn mặt đẫm lệ nhìn cậu. Trái tim Văn Lệ lập tức mềm nhũn thành một vũng nước.
Cô ấy... thật sự đáng yêu quá.
Sao lại có thể đáng yêu đến mức này chứ?
Tại sao cô ấy lại đáng yêu đến thế cơ chứ...
Văn Lệ nghĩ mãi không ra. Trong lựa chọn đẩy ra hay không đẩy ra, cậu sung sướng chọn vế sau.
Nhưng vẫn nhớ rõ trong lòng, cô bé đang không vui.
Cậu cố nén sự hân hoan muốn nhảy cẫng, làm bộ nghiêm túc,
"Khụ... Tôi... làm sao nào?"
Đến cả giọng điệu cũng vui vẻ không che giấu nổi! Trời ạ!
Trong lòng Bàn Thư sớm đã cười nghiêng ngả.
Văn Lệ sao mà buồn cười thế chứ!
Cậu chàng co hai chân dài ngồi xuống cái ghế đá gần đó, ôm khư khư hộp giữ nhiệt trong tay.
"Được rồi, không muốn nói thì thôi. Tối nay vội quá, mang tạm mì nước cho cậu ăn lót dạ. Ngày mai tôi sẽ đi siêu thị mua thêm đồ, làm thật nhiều món ngon cho Thư Thư."
Khóe môi Bàn Thư khẽ cong, bật cười lén lút.
Văn Lệ lập tức đắc ý, nhưng lời lại ngây ngô vô cùng:
"Ha, cậu cười rồi! Thật ra tôi còn một tuyệt chiêu nữa, dù cậu không cười thì tôi cũng có cách khiến cậu cười, tin không?"
"Không tin."
"Không tin hả..." Văn Lệ kéo dài giọng, "Thế thì hôm nay cậu cười rồi, tôi sẽ không lãng phí cơ hội dùng bí kíp lần này. Coi như cậu bỏ lỡ mất rồi nhé!"
"Vậy...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=40]

khi nào tôi mới được xem?"
"Tất nhiên là lần sau rồi."
Trong bóng đêm, trong mắt thiếu niên chỉ toàn là dịu dàng.
Đến cả một câu "Lần sau cậu khóc tôi sẽ cho xem" cũng không nỡ nói ra.
Cậu không muốn cô khóc.
Trong lòng Văn Lệ thầm nghĩ, giá mà cô có thể cả đời này không khóc thì tốt biết mấy.
Bí kíp kia... cậu sẽ giữ kín cả đời.
"Được rồi, mau về đi. Ngày mai nhớ mặc thêm áo, trời lạnh đó."
Văn Lệ đứng dậy, cởi mũ bóng chày trên đầu, chụp thẳng lên mái tóc Bàn Thư, còn nhẹ nhàng ấn xuống một chút,
"Về phòng đi."
Đôi mắt sáng trong của thiếu nữ bị che khuất.
Văn Lệ cúi đầu, tham lam liếc nhìn bờ môi đầy đặn của cô.
Cuối cùng lại luống cuống dời mắt đi.
"Cậu làm tóc tôi rối hết rồi." Bàn Thư vừa chỉnh lại mũ vừa lẩm bẩm.
Yết hầu Văn Lệ trượt một cái, khóe môi cong cong, bật cười.
Đấy, cô bé thật đúng là kiêu kỳ.
Cứng rắn lôi một kẻ như cậu, vốn ở tận mây cao, kéo xuống chốn phàm trần.
Rõ ràng Văn Lệ đã giỏi nấu ăn, kỹ năng sinh hoạt đầy đủ, nhưng cuối cùng vẫn bị cô chê trách: "Đội mũ cũng không biết, ngốc quá đi."
Haizz, thôi thì lại phải học thôi.
Chỉ đến khi thấy đèn phòng ở lầu sáu của Bàn Thư sáng lên, Văn Lệ mới chịu rời đi.
...
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa vang dồn dập.
Bàn Thư cau mày, vốn định mặc kệ, nhưng hệ thống lạnh lùng nhắc nhở:
[Là người cậu thấy trong thang máy ban nãy.]
Bàn Thư quay người bước ra cửa, nhìn qua mắt mèo.
Người đàn ông khoác áo vest trên cánh tay, áo sơ mi trước ngực đã tùy tiện cởi ba khuy, mảng da trắng lộ rõ. Gương mặt lạnh lùng kia, giống như tuyết phủ vĩnh hằng trên đỉnh núi cao.
Nhưng trong đáy mắt lại là dáng vẻ hờ hững, xen chút nguy hiểm.
Chúc Dung Hằng đứng chờ đã hơi mất kiên nhẫn. Vốn dĩ anh chỉ muốn tránh mấy kẻ say, chẳng buồn dây dưa. Gõ bừa một cánh cửa.
Đám người kia uống say khướt, ngay cả anh là ai cũng chẳng nhận ra. Đã vậy còn muốn ép anh uống cùng?
Cạch.
Cửa bên trong mở ra.
Rơi vào tầm mắt Chúc Dung Hằng, là một nhan sắc tuyệt trần đủ để lấn át mọi cảnh đẹp nhân gian.
Bàn Thư lập tức giấu hết u ám nơi đáy mắt, ngước mi nhìn anh,
"Xin hỏi, có chuyện gì không?"
Chúc Dung Hằng hiếm khi gặp một người phụ nữ chẳng hề si mê trước gương mặt mình.
Nghe thì có chút tự luyến, nhưng đúng là sự thật.
Dù sao anh vốn sở hữu một dung mạo trời ban, đẹp đến mức khó tìm thấy người thứ hai.
Nên cũng chẳng còn thấy lạ nữa.
Đáy mắt Chúc Dung Hằng hiện lên một tia kinh diễm không che giấu.
Đúng lúc ấy, một nhóm đàn ông say khướt đi ngang qua.
"Ủa, người đâu mất rồi?"
Chúc Dung Hằng liền sải bước vào phòng, "cạch" một tiếng đóng cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười lười biếng.
"Mấy thằng say kia bắt ép tôi uống rượu, tôi tránh một lát."
"Tuỳ."
Thái độ lạnh nhạt của Bàn Thư khiến anh bất ngờ.
Chỉ thấy cô gái tuyệt sắc kia ngồi dưới ánh đèn bàn, chậm rãi ăn bát mì nước trong.
Chúc Dung Hằng liếc hộp giữ nhiệt trên bàn, khẽ nheo mắt, cảm thấy có chút quen mắt.
Anh ngồi xuống mép giường, ngón tay gõ nhẹ vào bao thuốc trong túi quần.
"Cô có ngại tôi hút thuốc không?"
Bàn Thư khẽ lắc đầu.
Chúc Dung Hằng mở cửa sổ, tựa tay lên bệ, châm điếu thuốc. Tàn lửa đỏ bập bùng, khiến khí chất lạnh lẽo của anh càng thêm rõ rệt.
"Phòng này tầm nhìn khá đấy." Anh nhả khói, buông giọng nhàn nhạt.
Anh trông còn rất trẻ, chừng hai mươi.
Chỉ là bộ vest xa xỉ trên người khiến anh như già dặn thêm vài tuổi.
Ở đuôi mắt có một nốt ruồi đỏ, tô điểm thêm chút diễm lệ cho gương mặt vốn dĩ lạnh nhạt ấy.
Ngũ quan... rất giống người đó.
Ngay cả vị trí nốt chu sa đỏ kia cũng y hệt.
Bàn Thư đã từng bao lần vuốt ve nốt ruồi ấy.
Người đó luôn dung túng cho cô, chỉ mỉm cười bất lực, lần sau lại chủ động đưa cho cô ngắm.
Anh biết, cô yêu đến cực độ nốt ruồi đó.
Vô tình, Chúc Dung Hằng nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt Bàn Thư thoáng nét hoài niệm.
Đầu ngón tay anh run nhẹ vì tàn lửa rơi xuống, vội dập tắt điếu thuốc.
Trong mắt, dần dần hiện lên một tia hứng thú nồng đậm với thiếu nữ trước mặt.
----
Beo: mạnh dạn đoán bạch nguyệt quang của cổ. Chỉ khum bíc có yểu mệnh không thui =))

Bình Luận

0 Thảo luận