Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 429: Pháo hôi xinh đẹp trở thành vạn nhân mê (18)

Ngày cập nhật : 2025-10-08 06:43:20
"Tại sao?" Giang Trầm sững lại.
"Sau lưng cậu ấy là Giang gia, em đấu không lại đâu."
Thiếu niên ngừng một chút, rồi vui vẻ khẽ bật cười, giọng trầm thấp:
"Chị lo cho em à."
"Dù chị nói vậy làm em rất vui, nhưng chị, em không yếu đuối như chị nghĩ đâu."
Cậu vươn tay vuốt mái tóc của Bàn Thư, dịu dàng dỗ dành:
"Ngoan nào, bên ngoài lạnh lắm, chị về nhà trước đi, em sẽ nhanh chóng quay lại."
Chỉ là một ngày rất bình thường.
Nhưng Giang Trầm không ngờ, hôm nay lại trở thành bóng ma cả đời của mình.
Khi bóng lưng Bàn Thư biến mất nơi góc rẽ, nụ cười ngoan ngoãn trên môi thiếu niên dần tan biến. Cậu cắn đầu lưỡi, cơn đau nhẹ làm ánh mắt càng thêm lạnh lẽo:
"... Sao mày còn chưa chết."
"Chị ấy có biết mày vốn dĩ là thế này không?" - Giang Chiêu liếc cậu, giọng chế giễu.
Giang Trầm khẽ đáp:
"Nhưng trước kia, chẳng phải mày cũng luôn nguyền rủa tao như vậy sao? Giang Chiêu, thừa nhận đi, mày cũng chẳng quang minh chính đại hơn tao là bao."
Dù hắn sinh ra trong môi trường khiến người khác ghen tị, nhưng trong cốt tủy cũng chỉ là một kẻ xấu xa.
Tuyết rơi trắng xóa, vài bông rơi xuống mi dài của hai thiếu niên.
Một đậm rực rỡ, một nhạt mỏng manh.
Nhưng đều là tuyệt sắc.
"Mày tưởng mày thắng rồi sao? Tao và chị đã ở bên nhau mười một năm. Mười một năm dài đến mức nào, mày đếm được không? Mày thật sự dám chắc, trong lòng chị, mày có thể sánh bằng ta sao? Giang Trầm, mày chỉ là con chuột nơi cống rãnh, không chịu nổi ánh sáng." Giang Chiêu lạnh lùng nói.
Giang Trầm bình thản:
"Nhưng chẳng phải chị đã bỏ rơi mày rồi sao?"
"Nếu mày quan trọng, chị ấy sao lại không cần mày nữa? Giang Chiêu, chính mày cũng không dám chắc chứ."
Hai anh em cùng huyết thống, giờ phút này lại dùng lời lẽ độc ác nhất để nguyền rủa lẫn nhau.
Mà lúc ấy, Bàn Thư cũng chưa đi xa.
Trong lòng cô thoáng dâng lên dự cảm bất an.
Ít lâu sau, hệ thống bỗng vang lên, giọng vốn dĩ bình ổn nay thêm vài phần dồn dập:
【Ký chủ, hệ thống phát hiện Giang Chiêu sắp xảy ra chuyện.】
Bàn Thư thoáng khựng lại: "Bọn họ ở đâu?"
Hệ thống nhanh chóng gửi định vị đến di động của cô.
Vòng tròn nhỏ cuối cùng dừng lại ở một nhà xưởng bỏ hoang nơi ngoại ô.
Khi Bàn Thư đến nơi, Giang Chiêu đang giơ một khẩu súng lục nhỏ có gắn giảm thanh, chĩa thẳng vào tim Giang Trầm. Thiếu niên trông mong manh, yếu ớt, như thể chỉ cần một phát đạn là gục ngã.
Thế nhưng, khắp người Giang Chiêu cũng bê bết máu.
Không rõ ai chiếm ưu thế hơn.
Giang Trầm chỉ thấy hắn khẽ nở nụ cười, đôi mắt phượng dài hẹp lóe sáng một tia u ám:
"Mày đoán xem, trong lòng chị, rốt cuộc là mày quan trọng, hay tao quan trọng hơn?"
Bàn Thư bước nhanh lên mấy bước:
"Giang Chiêu."
Giang Chiêu lùi lại, kéo Giang Trầm theo, những ngón tay gầy dài siết chặt, đến mức xương trắng bệch:
"Chị, đừng lại gần..."
Bàn Thư khẽ thở dài:
"Giang Chiêu, em lại muốn làm gì?"
"Chị, trong lòng chị, rốt cuộc là Giang Chiêu quan trọng, hay Giang Trầm quan trọng?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=429]

Giang Chiêu cười, nụ cười u ám nhưng lại mang chút chân thành như kẻ bị dồn vào đường cùng, không còn lối thoát.
Trong không khí, từng hạt bụi li ti lơ lửng dưới ánh nắng, rõ ràng đến mức cay mắt.
Tuyết trên vai Bàn Thư vẫn chưa tan.
Cô có chút mất kiên nhẫn:
"Chuyện này có gì đáng để so đo."
"Chị, chị không biết đâu... Tình yêu của chị đã nuôi dưỡng ra một kẻ tham lam đến mức nào."
Đầu ngón tay Giang Chiêu siết cò súng, giọng thân mật mà nguy hiểm:
"Chỉ cần một câu trả lời. Nếu không, em sẽ giết nó."
"Đã vậy thì..."
Giang Trầm khẽ nhắm mắt lại.
"Đương nhiên là Giang Trầm quan trọng hơn. Không ai có thể so sánh với Giang Trầm."
Thiếu niên vốn định bình thản chờ chết, nay lại kinh ngạc mở to mắt.
Rõ ràng đã chuẩn bị sẵn cho số phận bị bỏ rơi thêm một lần nữa.
Thế nhưng--
Cậu được chọn.
Trong bài toán giữa Giang Trầm và Giang Chiêu, đáp án là Giang Trầm.
Cậu tự ti đến tận xương tủy.
Cậu luôn cho rằng cả đời này mình không thể nào thay thế được vị trí của Giang Chiêu trong lòng chị.
Nhưng giờ đây, vận mệnh rốt cuộc cũng bắt đầu dịu dàng với cậu sao?
Nhận ra sát ý dâng tràn từ phía sau, Giang Trầm rút từ đâu ra một con dao găm, vỏ dao rơi xuống đất, ánh lưỡi lạnh lẽo lóe sáng, đâm thẳng vào bàn tay Giang Chiêu.
"Á--" Giang Chiêu rên khẽ, gương mặt trắng bệch vì đau đớn dữ dội.
Trong tích tắc không ai thấy rõ động tác, khẩu súng trong tay Giang Chiêu đã rơi vào tay Giang Trầm.
Họng súng đen ngòm chĩa xuống thiếu niên đang ngã trong vũng máu.
"Đoàng! Đoàng!" - hai phát súng bắn thẳng vào đôi chân Giang Chiêu.
Dù là súng giảm thanh, nhưng lực chấn động của viên đạn vẫn khiến tay Giang Trầm run rẩy tê dại. Cậu cúi mắt, lạnh lẽo nhìn kẻ đang hấp hối dưới đất:
"Đáp án đã rõ ràng. Mày có thể chết tâm rồi."
"Giang Trầm!" Bàn Thư vội vàng gọi, giọng đầy lo lắng. - "Em định giết cậu ấy sao?"
Giang Trầm khựng lại, nụ cười vẫn dịu dàng như trước:
"Dù đúng là em muốn làm vậy thật, nhưng nếu chị không muốn hắn chết, em sẽ nghe lời."
Người vốn thoi thóp trong vũng máu bỗng run lên. Nghe thấy câu này, hắn cố gắng mở mắt, rồi từng chút bò về phía Bàn Thư. Đôi bàn tay dính đầy máu, da thịt rách nát, vẫn cố chấp bám chặt lấy vạt áo cô.
"... Chị..."
Bàn Thư cúi mắt liếc hắn, rồi quay sang Giang Trầm:
"Chị chỉ không muốn vì hắn mà em tự hủy hoại tương lai tốt đẹp. Như vậy... quá không đáng."
"Thì ra... không phải chị muốn Giang Chiêu sống sót." - Giang Trầm nheo mắt, giọng đầy ẩn ý.
Ngay sau đó, cậu lạnh lùng nhìn xuống.
Thiếu niên trong vũng máu đột nhiên bất động, như thể đã tắt thở.
Đôi mắt phượng vốn sáng rực giờ trống rỗng, u tối.
Bàn tay gầy dài, vốn nắm chặt lấy áo Bàn Thư, giờ vô lực rơi xuống, mang theo tuyệt vọng.
Cổ họng hắn phát ra tiếng rên nghẹn ngào như một con thú nhỏ.
Tim Bàn Thư nhói lên.
Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng gào xé lòng của Giang Trầm:
"... Chị!!!"
Bàn Thư chớp mắt chậm rãi.
Ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen như hố sâu của Giang Trầm, tràn ngập hoảng loạn và tuyệt vọng. Nước mắt cậu rơi như mưa, tựa như sắp bị bóng tối nuốt chửng.
Thật nực cười.
Rõ ràng cô đã chọn cậu.
Vậy mà sao cậu vẫn đau khổ đến thế?
Bàn Thư khẽ ho một tiếng, che miệng, nhưng máu đỏ tươi đã trào ra từ kẽ tay.
【Cảnh báo! Phát hiện ý chí sinh tồn của nam chính giảm xuống âm. Thế giới sắp sụp đổ!】
【Cảnh báo! Phát hiện ý chí sinh tồn của nam chính giảm xuống âm. Thế giới sắp sụp đổ!】
【Cảnh báo!!!】
Ý thức của Bàn Thư dần mơ hồ.
Trước khi mất đi tri giác, cô chỉ kịp nhìn thấy nét mặt tuyệt vọng của Giang Trầm, và thân hình thoi thóp trong vũng máu kia.
"Chuyện gì vậy... chẳng phải tôi đã chọn Giang Trầm rồi sao?"
Khi trở lại không gian hệ thống, Bàn Thư vẫn giữ vẻ bình thản.
Hệ thống im lặng vài giây, rồi đáp:
[Nam chính... không phải Giang Trầm.]
Ngón tay Bàn Thư khẽ run.

Bình Luận

0 Thảo luận