Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 261: Mạt thế - trở thành vạn nhân mê (14)

Ngày cập nhật : 2025-09-17 15:37:54
Gương mặt vốn đã lạnh lùng của Văn Diệu nay càng thêm băng lãnh.
Hắn không nói một lời, nắm chặt cổ tay Bàn Thư, mạnh mẽ kéo cô đi ra ngoài.
"Buông cô ấy ra."
Thương ĐìnhIi lạnh nhạt liếc hắn, "Văn tiên sinh tốt nhất đừng làm trò khó coi như thế."
Văn Diệu cúi đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh, nhưng khi thấy đôi mắt hạnh trong veo phủ sương lệ kia, cả người hắn cứng đờ.
Hắn gần như vô lực buông lỏng sự giam cầm.
Mím môi, nhưng không phát ra nổi một âm thanh.
Như thể biến thành kẻ câm.
Biến cố bất ngờ khiến hắn như rơi vào hầm băng, toàn thân lạnh ngắt.
"Em... đừng khóc, được không?" Thần sắc hắn hoang mang, "Anh lại làm em buồn rồi sao?"
Thương Đình lạnh lùng chắn trước người thiếu nữ, khóe môi không vương một nụ cười, hàng mi mày diễm lệ phủ đầy sát khí:
"Mẹ kiếp, anh bị bệnh à? Anh coi cô ấy là cái gì? Loại người như anh, càng tránh xa cô ấy càng tốt."
Càng tránh xa càng tốt... sao.
Văn Diệu không cam lòng.
Rõ ràng trước khi Thương Đình xuất hiện, người Bàn Thư dựa dẫm nhất chính là hắn.
Hắn đã phí hết tâm tư loại bỏ kẻ đáng ghét Tạ Thầm.
Vậy mà... vẫn chưa đủ sao?
"Văn Diệu. Trước đây anh không như vậy." Thiếu nữ đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn, "Rốt cuộc anh làm sao thế?"
Khóe môi Văn Diệu cong lên, chẳng chứa chút cảm xúc nào.
Là hắn che giấu quá giỏi.
Đến mức khiến cô có ảo giác -- rằng hắn là một người tốt.

Cuối năm.
Một trận tuyết lớn rơi xuống.
Giống hệt năm Tạ Thầm rời đi.
Những cành cây khô không chịu nổi sức nặng của tuyết, "rắc" một tiếng gãy lìa, gió lạnh cuốn đi, tuyết lại tiếp tục phủ trắng cành khô.
Nhờ có zombie biến dị cho Thương Đình nghiên cứu, thí nghiệm vốn bế tắc rốt cuộc có tiến triển.
Đến cả quân khu cũng cử người xuống xem kết quả.
Bàn Thư ôm túi chườm ấm, cái đầu lông xù rúc trong mũ trùm, nửa dưới khuôn mặt bị khăn quàng che kín, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh đen trắng rõ ràng, trong suốt.
Phương Hàn ngồi bên cạnh.
"Hôm nay sao giáo sư Thương bận quá vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=261]

Bình thường giờ này đều đưa em đi ăn cơm mà."
Một bông tuyết rơi xuống hàng mi dài của thiếu nữ, cô chậm rãi chớp mắt:
"Hôm qua anh ấy có nói, hình như phải báo cáo... công việc gì đó với cấp trên."
"Mùa đông năm nay lạnh hơn hẳn mấy năm trước, chắc lại chết không ít người rồi..." Phương Hàn khẽ thở dài.
Bàn Thư lặng lẽ nhìn xuyên qua màn tuyết, không đáp.
Đầu ngón tay cô vô thức gõ nhè nhẹ lên đầu gối.
"Quân khu phương Bắc... hình như người đó là ở quân khu phương Bắc..."
"Cậu nói gì?" Phương Hàm không nghe rõ cô lẩm bẩm gì, cau mày, "À đúng rồi, nghe nói sắp có đợt sóng zombie, đội trưởng Diệp bọn họ còn đang dựng tường thành đấy!"
Cô lo lắng nhìn gương mặt đẹp đến yêu mị của Bàn Thư.
Trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Nhưng rồi lắc đầu, thôi, không nghĩ nữa.
Chưa kể Văn tiên sinh và giáo sư Thương đều coi Thư Thư như bảo vật, chỉ cần cô nhăn mày một cái là bọn họ đã xót ruột không chịu được.
Huống chi, ngay cả chính cô cũng sẽ dốc sức bảo vệ Thư Thư.
"Thư Thư."
Một giọng nói ôn hòa vang lên.
Bàn Thư đưa tay giữ chặt mũ, chậm rãi ngẩng lên.
Trong mắt người đàn ông trước mặt thoáng hiện chút mệt mỏi không che giấu được, hắn dang tay, nhướng mày về phía cô.
Thiếu nữ mặc đồ dày, như một cục bông hồng phấn, nhào vào lòng hắn.
Thương Đình cười, vòng tay ôm lấy cô.
Hắn còn lễ độ mỉm cười với Phương Hàn.
Phương Hàn khoát tay, nhảy xuống bậc thang trêu chọc:
"Được rồi được rồi, tôi không làm kỳ đà nữa. Thư Thư chờ anh lâu lắm rồi đấy!"
Đợi cô đi xa, Thương Đình mới buông thiếu nữ ra, nắm lấy tay cô, khẽ bóp:
"Đi thôi, đưa em đi ăn ngon."
"Em không muốn ăn."
Thương Đình khựng lại, dịu dàng hỏi:
"Sao thế? Không đói à?"
"Anh trông mệt lắm..." Thiếu nữ đau lòng ngắm gương mặt sắc nét của hắn, "Vậy mà còn phải đi cùng em, Thương Đình, em chẳng thích chút nào."
Thương Đình bất đắc dĩ thở dài.
Bàn tay to đặt lên mũ cô, khẽ xoa:
"Anh chưa từng coi em là gánh nặng. Đừng nghĩ linh tinh."
Đột nhiên, bước chân hắn khựng lại.
Bàn Thư cũng nhận ra có gì đó.
Ngẩng lên, chỉ thấy Văn Diệu cúi đầu, tựa vào bức tường trắng bong tróc, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở, đôi mắt nửa khép.
Hắn liếc thiếu nữ một cái.
Không nói gì, xoay người rời đi.
Kỳ thật Văn Diệu từng nghĩ đến vô số cách giam giữ Bàn Thư, để trong thế giới của cô chỉ còn lại mình hắn.
Nhưng chỉ cần tưởng tượng đôi mắt sáng rực ấy trở nên trống rỗng, băng lạnh...
Hắn liền buông bỏ.
Thôi vậy.
Chỉ cần cô vui.
Thương Đình theo bản năng quan sát sắc mặt thiếu nữ, lại thấy cô chỉ ngơ ngác chớp mắt.
Trong lòng hắn thoáng hoảng hốt.
Không ai hiểu rõ hơn hắn -- tất cả những gì hắn có được đều là do lừa gạt mà ra.
Lừa gạt một thiếu nữ ngây thơ, nhồi nhét cho cô thứ gọi là tình yêu.
Khiến cô tưởng rằng, cô thích hắn.
Nhưng Thương Đình biết, cô không hề thích hắn.
Chưa từng thích.
Hắn giống như một tên trộm ôm báu vật, run rẩy bất an, chỉ sợ một ngày nào đó, báu vật sẽ rời đi.
"Giáo sư Thương? Vị này là...?"
Một lão giả tóc bạc, chống gậy, từ đối diện đi tới, sau lưng ông còn có hơn chục sinh viên mặc áo blouse trắng.
Hàng chục ánh mắt hiếu kỳ, tám chuyện đồng loạt đổ dồn lên người thiếu nữ.
Thương Đình mỉm cười gật đầu:
"Thư Thư, đây là giáo sư Lý, bậc thầy do quân khu phương Bắc cử đến hỗ trợ anh trong nghiên cứu."
"Cháu chào giáo sư Lý ạ." Thiếu nữ ngoan ngoãn chào.
Cô khựng lại, giây sau liền hỏi:
"Giáo sư là người quân khu phương Bắc sao? Vậy giáo sư có biết một người tên Tạ Thầm không?"
"Tạ Thầm?"
Sắc mặt giáo sư Lý khẽ biến đổi.
Bàn Thư ghi nhận phản ứng này, tim cô chùng xuống.
Tạ Thầm... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
"À, tôi nhớ rồi, đúng là tôi già lẩm cẩm." Giáo sư Lý bật cười, "Tạ Thầm là cậu bé năm năm trước được chuyển tới quân khu phương Bắc điều trị chứ gì? Nó vẫn khỏe cả! Có điều... cô gái nhỏ, cháu với thằng bé đó có quan hệ gì thế?"
Bàn Thư gượng cười:
"Cậu ấy là em trai cháu."
Lúc này, Văn Diệu dập tắt điếu thuốc, bước tới, liếc qua giáo sư Lý rồi nhìn thẳng vào Bàn Thư:
"Tôi có chuyện muốn nói với em."
Hắn thản nhiên bổ sung:
"Về Tạ Thầm."
Nụ cười ngọt ngào trên môi thiếu nữ chợt thu lại.
Vẻ xinh đẹp bỗng toát ra hàn ý lạnh lẽo.
Khóe môi Văn Diệu cong lên, khẽ cười.
Tựa hồ hoàn toàn không bất ngờ.
Thương Đình mơ hồ nhận ra, người tên Tạ Thầm đó với thiếu nữ cực kỳ quan trọng.
Thế nên hắn chỉ im lặng nhìn bóng lưng cô rời đi theo một người đàn ông khác, ánh mắt tối sầm.
Giáo sư Lý ngượng ngùng vuốt chòm râu bạc:
"Ờm... giáo sư Thương, tôi còn chút việc, không làm phiền anh nữa..."

Xung quanh không một bóng người.
Bàn Thư nheo mắt:
"Tạ Thầm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Không giả bộ nữa à?"

Bình Luận

0 Thảo luận