Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 306: Thiếu phu nhân dân quốc trở thành vạn nhân mê (24)

Ngày cập nhật : 2025-09-18 14:07:45
Mạnh Cảnh Duyệt im lặng.
Anh không biết cô muốn điều gì.
Nhưng anh nhạy bén cảm nhận được Bàn Thư không hề yêu anh.
Tình yêu mà Bàn Thư nói, chỉ là kiểu yêu thương mèo chó, chỉ là sự ban phát hời hợt.
---- Đó không phải tình yêu mà anh muốn.
Anh khàn giọng, hơi ngẩng cằm, môi răng dây dưa quấn lấy cô, dường như dốc hết cả đời tình cảm:
"Chỉ cần em đừng đẩy anh ra. Thế nào cũng được."
"Anh cả, hai người đang làm gì vậy?"
Giọng lạnh lẽo của thiếu niên vang lên phía sau.
Hắn khoanh tay, dựa vào cánh cửa kẽo kẹt.
Đôi mày tuấn tú phóng túng khép lại, giấu đi móng vuốt sắc bén.
Trong thoáng chốc, thiếu nữ bối rối.
Vội vã đẩy Mạnh Cảnh Duyệt ra.
Sắc mặt Mạnh Cảnh Duyệt lạnh đi, nhưng ánh mắt lại rõ ràng hướng về phía cửa, nhìn người em trai yêu quý của mình ---- Mạnh Cảnh Trì.
Đôi mắt hồ ly sâu thẳm, không một gợn sóng, khẽ hếch lên, lóe sáng tia u ám.
---- Thì ra, chỉ cần Mạnh Cảnh Trì xuất hiện, cô đã lập tức đẩy anh ra.
Mạnh Cảnh Duyệt càng thêm chắc chắn.
Cô vợ bé nhỏ của anh đã thay lòng, đem tình ý đặt vào một con chó hoang khác.
Mà con chó hoang ấy, lại chính là em trai ruột của anh.
Hừ.
Mạnh Cảnh Trì thật đáng chết.
Người đàn ônh ôn hòa không hề trách cứ vợ thay lòng.
Bởi cô vợ nhỏ của anh ngây ngô non nớt như thế, thành ra cục diện này, chỉ có thể là bị Mạnh Cảnh Trì gian xảo dụ dỗ.
Vậy nên ----
Lỗi chỉ là ở Mạnh Cảnh Trì vì sao đến giờ vẫn chưa chết.
Còn thiếu nữ đơn thuần kia thì hoàn toàn không hay biết.
Cho dù hai anh em từng khắng khít, được cả Thượng Kinh khen ngợi là tình thâm cốt nhục, giờ đây vì cô mà chém giết lẫn nhau, cô vẫn chẳng biết gì.
Dù sao, cô mới là người vô tội nhất mà.
"Mạnh... Mạnh Cảnh Trì."
Thiếu niên đứng bên cạnh, dễ dàng thu hết vẻ đỏ mặt vì xấu hổ của cô vào đáy mắt, trong đôi mắt đen càng thêm sâu thẳm khó dò.
Hắn nhếch môi cười, như có như không, đầy ác ý liếc nhìn Mạnh Cảnh Duyệt:
"Đúng rồi anh cả, lô hàng vận đến cửa khẩu xảy ra chút vấn đề, nếu không xử lý, e rằng...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=306]

hậu họa khôn lường."
Sắc mặt Mạnh Cảnh Duyệt chợt biến đổi.
Anh nhìn em trai thật sâu, ánh mắt chỉ còn lại thất vọng xa lạ.
Thiếu niên cố tình làm ngơ.
Không phải lỗi của hắn.
Ai bảo anh cả luôn chiếm lấy Thư Thư, đến cả cơ hội tiếp cận cô hắn cũng chẳng có.
Anh cả đã chặn đường sống của hắn, vậy thì hắn đành phải ra tay thôi.
Chiến sự ở Quan Nam đang căng thẳng, số vũ khí vận đến cửa ải chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của quân đội Quan Nam.
Một khi vũ khí tới nơi, chiến loạn có thể được dập tắt, mà nhà họ Mạnh cũng sẽ kiếm được lợi lộc không nhỏ.
Nhưng nay bị Mạnh Cảnh Trì quấy phá.
Lô vũ khí xảy ra vấn đề, chịu trách nhiệm đầu tiên chính là nhà họ Mạnh.
Thế lực Quan Nam hẳn sẽ trút giận lên nhà họ Mạnh.
Chưa kể uy tín của nhà họ Mạnh vốn đã tổn hại từ vụ Trần Phong lần trước, giờ thêm chuyện này, có lẽ nhà họ Mạnh chỉ còn nước "bỏ xe giữ soái", nguyên khí đại thương.
Mạnh Cảnh Duyệt không ngờ Mạnh Cảnh Trì lại tàn độc đến mức ấy.
Hắn và Mạnh Cảnh Trì vốn khác biệt.
Thiếu niên kiêu căng ngỗ ngược, tìm trăm phương nghìn kế, chỉ để chiếm được một Bàn Thư.
Còn Mạnh Cảnh Duyệt, thân là con trưởng nhà họ Mạnh, từ nhỏ đã học trị quốc an bang, thấm nhuần đạo nghĩa gia quốc.
Anh gánh trên vai vinh nhục thịnh suy trăm năm của cả dòng họ.
Anh không thể làm ngơ.
Mà Mạnh Cảnh Trì lại nắm chắc điểm này, nên mới dám ngang ngược châm lửa.
Bàn Thư thấy sắc mặt anh bỗng trở nên khó coi, ngũ quan tuấn mỹ vì phẫn nộ mà thoáng vặn vẹo.
Cô chớp mắt, chỉ nghe Mạnh Cảnh Duyệt vội vã ném lại một câu "Anh còn có việc" rồi rời đi.
Cô nhìn về phía thiếu niên bình tĩnh, nghĩ thầm:
Chậc, vẫn là thằng nhỏ độc ác hơn.
"Anh trai anh làm sao vậy?" Bàn Thư hỏi lấy lệ.
Mạnh Cảnh Trì mài sắc đầu răng, nở nụ cười ngoan ngoãn vô hại:
"Có lẽ vướng việc gì thôi, ai mà biết được."
Hắn bước lên hai bước, cho đến khi chỉ còn cách cô một bàn tay mới dừng lại.
Đưa tay, dường như muốn thân mật chạm vào gương mặt thiếu nữ.
Bàn Thư giật mình, định tránh đi, nhưng đầu ngón tay thon dài của thiếu niên khẽ run, cuối cùng chậm rãi rơi xuống bên tóc mai, khẽ vuốt ve, động tác dịu dàng mà khiến người ta rùng mình.
"Chị."
Thiếu nữ nhíu mày, cảm thấy xưng hô này không thỏa đáng, liền chỉnh lại:
"Anh nên gọi tôi là chị dâu."
"Quan trọng đến thế sao? Chị..."
Lúc này Bàn Thư mới có cơ hội ngắm kỹ dung mạo hắn.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, hắn dường như đã thoát khỏi vẻ non nớt, trong đường nét tinh tế đã nhiều thêm sự chín chắn thâm trầm.
Mạnh Cảnh Trì khẽ nói:
"Anh cả từ nhỏ thân thể yếu ớt, anh thường thấy anh ấy phát bệnh. Khi anh còn nhỏ, thường ghen tỵ tại sao cha mẹ ánh mắt vĩnh viễn chỉ đặt lên người anh ấy. Họ bảo anh phải nhường nhịn anh ấy, cái gì tốt đều để anh ấy chọn trước, phần còn lại mới đến lượt anh... chỉ vì anh ấy ốm yếu."
"Ngay cả chuyện cưới vợ," hắn nhếch môi chua chát, "cũng là bởi vì thân thể anh ấy không tốt, cần cưới em để xung hỉ."
"Mạnh Cảnh Trì..." Sắc mặt thiếu nữ hiện vẻ hoảng hốt.
"Chỉ vì anh ấy yếu ớt sao?" Thiếu niên vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, "Vậy thì tại sao hắn còn chưa chết... không phải nói sinh ra đã yểu mệnh ư, vì sao bao nhiêu năm qua hắn vẫn không chết??"
"Mạnh Cảnh Trì!"
Thiếu nữ quát lên ngăn cản:
"Ann không được nguyền rủa anh trai mình như thế!"
Nguyền rủa.
Thiếu niên cong môi cười quái dị.
Hắn đâu chỉ nguyền rủa, mà thật sự đang để Mạnh Cảnh Duyệt đi tìm cái chết.
Mạnh Cảnh Trì cụp mắt, hốc mắt đỏ hoe, ướt át, trông tủi thân đáng thương.
Hắn khẽ kéo tay áo Bàn Thư, giọng nhỏ như muỗi:
"Xin lỗi, anh chỉ là quá sợ thôi, là anh làm mất em... Anh cả luôn trách anh, nên anh có hơi ghét anh ấy. Xin lỗi, lần sau anh sẽ không mất kiểm soát thế này nữa."
Khéo léo biết bao.
Hắn chỉ là một đứa em phản nghịch, vì bị anh trách móc nên buột miệng nói sai.
Điều đó quá bình thường.
Quả nhiên, thiếu nữ ngây thơ nhanh chóng chấp nhận lý do của hắn, sắc mặt dịu lại, thậm chí còn dịu dàng xoa mái tóc đen mềm mại của hắn:
"Không trách anh, anh trai anh chỉ là quá lo lắng thôi, thật ra anh ấy không hề trách anh đâu."
Mạnh Cảnh Trì thử thăm dò ôm chặt thiếu nữ vào lòng.
Bàn Thư cũng không phản kháng.
Cô hoàn toàn không nhận ra, thiếu niên gian xảo đang từng bước thử thách giới hạn của mình.
Như thế.
Anh cả vĩnh viễn chết ở Quan Nam, chẳng phải rất tốt sao.
Trong mười tám năm cuộc đời, đây là quãng thời gian ngọt ngào nhất của Mạnh Cảnh Trì.
Cả phủ họ Mạnh to lớn, giờ chỉ còn hắn và Bàn Thư làm chủ.
Hắn bảo hạ nhân gọi mình là "thiếu gia", chứ không phải "tiểu thiếu gia".
Bởi vì bọn hạ nhân đều gọi Bàn Thư là "thiếu phu nhân".
Thiếu gia, thiếu phu nhân.
Thật là một xưng hô đẹp đôi biết bao.
Tâm tư trái luân thường của Mạnh Cảnh Trì gần như đã lộ rõ.
Đến lần nữa khi hắn ôm gối gõ cửa gian phòng kia, quản gia đã già yếu nhiều, mệt mỏi khuyên nhủ:
"Tiểu thiếu gia, cậu không nên như vậy, đây là phòng của đại thiếu gia."
"Quản gia, ông già rồi, trí nhớ càng lúc càng kém."
Dưới ánh đèn u tối, ngũ quan thiếu niên khắc sâu tinh xảo, "Nên gọi tôi là thiếu gia, đừng quên."
Cánh cửa sơn son được kéo ra từ bên trong.
Mạnh Cảnh Trì lạnh lẽo liếc xéo quản gia.
Quản gi chỉ thở dài, khom lưng lặng lẽ rời đi.
Khi Bàn Thư nhìn thấy dáng người cao ráo của thiếu niên đứng ngoài cửa, cô chẳng chút ngạc nhiên.
---- Bởi hắn đã đến nhiều lần rồi.
Mạnh Cảnh Trì đã sớm thay đổi thành một gương mặt đáng thương:
"Chị, anh sợ quá, vừa rồi tia chớp chằng chịt như mạng nhện kia kìa..."

Bình Luận

0 Thảo luận