Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 318: Thiếu phu nhân dân quốc trở thành vạn nhân mê (36)

Ngày cập nhật : 2025-09-19 14:01:53
Chu Hựu Nùng chậm rãi nhấc mi mắt mỏng.
"Hả? Ngay cả cô ấy mà mày cũng dám mơ tưởng à?" Anh khẽ cười khẩy, "Soi gương chưa? Mày thật sự xấu quá mức rồi đấy."
Yamamoto tức giận đến đỏ mặt, nghiến răng:
"Khốn kiếp! Tao sẽ không tha cho mày!"
"Kiếp sau đi."
Anh mỉm cười lạnh lẽo, từ tốn bóp cò.
Một tiếng súng trầm đục vang lên. Yamamoto trợn trừng đôi mắt đầy oán độc, ngã vật xuống đất.
Chu Hựu Nùng khép hai ngón tay, phủi lớp bụi tưởng tượng trên vai, tao nhã đứng dậy:
"Chậc, phí một mạng vào loại người như mày, thật chẳng đáng."
Những binh lính Đông Dương canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng súng, chần chừ một thoáng, rồi xông vào.
Nhưng trong phòng ngoài xác của Yamamoto, nào còn bóng dáng Chu Hựu Nùng?
Bọn lính lập tức kéo còi báo động.
Trong chiếc xe ngựa, Chu Hựu Nùng đưa tay khẽ vén màn cửa, thản nhiên "chậc" một tiếng:
"Chứng cứ thu thập đủ chưa?"
Tương Thành giọng đầy hứng khởi:
"Xong rồi!"
"Ừ." Chu Hựu Nùng chống cằm, ngón tay khẽ gõ, "Ít nhất ba ngày nữa viện trợ quân sự quốc tế mới kịp tới Hoa Hạ. Không chừng bọn chúng tức tối mà liều mạng đánh tới, kiểu cá chết lưới rách cũng nên."
Ánh sáng mờ trong xe chiếu lên gương mặt tuấn tú, tinh xảo của anh, làn da càng trắng bệch.
Anh hờ hững nửa khép mắt, lười nhác dựa ghế.
Tương Thành lo lắng:
"Vậy phải làm sao, Tam gia?"
"Còn có thể làm sao nữa." Chu Hựu Nùng ngồi thẳng dậy, giọng trầm:
"Bằng mọi giá, phải giữ được Thượng Kinh. Lái xe đi."
Nói xong, chính anh cũng bật cười, ngón tay chống cằm, bật ra tiếng cười kéo dài:
"Trước kia tôi ước gì Thượng Kinh bị hủy diệt, ai ngờ hôm nay lại có thể nói ra lời như vậy."
Tương Thành cũng cười:
"Tam gia quả thật lo cho thiên hạ."
Anh nhếch môi lười biếng:
"Sai rồi. Tôi đâu có lo cho thiên hạ. Đổi thay hay sụp đổ liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ muốn dành cho Thư Thư một đời thái bình mà thôi."
Anh không muốn cô chịu cảnh chiến loạn, cũng không muốn cô bị ép rời xa quê hương.
Chỉ cần cô bình an, vui vẻ, thế là đủ.
...
Chu Hựu Nùng tranh thủ tới gặp Bàn Thư một lần.
Đúng lúc Mạnh Cảnh Duyệt cũng ở đó.
Người trên xe lăn mặt trắng bệch, yếu ớt như gió thổi là ngã.
Chu Hựu Nùng thấy vậy thì mất hứng, dời ánh mắt đi:
"Đúng là đồ bệnh hoạn."
"Các người đang nói gì?"
Chu Hựu Nùng dựa lưng vào khung cửa, ánh nắng rơi xuống hàng mi hắn, tạo thành mảng bóng tối. Lời hỏi là nhắm vào Mạnh Cảnh Duyệt, nhưng ánh mắt hắn từ đầu đến cuối vẫn đặt trên người Bàn Thư.
Nụ cười nơi môi Mạnh Cảnh Duyệt nhạt đi.
Hắn hỏi lại:
"Tam gia có việc gì không?"
Chu Hựu Nùng nhìn sâu vào mắt Bàn Thư:
"Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ấy."
"Ồ?" Mạnh Cảnh Duyệt cố tình hỏi lại, "Ý Tam gia là bảo tôi né đi? Nhưng, nếu tôi nhớ không lầm, tôi mới là chồng danh chính ngôn thuận của Thư Thư...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=318]

Tam gia lấy thân phận gì mà nói lời này?"
Chu Hựu Nùng không trả lời, chỉ im lặng nhìn Bàn Thư.
Hàng mi rậm khẽ run.
"Thư Thư, em xem hắn kìa."
Giọng như đang mách lẻo.
Ấu trĩ vô cùng.
Bàn Thư bật cười, đôi mắt xinh đẹp cong cong:
"Có chuyện gì thì cứ nói ở đây."
Không cần tránh Mạnh Cảnh Duyệt.
Dù sao nhìn qua, hắn còn đáng thương hơn Chu Hựu Nùng nhiều.
Người vốn đã yếu ớt, gương mặt tái nhợt, cắn môi nhìn cô, cả thân hình như mong manh sắp vỡ.
-- Đúng là một "mỹ nhân bệnh tật", Bàn Thư nghĩ.
Chu Hựu Nùng hơi tiếc nuối.
Không áp đảo được đối phương, lần này anh ta gặp đối thủ rồi.
Thời gian không nhiều, anh dừng vài giây, giọng trầm thấp, mang hương ngọt hoa quế khiến tim cô run lên.
"Ôm anh một cái."
"Gì cơ?"
Thiếu niên liếm môi, đôi mắt rực rỡ, vừa tà mị vừa quyến rũ, lại cất giọng khiêu khích:
"Nói muốn nói riêng, mà làm Mạnh đại thiếu gia bị thương, thật ngại quá."
Ann cười cuồng ngạo:
"Xin lỗi nhé, vợ anh, tôi cũng thích."
Bàn Thư sững sờ.
Không ngờ Chu Hựu Nùng lại mặt dày tới mức ấy.
"Chu Hựu Nùng." Bàn Thư cười, "Nói tiếng người đi."
Người dám nói vậy với anh gần như không có, có cũng đều chết cả rồi.
Thế mà ann nghe xong chẳng giận, lại còn cười lấy lòng:
"Thư Thư, ôm anh đi. Bây giờ không ôm, e là chẳng còn cơ hội."
Ann dang tay, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn cô, chứa tình cảm khiến người ta khiếp sợ.
Chu Hựu Nùng tiến lên, ôm chặt lấy cô, cằm chạm lên mái tóc mềm mại của cô, khẽ cọ, môi anh run run nặn ra câu:
"Ann chưa từng hỏi... em vẫn còn hận anh sao?"
Không đợi cô đáp, anh nói tiếp:
"Anh rất ghen tỵ với Mạnh Cảnh Duyệt. Anh hận hắn, ước hắn chết đi. Hôm đó, anh thật sự muốn hắn chết. Nhưng em khóc... anh lại không nỡ."
"Chu Hựu Nùng..."
"Nếu hận có thể khiến em nhớ anh lâu hơn yêu, vậy thì hận anh cũng được."
Đôi môi đỏ rực khẽ mấp máy, từng chữ một rõ ràng, nghiêm túc:
"Đừng quên anh."
Anh ta nhanh chóng buông cô ra.
Bàn Thư ngước mắt nhìn.
Chu Hựu Nùng giơ tay vẫy, "Anh còn việc, đi trước."
Lần này, anh ta không ngoái lại, bước đi vội vàng.
Bàn Thư khẽ cúi nhìn cánh hoa quế rơi lác đác trên đất, ngơ ngác vài giây, khẽ chớp mắt:
"Anh ấy... sẽ còn sống chứ?"
Giọng rất nhỏ, không rõ là hỏi Mạnh Cảnh Duyệt, hay hỏi chính mình.
Mạnh Cảnh Duyệt nhìn theo hướng Chu Hựu Nùng biến mất, lại ngẩng lên nhìn bầu trời u ám, lặng lẽ siết tay lạnh lẽo của cô:
"Đừng sợ."
Sắc mặt Bàn Thư thêm tái.
"Em không phải không biết gì đâu."
Mạnh Cảnh Duyệt im lặng, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
...
Ba ngày sau.
Tiếng súng cuối cùng nổ vang, quân viện trợ quốc tế đến nơi.
Chu Hựu Nùng mệt mỏi buông súng.
Chiếc áo lụa trắng toát trên người hắn nhuộm đầy máu.
Trong cơn mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng thiếu nữ gọi:
"Chu Hựu Nùng!"
"Chu Hựu Nùng..."
"Chu Hựu Nùng, anh ở đâu?"
Thiếu nữ dẫm lên từng đống xương trắng, nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ.
Mọi người đều reo hò.
Chỉ có cô gào khóc, tuyệt vọng, bi thương, lạc lõng giữa đám đông.
"Chu Hựu Nùng tên phản tặc này vẫn còn chút lương tâm, không quên cội nguồn!"
"Đúng thế, giờ chết đi cũng đáng đời. Ai bảo trước kia hắn cấu kết với Đông Dương hại chúng ta?"
"Chết hay lắm!"
"Thật hả dạ vô cùng!"
Quân đội Đông Dương đông đảo, vũ trang tinh nhuệ, nay bị Chu Hựu Nùng dẫn quân tiêu diệt toàn bộ.
Mà Chu Hựu Nùng -- kẻ trong miệng họ gọi phản tặc -- cũng bỏ mạng trong chiến hỏa này.
Còn chuyện nào hả dạ hơn thế?
Thiếu nữ vừa lau nước mắt, vừa lặp đi lặp lại ba chữ Chu Hựu Nùng, từng thi thể máu me thê thảm bị cô lật tìm.
Bỗng, ngón tay cô run lên.
Cả người chết lặng tại chỗ.

Bình Luận

0 Thảo luận