Thịnh Dã khẽ nâng mí mắt mỏng manh.
"Cô ấy say rồi."
Nói xong, cậu thản nhiên chống lại ba ánh mắt như dao giết người, định ôm Bàn Thư đưa về phòng.
May mà Bàn Thư dọc đường được gió lạnh thổi, cộng thêm kịp thời tự khống chế, nên lúc này cũng gần tỉnh rượu.
Cô đưa tay chọc nhẹ chiếc cằm tinh xảo, nhẵn nhụi của Thịnh Dã:
"Thịnh Dã, thả tôi xuống."
Giọng khàn nhẹ của cô mềm mại uyển chuyển, lẫn chút dây dưa mê hoặc. Đôi tai Thịnh Dã lại đỏ bừng.
Cậu mím đôi môi đỏ sẫm:
"Vậy... vậy để tôi rót cho chị ly nước."
Bàn Thư theo bản năng liếc nhìn về phía Thẩm Trác.
Người đàn ông ấy khẽ cong môi, nụ cười ôn nhu nhã nhặn, sạch sẽ trong suốt, giống như được chạm khắc từ ngọc.
Bàn Thư đè nén cảm giác bất thường nơi đáy lòng.
Hôm nay là ngày cuối cùng nữ khách mời số bốn - Đổng Tư Gia đến ngôi nhà tình yêu.
Lâm Sở Sở thay một chiếc váy trắng mới. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện kiểu dáng hơi giống với váy của Bàn Thư. Vốn dĩ cô ta đi theo phong cách ngọt ngào, giờ lại cố tình chuyển hướng sang hình tượng tiên nữ thoát tục.
Cô ta bước ra từ trong phòng, tự nhiên khoác lấy cánh tay Kỳ Hoài, làm nũng khẽ lắc lư.
Hoàn toàn coi những người khác như không khí, giả vờ chẳng hề nhìn thấy.
"Hôm nay là em với anh Kỳ Hoài cùng nấu cơm nha ~"
Cô ta dường như lúc này mới chú ý đến Bàn Thư, ánh mắt lóe lên:
"Bàn Thư bị sao thế? Uống say rồi à?"
Bàn Thư liếc cô ta một cái:
"Không sao."
Thịnh Dã bưng ly nước chen lấn vào cạnh Bàn Thư, ngồi xuống:
"Nào, uống chút nước đi. Thư Thư có thích uống canh lê không? Uống xong canh lê sẽ thấy dễ chịu hơn đó."
Bạn bè của Thịnh Dã không ít, đều là mấy công tử nhà giàu.
Cậu nhớ có lần nghe một tên bạn nhậu kể, mỗi lần hắn uống say về, bạn gái đều hầm cho hắn một nồi canh lê. Bạn gái hắn thay cả một rổ, nhưng chỉ người kia là ở bên lâu nhất.
Có lẽ cũng nhờ bát canh lê đó.
Lúc ấy Thịnh Dã chẳng thèm để ý.
Nhưng giờ lại muốn nhân cơ hội này lấy lòng Bàn Thư.
Vạn nhất Bàn Thư uống canh lê cậu nấu, sau này sẽ chẳng thể rời xa cậu nữa thì sao?
Người ta chẳng nói muốn giữ trái tim phụ nữ thì trước tiên phải giữ được cái dạ dày của cô ấy đó thôi?
Thịnh Dã nắm rất rõ đạo lý này, và còn rất hứng thú với nó.
Đây chính là "lý thuyết điểm tuyệt đối".
Thấy Bàn Thư không từ chối, Thịnh Dã vui vẻ chạy vào bếp, cầm điện thoại làm theo hướng dẫn nấu canh lê.
Trong tủ lạnh còn đúng hai quả lê, Thịnh Dã không dám lãng phí, từng bước đều cẩn thận, sợ xảy ra sai sót.
Nhiệt độ nóng hừng hực nhanh chóng khiến áo cậu ướt đẫm mồ hôi, lờ mờ lộ ra đường nét cơ bắp quyến rũ.
Lúc này, trong một phòng bao đầy mùi rượu, một nhóm công tử nhà giàu đang tụ tập xem livestream.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=228]
Ban đầu vốn là để chờ xem trò cười của thiếu gia nhà họ Thịnh...
Kết quả, ai nấy đều trợn tròn mắt, nhìn nhau không nói nên lời.
Thịnh Dã vốn bị ba ép buộc ném vào chương trình hẹn hò này, đám bạn thân biết chuyện còn chế giễu cậu suốt.
Nhưng giờ, tận mắt thấy cảnh này, không ai nhịn được, buột miệng chửi thề:
"M* nó, chẳng lẽ Thịnh thiếu gia thật sự nghiêm túc rồi? Cậu ta... thực sự thích cô ấy sao?"
"Nhưng mà cô gái đó cũng quá cmn đẹp rồi chứ!"
Đám công tử vốn nhìn quen mỹ nhân, nhưng khi thấy Bàn Thư vẫn bị nhan sắc kinh diễm ấy chấn động đến ngây người, nửa ngày không hoàn hồn.
"Nếu không phải Thịnh ca vừa ý cô ấy trước, tao thật sự muốn cưới cô ấy về nhà luôn!!"
Có người trêu:
"Ha, hải vương thu tâm rồi sao?"
Nhưng Thịnh Dã không hề biết đám bạn nhậu kia cũng đang xem trực tiếp.
Cậu vừa canh lửa, vừa không nhịn được quay đầu len lén nhìn Bàn Thư, trong lòng dâng tràn vị ngọt, thầm hô: Thích quá, thích quá đi!
Đối với ba kẻ như sói như hổ kia, Thịnh Dã khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Dù bọn họ có ra sức lấy lòng thế nào, cũng vô ích thôi.
Thư Thư thích nhất chính là cậu.
Rõ ràng cô đã hứa với cậu, trước khi thích cậu thì sẽ không thích bất kỳ người đàn ông nào khác mà!
Vị thiếu gia cao ngạo chẳng hề phát hiện trong lời hứa này ẩn chứa một kẽ hở.
...
Thành Minh Nguyệt nhìn ba người đàn ông vây quanh Bàn Thư ân cần săn sóc, lại nhìn sang Kỳ Hoài - tuy ngoài mặt lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại ẩn chứa sự quan tâm.
Cô không khỏi thở dài, thầm nghĩ lần này mình thua triệt để rồi.
Muốn tranh với Bàn Thư? Quả thực quá tự phụ.
Cô tham gia chương trình ngoài việc câu "cá vàng" còn vì muốn kiếm độ hot.
Nhưng bây giờ, tất cả đàn ông đều dồn tâm tư vào Bàn Thư. Hơn nữa, Thành Minh Nguyệt cũng có thể nhìn thấy bình luận của cư dân mạng, ai nấy đều chứng kiến sự biến hóa từ một Bàn Thư ban đầu không được lòng ai, đến giờ trở thành "thiên nga trắng" vạn người mê.
Nếu cô tiếp tục dây dưa, chỉ khiến cư dân mạng chán ghét, giống hệt như Bàn Thư trước đây.
Cho nên lúc này, Thành Minh Nguyệt lựa chọn lui về làm người ngoài cuộc, coi như đến góp vui.
Dù sao, rút lui đúng lúc sẽ giữ được danh tiếng "không tranh không đoạt", biết đâu còn mang lại độ hot lớn hơn.
Có độ hot, công ty chắc chắn sẽ chịu đầu tư tài nguyên cho cô.
Nghĩ vậy, ánh mắt Thành Minh Nguyệt nhìn về phía Bàn Thư cũng hiếm hoi lóe lên chút quan tâm.
"Anh Kỳ Hoài, hôm nay làm món Tứ Xuyên nhé." Lâm Sở Sở lên tiếng. Khẩu vị cô ta vốn thuộc loại nặng dầu, nhiều cay, mọi người trước nay đều chiều theo.
Kỳ Hoài mặt không biểu cảm, liếc cô ta một cái:
"Bàn Thư không được khỏe."
Nghe thấy lời lạnh nhạt ấy, sắc mặt Lâm Sở Sở tái nhợt.
Cô ta lí nhí:
"Nhưng... nhưng em thích ăn cay mà... anh Kỳ Hoài biết rồi, nếu không em sẽ chẳng có khẩu vị..."
Kỳ Hoài xắn tay áo lên tới khuỷu, lộ ra cánh tay trắng lạnh, gân xanh mơ hồ hiện rõ.
"Muốn ăn thì tự nấu mà ăn."
Anh đổ sườn vào nồi, lại nói:
"Khẩu vị của cô ấy thanh đạm, trước nay đều nhường nhịn cô, nên ăn không được nhiều. Cô vì người khác mà nhường nhịn một lần thì có sao?"
Ý ngoài lời chính là - người khác luôn nhường em, em nhường lại một lần thì đã sao.
Tuy trong câu nói không hề có chút trách cứ, giọng anh vẫn bình thản như thường, nhưng Lâm Sở Sở lại ngẩng đầu, không thể tin được nhìn chằm chằm Kỳ Hoài, trong mắt đầy nước.
Chẳng lẽ trước nay anh vẫn luôn để ý đến Bàn Thư? Nếu không, sao lại biết khẩu vị cô ấy thanh đạm?
Lâm Sở Sở cắn môi đến bật máu.
Cô ta giả vờ mạnh mẽ lau đi giọt lệ, nhưng cả người lại giống như đóa bạch liên yếu ớt trong gió mưa, lay động chực gãy.
Dáng vẻ yếu đuối như vậy vốn dễ khiến đàn ông thương tiếc nhất.
Nhưng Kỳ Hoài vẫn thờ ơ.
Trong mắt anh, dường như chỉ có nồi sườn đang sôi sùng sục kia.
Cô ta chớp đôi mắt to ngập nước, giọng yếu ớt hỏi:
"Đêm qua... tại sao tin nhắn rung động kia, anh không gửi cho em?"
Động tác Kỳ Hoài xoay lọ gia vị khựng lại.
Đôi mắt phượng hẹp dài lạnh như băng chứa tia lãnh đạm đáng sợ.
Anh thản nhiên mở miệng:
"Cô muốn nghe kiểu giải thích nào?"
"..."
Ánh mắt Kỳ Hoài xuyên qua lớp kính, dừng lại nơi phòng khách, trên người thiếu nữ kia.
"Có lẽ... là tôi đã sai rồi."
Lâm Sở Sở cố gắng giữ vững dáng vẻ chực sụp đổ:
"Ý anh là gì? Anh... anh thích Bàn Thư rồi sao?"
Kỳ Hoài không nói.
Nhưng cũng không phủ nhận.
"Cốc cốc cốc."
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Một giọng nữ khoan khoái, phóng khoáng vang dội.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận