Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 205: Hồ ly bị cả thế giới ghét, nhưng lại là vạn nhân mê (35)

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:08:31
"Đánh chết cái thứ tiện chủng này!"
Bàn Thư khẽ nhíu mày. Nàng ngẩng mắt nhìn về phía đầu ngõ: ba gã đàn ông cao to đang ra tay ác độc với một thiếu niên gầy gò gân guốc.
Trong miệng toàn lời lẽ thô tục.
Tầm mắt của Phù Sách vẫn đặt hết lên người Bàn Thư.
Thấy ánh mắt nàng khựng lại, hắn dịu giọng hỏi:
"Muốn ta đi ngăn lại không?"
Bàn Thư khẽ ấn ngón tay lên dấu ấn hoa đào nóng rực nơi cổ tay, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt:
"Ừ."
Nàng bước lên vài bước. Ba gã hung thần ác sát kia thấy Bàn Thư thì trong lòng dấy lên tà niệm, nhưng khi nhìn đến Phù Sách với gương mặt vô tình, không mảy may dục vọng, sắc mặt bọn chúng liền biến đổi, lập tức "phịch" một tiếng quỳ rạp xuống đất.
"Tiểu nhân có mắt không trông thấy Thái Sơn, xin Đạo quân thứ tội..."
Phù Sách ở nhân gian mang theo một loại uy thế khó mà hình dung được.
Chúng nhân đều coi hắn như thần minh để mà cúng bái.
Trước mặt người khác, hắn luôn lãnh đạm ít lời:
"Cút đi."
Vừa dứt lời, ba tên kia nào dám nấn ná? Vội vàng lăn lộn bỏ chạy khỏi tầm mắt hắn!
"Đứng dậy đi."
Thiếu niên ấy tầm mười hai, mười ba tuổi, gầy gò khô quắt, da dẻ vàng vọt, vừa nhìn liền biết là lâu ngày thiếu ăn. Hắn mím môi, ngẩng mắt nhìn bàn tay dịu dàng Bàn Thư đưa ra, rồi lại tự mình chống đất đứng lên.
Bàn Thư cũng không bận lòng, chỉ khẽ nhướn mày, thu tay về.
"Phù Sách, chàng thu nhận hắn đi."
Nàng nhàn nhạt nói.
Phù Sách hơi bất ngờ, ánh mắt lóe sáng.
Bàn Thư xưa nay không thích xen vào chuyện người khác, nàng sợ phiền phức. Đây là lần đầu tiên chủ động ra tay giúp kẻ khác. Phù Sách không khỏi nhìn kỹ thiếu niên kia thêm vài phần, trong lòng ngấm ngầm suy đoán hắn có gì đặc biệt...
"Được."
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, giọng lạnh nhạt:
"Ngươi có tên họ không?"
Thiếu niên do dự lắc đầu, khó khăn mở miệng:
"Không có."
"Thương Đái."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=205]

( sốp đoán đúng rồi quí zị ơi, TG nào cũng có liên kết hết trơn á)
Bàn Thư khẽ cười:
"Thương như mưa tạnh sau buổi sớm mai, Đái như đường mày tựa núi xa."
"Ồ."
Thực ra hắn nghe chẳng hiểu.
Nhưng lại cảm thấy rất dễ nghe.
Bàn Thư và Phù Sách dẫn hắn đến tửu lâu ăn chút gì. Phù Sách ít nói, chỉ có đôi mắt lạnh thỉnh thoảng quét qua Thương Đái, làm người ta thấy da đầu tê dại, tay chân phát lạnh.
Tựa như rơi vào hàn băng ngàn năm.
Máu thịt đều đông cứng lại từng tấc.
Phù Sách không thích nàng chia ánh mắt cho kẻ khác.
Hắn tiện tay bấm một đạo phù, một luồng sáng xanh biếc lao thẳng vào giữa ấn đường của Thương Đái, chớp mắt liền biến mất.
Sắc mặt Phù Sách hơi thoáng kinh ngạc -- không ngờ một kẻ ăn mày nhặt được lại có thiên tư tu đạo thượng thừa.
Chẳng bao lâu, một đệ tử trẻ mặc đạo bào bước đến, cung kính hành lễ:
"Phù Sách sư huynh, Bàn Thư tiểu thư."
"Đưa hắn đi."
Phù Sách chỉ vào Thương Đái đang ngấu nghiến ăn.
Thương Đái ngẩn ra, khuôn mặt khô gầy nhưng mơ hồ đã lộ nét yêu nghiệt khuynh thành trong tương lai.
Trong lòng Phù Sách bất giác dâng lên một loại cảm giác nguy cơ.
Đợi đệ tử trẻ kia dẫn Thương Đái đi.
Phù Sách nghiêm túc, hơi uất ức nhìn Bàn Thư:
"Có phải nàng chê ta già rồi không?"
Bàn Thư sửng sốt, không hiểu sao hắn lại nói vậy.
"?"
Nguyên thân nàng tu tiên bảy trăm năm, Phù Sách tu đạo sáu trăm năm, tính kỹ thì hắn còn nhỏ hơn nàng không ít.
Nhưng tuổi tác trong giới tu tiên vốn chẳng thể so với phàm tục.
"Tại sao lại nói vậy?"
"Vậy vì sao nàng đối với hắn đặc biệt như thế..."
Bàn Thư bật cười:
"Ta với hắn có duyên."
Phù Sách hậm hực đáp một tiếng "Ừm", rồi im lặng.
Chậc.
Lại còn giận dỗi nữa.
Bàn Thư đưa tay véo vành tai hắn, lại mập mờ lướt ngón tay qua hầu kết hắn, cười khẽ trêu chọc:
"Ghen à?"
"Ừ."
Hắn thừa nhận rất nhanh.
Khóe mắt Bàn Thư ánh lên ý cười.
Nàng từ từ áp sát hắn, đôi môi mềm mại khẽ chạm lên mí mắt mỏng khép chặt kia, chỉ thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước.
Tim Phù Sách lại đập kịch liệt.
Càng lúc càng nhanh.
Hắn cắn nhẹ môi, cố gắng kìm nén khóe môi muốn cong lên.
Đôi tai dần ửng đỏ.
Ngay cả gương mặt trắng nhợt cũng nhuộm một tầng hồng mỏng mê người.
Khiến người ta chỉ muốn trêu ghẹo hắn thêm.
Bàn Thư mỉm cười, giọng khàn quyến rũ xen chút khiêu khích. Đầu ngón tay lạnh buốt khẽ chạm vào khóe môi đang hơi cong của hắn:
"Này, vui chưa?"
Hắn không nói "có", cũng không nói "không".
Chỉ ghé môi sát bên tai nàng, thấp giọng thì thầm:
"Còn muốn."
Khẽ khàn, run run.
Một thân áo trắng sạch sẽ không vương bụi trần.
Ngay cả gương mặt tuấn mỹ vô song kia cũng lạnh nhạt đến cực điểm.
Tựa hồ chỉ cần nhìn thêm một lần cũng đã là một sự xúc phạm thần thánh.
Bởi hắn sinh ra vốn nên cao ngồi trên thần đàn, được người đời quỳ bái.
Nhưng trước mặt nàng--
Thần minh cũng phải bước xuống thần đàn, bị nàng lôi vào tình ái, vĩnh viễn không thể thoát ra.
Tâm niệm của Bàn Thư khẽ động.
Đây là lầu hai tửu lâu, trong phòng riêng, bên ngoài là tiếng rao hàng, tiếng khách rượu ồn ào.
Mà bên tai nàng lại vang lên tiếng thở dồn dập, khó nhịn, đầy dục vọng của nam nhân.
Giọng hắn vốn đã êm tai, Bàn Thư luôn biết rõ.
Nhưng không ngờ--
Thanh âm trong tình ái, lại càng dễ khiến người ta mềm nhũn chân.
Nam nhân ngửa đầu, yết hầu không ngừng lên xuống.
Hương tuyết đàn u lãnh nhè nhẹ phảng phất quanh thân, tựa như một vị tăng lữ bước trên tuyết trở về, mang theo khói hương Phật tự.
Nhưng Phật Tổ vạn lần không nghĩ tới--
Đây chẳng phải là thành kính quỳ bái.
Mà là đắm chìm trong hoan ái, thả lỏng, trầm luân.
"Phù Sách..."
Giọng nàng ngọt ngào run rẩy mang theo chút nức nở.
Đôi mắt hồ ly xinh đẹp phủ đầy hơi nước.
Phù Sách khép hờ mắt, một bàn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai, bàn tay kia đỡ sau gáy nàng, môi lưỡi quấn lấy, vừa xanh non vừa táo bạo, liếm cắn khe môi cho đến khi nàng chịu không nổi mà hé miệng, hắn mới ngạo mạn tiến vào.
Hắn nhắm nghiền mắt.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán chảy dọc gương mặt tuấn mỹ, lăn vào vạt áo.
Gương mặt trắng ngần dần nhuộm hồng nhạt.
Sắc mặt hắn khẽ biến, trong mắt lóe lên ánh sáng trắng.
Đôi mắt vốn lãnh đạm nay bị dục vọng thay thế.
Ánh nhìn trầm xuống, bàn tay đặt nơi vòng eo nàng siết chặt, yết hầu khó nhịn lăn lên xuống:
"Thư Thư..."
"Ưm."
"Đau sao?" Phù Sách buông lỏng đôi chút, dịu dàng hôn lên mi tâm nàng, tỉ mỉ lau đi bẩn thỉu trong lòng bàn tay nàng.
Hắn thấy áy náy vì đã làm bẩn tiểu cô nương của mình.
Bàn Thư vùi cả gương mặt vào chiếc cổ dài lạnh lẽo của hắn.
Hắn bật cười khe khẽ, ôm nàng thật chặt.
"Chàng thật hung dữ." Nàng nói.
"Xin lỗi."
Hắn nhận sai rất nhanh.
"Lần sau không được vậy nữa nhé."
"Lần sau ta sẽ dịu dàng hơn." Phù Sách nhẹ giọng dỗ dành, "Ngoan, lần này ta hơi thất thố."
"Nói dối!"
Bàn Thư ngẩng khuôn mặt đỏ hoe lên nhìn hắn, dáng vẻ kia thật khiến người ta chỉ muốn bắt nạt thêm.
Phù Sách cúi đầu nhìn nàng thật lâu, rồi cong môi bồi tội:
"Để ta dẫn nàng đi mua đồ ngon."

Bình Luận

0 Thảo luận