Giọng nói của thiếu niên ngông cuồng mang theo vẻ hung hãn.
Mạnh Cảnh Trì trước tiên liếc nhìn Mạnh Cảnh Duyệt đang nằm dưới đất, cúi người đỡ anh ta ngồi vào xe lăn, sau đó mới nhìn thấy toàn thân Bàn Thư đầy thương tích, sắc mặt hắn lập tức trở nên lạnh lẽo đến cực điểm.
"Chu Hựu Nùng, mày muốn chết sao?"
Hắn xắn tay áo, lộ ra cánh tay trắng lạnh, "Lục Hành, ra đây, đừng giả chết nữa."
Một lát sau, Lục Hành từ cửa sau bước vào, phía sau anh ta là một đội lính mang sát khí nặng nề.
Cục diện nhanh chóng xoay chuyển.
Vẻ mặt Chu Hựu Nùng vẫn thản nhiên, hắn cúi xuống, đôi môi mỏng ghé sát bên tai Bàn Thư:
"Chậc, nhìn rõ chưa? Tên Mạnh Cảnh Trì này cũng chẳng phải người tốt lành gì đâu."
Thiếu nữ chán ghét quay đầu sang một bên.
Dường như việc bị hắn chạm vào là một sự sỉ nhục to lớn.
Sắc mặt Chu Hựu Nùng tái nhợt, hắn mím môi:
"Đương nhiên, tôi cũng chẳng phải người tốt."
"Đừng ghét bỏ tôi, Bàn Thư."
Có lẽ chính hắn cũng biết câu nói này quá mức yếu ớt buồn cười, nói xong chưa kịp chờ cô đáp lại thì bản thân đã cười tự giễu.
Chỉ là trong đôi mắt phượng lạnh như tuyết ấy lại đè nén nỗi bi thương chẳng ai nhìn thấy.
"Xin lỗi."
Hắn thấp giọng nói, cúi đầu thật nhanh cởi dây trói cho Bàn Thư, rồi đẩy cô về phía Mạnh Cảnh Trì. Đồng thời, một quả lựu đạn khói lăn tới chân đám người Lục Hành.
Chờ khói tan, trước mắt đã chẳng còn bóng dáng Chu Hựu Nùng và Tương Thành.
Ánh mắt Bàn Thư chợt tối xuống, lòng phức tạp.
Giây tiếp theo, cô còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào vòng tay rộng lớn ấm áp của thiếu niên.
Mạnh Cảnh Trì ôm cô thật chặt, sợ rằng chỉ cần nới tay một chút thì cô sẽ biến mất lần nữa.
Hơi nóng ẩm ướt nơi cổ khiến Bàn Thư ngẩn người,
"Mạnh Cảnh Trì..."
"Xin lỗi... xin lỗi... là lỗi của anh, nếu không phải vì anh, em sẽ không bị cái thằng khốn Chu Hựu Nùng bắt đi..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=305]
Giọng thiếu niên nghẹn ngào, "Em đánh anh đi, tất cả đều do anh sai, em đánh chửi anh đều đáng..."
"..." Thực ra Chu Hựu Nùng đối xử với cô cũng không tệ.
Nhưng lời này sao có thể nói ra được?
Rõ ràng không thể.
Bàn Thư chọn cách im lặng.
"Mạnh Cảnh Trì... anh, anh buông tay!"
Cảm nhận được sự giãy giụa trong lòng, Mạnh Cảnh Trì ngừng lại, cuối cùng vì sợ làm cô phản cảm nên mới miễn cưỡng buông ra.
Hắn vốn chẳng sợ Mạnh Cảnh Duyệt.
Dù sao hai anh em sớm đã xé rách mặt với nhau rồi.
"Em... em không sao chứ?" Bàn Thư đi đến trước mặt Mạnh Cảnh Duyệt, còn chưa kịp nói hết câu thì nước mắt đã rơi lã chã.
Mạnh Cảnh Duyệt bất đắc dĩ lại thương xót, muốn đưa tay lau nước mắt cho cô,
nhưng vừa thấy cả bàn tay đầy máu liền do dự giây lát rồi rụt lại.
"Anh không sao, Thư Thư, ngoan, đừng khóc..."
Đầu ngón tay thiếu nữ run run chạm vào gương mặt tái nhợt của anh,
"Em sợ chết khiếp, Mạnh Cảnh Duyệt."
"Anh biết, xin lỗi."
"Nếu anh chết rồi thì em phải làm sao?"
"... Xin lỗi."
"Em rất yêu anh, Mạnh Cảnh Duyệt."
Chàng trai bỗng nghẹn lời, không nói nổi một câu.
Anh kinh ngạc lẫn vui mừng nhìn cô:
"Em... em vừa nói gì?"
Bàn Thư nâng khuôn mặt anh lên, khẽ in một nụ hôn lên môi anh:
"Em nói, em rất yêu Mạnh Cảnh Duyệt."
Bên cạnh, sắc mặt Lục Hành và Mạnh Cảnh Trì lạnh lẽo đến mức có thể giết người.
Trong lòng Lục Hành vô cùng khó chịu.
Trong mắt Bàn Thư dường như chỉ có Mạnh Cảnh Duyệt, hoàn toàn không có sự tồn tại của anh.
Phát hiện này khiến anh càng thêm đau khổ.
Vì sao?
Lục Hành bối rối, phiền muộn.
Còn Mạnh Cảnh Trì lại càng khó chịu hơn.
Rõ ràng người cứu cô là hắn, tại sao trong mắt cô lại chỉ có anh trai?
Nếu như anh trai chết đi thì tốt rồi...
Mạnh Cảnh Trì hoảng hốt bởi chính ý nghĩ vừa lóe lên ấy.
Thế nhưng, một loại suy nghĩ đen tối lại dần dần bén rễ, sinh sôi, cho đến khi hoàn toàn phá hủy con người hắn.
Bàn Thư giả vờ như không nhận thấy sự khác thường nơi hắn.
Thật ra, Mạnh Cảnh Duyệt dễ dỗ dành hơn Mạnh Cảnh Trì nhiều.
Chỉ cần một câu "Em rất yêu anh" mơ hồ hư ảo kia, chỉ số công lược của Mạnh Cảnh Duyệt đã đầy.
Cô rất thích những mục tiêu ngoan ngoãn dễ điều khiển như thế này.
Nhưng điều đó cũng có nghĩa là--
Mạnh Cảnh Duyệt đã mất đi giá trị.
Anh ta sắp bị vứt bỏ rồi.
Thật đáng thương.
Trở về phủ, Bàn Thư có cảm giác như vừa trải qua một kiếp khác.
Tiểu Đào và A Phúc vừa thấy cô đã khóc đến đôi mắt sưng đỏ như hai hạt đào khô.
Bàn Thư bất đắc dĩ:
"Được rồi, hai người khóc làm tôi đau cả đầu rồi đấy."
Tiểu Đào nghe vậy lập tức ngừng khóc.
A Phúc mắt tinh, thoáng nhìn thấy Mạnh Cảnh Duyệt liền kéo tay áo Tiểu Đào, cả hai cùng nhau nhanh như chớp chuồn đi.
Bàn Thư bật cười khẽ.
Cô xoay người, tươi cười nói:
"Anh trông cũng không dữ tợn lắm, sao lại dọa Tiểu Đào và A Phúc chạy mất rồi?"
"Phu nhân đừng cười chê ann."
Mạnh Cảnh Duyệt điều khiển xe lăn tới trước mặt cô, đuôi mắt vẫn còn ửng đỏ, gương mặt tái nhợt như thể sức sống đang dần cạn kiệt.
Anh khẽ ho một tiếng, "Em có thấy chỗ nào khó chịu không?"
"Người nên thấy khó chịu là anh mới phải chứ, bác sĩ nói sao rồi?" Mạnh Cảnh Duyệt bị hành hạ đến vậy, nếu bảo không sao thì mới lạ.
Ngón tay anh khựng lại.
Anh chậm rãi cười, ánh mắt đen như huyền thạch sâu thẳm in rõ bóng dáng tươi cười của cô:
"Thân thể anh vốn dĩ luôn như thế, đừng nghĩ nhiều."
"Đúng rồi, Mạnh Cảnh Trì đâu?"
Chàng trai không đáp, ngược lại hỏi một câu chẳng ăn nhập:
"Chu Hựu Nùng đối xử với em có tốt không?"
Bàn Thư cân nhắc giọng điệu, "Sao lại hỏi vậy?"
Mạnh Cảnh Duyệt vuốt ve miếng ngọc ấm bên hông đã xuất hiện vết nứt, cảm giác trong tay không còn như xưa. Anh dừng lại một chút, cuối cùng buông bỏ miếng ngọc đã theo mình nhiều năm.
"Trong bức thư hắn gửi anh, có mùi hoa quế, rất nồng."
"Hả?"
Đôi mắt u ám của Mạnh Cảnh Duyệt thoáng lạnh, như mặt hồ chết lặng:
"Phía bắc thành do cất giấu vũ khí nên khí hậu luôn khô hanh, huống chi không lâu trước còn vừa có một trận tuyết lớn, làm gì có hoa quế nở?
Thư Thư, em đã làm bánh quế cho hắn."
Quả thật phải nói, Mạnh Cảnh Duyệt thông minh gần như yêu nghiệt, chỉ dựa vào hương thơm mơ hồ trên tờ giấy thư đã suy đoán được nhiều điều, thậm chí còn có thể đoán ra Bàn Thư sống không tệ trong tay Chu Hựu Nùng.
Nhưng những điều đó không quan trọng.
Điều anh để tâm là:
Trong giây phút nào đó, cô có từng rung động vì Chu Hựu Nùng hay không?
"Tại sao... em chưa bao giờ làm cho anh?" Mạnh Cảnh Duyệt ấm ức nhìn cô, "Anh đối với em là gì chứ?"
Bàn Thư im lặng hồi lâu, "Anh đã biết Chu Hựu Nùng đối xử với em không tệ, vậy tại sao hôm đó anh lại sợ hắn sẽ giết em? Thực ra, hắn nói, cho dù anh không đến, hắn cũng sẽ không làm hại em."
Mạnh Cảnh Duyệt siết chặt nắm tay.
Móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật máu.
"Anh không dám đánh cược."
Chàng trai ngẩng đầu, áp bàn tay xuống chiếc cổ thon dài của Bàn Thư, trán kề trán, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi quấn lấy nhau:
"Thư Thư, chỉ cần liên quan đến em, dù chỉ một chút, anh cũng không dám mạo hiểm."
Vì yêu nên sinh lo sợ.
Vì yêu nên sinh kinh hoàng.
Bàn Thư ngẩn ngơ nhìn sâu vào đôi mắt anh, cô nhận ra mình chưa từng thật sự hiểu rõ con người này.
"Thư Thư, chỉ cần là điều em muốn làm, anh tình nguyện trở thành đao kiếm trong tay em, để em sai khiến."
Giọng điệu của anh vô cùng thành kính.
Như thể cô chính là tín ngưỡng duy nhất của anh.
"Anh biết em muốn làm gì không?" Bàn Thư nhướng mày, đôi mắt kiều diễm ẩn chứa một tia tinh nghịch.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận