"Vậy sao."
Nụ cười dịu dàng trên mặt Bàn Thư nhạt đi đôi phần, nghe kỹ còn có thể nghe thấy nàng khẽ thở dài:
"Thật là đáng tiếc."
Không đợi Hạc Thanh kịp phản ứng, nàng lại hỏi:
"Làm dược nhân có đau khổ không?"
Hạc Thanh trầm mặc mấy giây.
Hắn khẽ gật đầu.
"Vậy à." Bàn Thư khẽ cong môi, "Nhưng cũng chẳng sao, Hạc Thanh sẽ không nỡ để ta chịu khổ đâu."
Hạc Thanh nâng mí mắt lạnh lẽo, đuôi mắt khẽ nhướng:
"Sao ngươi biết bản toạ sẽ không nỡ để ngươi chịu khổ?"
Nàng chớp mắt:
"Thế ngươi nỡ không?"
Hạc Thanh lỡ nhìn vào đôi mắt hồ ly long lanh ướt át, trong đó mang theo thử thăm dò đầy cẩn trọng. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng lại không thốt nên lời.
Thực ra...
Chính hắn cũng chẳng rõ.
...
Vài ngày sau, trong mắt Hạc Thanh, trận tranh chấp hôm đó với con hồ ly ngốc kia coi như đã lật sang trang khác.
Tâm tình hắn dường như cũng khá hơn một chút.
"--Hạc Thanh, ta không muốn uống thuốc nữa."
Bàn Thư nhăn nhó gương mặt xinh đẹp, nhìn chén thuốc đen sì kia mà khổ sở.
Hạc Thanh liếc nàng một cái:
"Uống."
Nàng rất nghe lời.
Cũng rất ngoan.
Chỉ là cố tình muốn làm nũng với hắn thôi.
Nghe được giọng điệu lạnh lùng của Hạc Thanh, nàng lập tức cúi đầu, ủ rũ uống từng ngụm nhỏ chậm chạp.
Vài giây sau, Hạc Thanh bất đắc dĩ thở dài:
"Thuốc này đại bổ cho thân thể ngươi."
"Ồ."
Nàng ngừng lại, rồi hỏi:
"Dược nhân... là như thế nào?"
Hạc Thanh khoanh tay trước ngực, lười biếng dựa vào khung cửa. Nghe vậy hắn chỉ nhếch môi:
"Ngươi muốn biết cái đó làm gì?"
"Ngươi không nói ta cũng biết."
"Ồ? Thế nào?"
"Chính là không còn nhịp tim nữa, da thịt cũng chẳng còn ấm áp, đôi mắt không nhìn thấy gì, đôi tai cũng không nghe được gì..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=197]
Nàng mỉm cười đáng yêu, dung nhan vốn dĩ yêu mị giờ lại mềm mại hơn vài phần, "--rồi cũng chẳng còn nhận ra Hạc Thanh nữa."
Đôi mắt Hạc Thanh khẽ rung động.
Tim hắn như bị một vật nặng nề va chạm.
Hắn nhíu mày, dùng ánh mắt cực lạnh nhìn nàng:
"Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Là muốn hắn mềm lòng sao?
Không đời nào.
Bàn Thư nhìn theo bóng lưng Hạc Thanh gần như lẩn tránh bỏ đi, đôi mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nơi khoé môi càng thêm hứng thú.
Nàng khẽ che ngực đang đau âm ỉ.
Sắc môi tái nhợt lại toát ra thứ đẹp đẽ lạnh lùng khó nói thành lời.
...
Theo nguyên bản kịch tình, trong lòng Hạc Thanh có một nỗi chấp niệm chất chứa đã lâu.
Mẫu thân hắn, Tự Vân, vốn là công chúa được yêu thương nhất của tộc Thanh Loan. Sau khi mẫu thân Dục Xuyên qua đời, tộc Thanh Loan liền đem Tự Vân gả cho Yêu Vương. Nhưng đáng tiếc, Tự Vân đã sớm có người trong lòng, mà kẻ đó lại chỉ là một phàm nhân tầm thường.
Sau khi sinh Hạc Thanh, phàm nhân kia lại cả gan xông vào yêu cung, chỉ vì muốn gặp lại Tự Vân một lần.
Trong lòng Tự Vân vốn chưa từng buông bỏ người ấy, nay thấy lại tình lang, vừa kinh hỉ vừa bi thương. Mưu tính nhiều năm, nàng rốt cuộc vứt bỏ Hạc Thanh, cùng người kia cao chạy xa bay.
Yêu Vương biết được, tất nhiên giận dữ điên cuồng.
Phàm nhân kia chịu đủ mọi tra tấn mà chết.
Còn Tự Vân bị giam vào thuỷ lao nơi Hoang Hải sâu thẳm, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Hoang Hải, thuỷ lao, không ai biết vị trí.
Chỉ biết đó là luyện ngục.
Trong nguyên bản, chỉ nhắc qua sơ sài.
Nhưng Bàn Thư lại không định bỏ qua cơ hội cày điểm hảo cảm này.
Chỉ là... sự tình đến còn nhanh hơn nàng dự liệu.
...
"Điện hạ, có người cầu thuốc."
Giờ đây chỉ cần nghe đến hai chữ "cầu thuốc", Hạc Thanh liền muốn nổi giận.
Hắn mặt không cảm xúc:
"Hỏi xem hắn muốn thứ gì, nếu liên quan đến con hồ ly ngốc kia thì khỏi gặp."
Một nén nhang sau, cung vệ trở lại bẩm:
"Hồi điện hạ, người đó cầu là Tâm băng tằm ngàn năm."
Hạc Thanh khẽ thở phào một hơi.
Nét căng thẳng trong mắt dần tan đi, hắn lại khôi phục dáng vẻ thờ ơ, nửa khép mí mắt:
"Ừ, cho hắn vào đi."
Đó là một tu sĩ tư chất tầm thường.
Tướng mạo coi như đoan chính, bình thường chẳng có gì nổi bật.
"Ba triệu linh thạch."
Người kia dè dặt nói:
"Ta... ta không có nhiều linh thạch như vậy."
Khoé môi Hạc Thanh cong lên trào phúng:
"Không có tiền còn đến làm gì, chỉ phí thời gian bản toạ, cút."
Người kia vội kêu lên:
"Ta tuy không có linh thạch, nhưng trước đây trong một bí cảnh, ta tình cờ biết được vị trí thuỷ lao Hoang Hải. Người đời đều nói Hoang Hải tuy nguy hiểm, nhưng chứa đựng vô tận của cải..."
Ngón tay Hạc Thanh khẽ dừng lại một thoáng.
"Ở đâu."
Người kia hít sâu một hơi:
"Vậy... tâm băng tằm ngàn năm..."
"Cầm đi."
Hạc Thanh tuỳ ý ném bảo vật đáng giá ấy cho hắn.
Như ném một mảnh rác.
Đối với Hạc Thanh, tâm băng tằm ngàn năm chẳng phải thứ gì quý giá.
Tu sĩ kia chỉ là một kẻ tầm thường, nào dám giở trò trước mặt Hạc Thanh, bèn vội vàng khai thật vị trí cụ thể của thuỷ lao Hoang Hải:
"Chỉ là nghe nói Hoang Hải cực kỳ hung hiểm..."
"Cút."
Hạc Thanh lười nhác đáp.
Người kia lập tức cẩn thận bỏ tâm băng tằm vào hộp, trang trọng cảm tạ rồi quay người rời đi.
...
Đêm nay không có trăng.
Không khí mịt mù một tầng sương dày.
Hắn vô thức đi tới trước phòng Bàn Thư.
Qua lớp cửa sổ mỏng, ánh nến chập chờn lay động.
Hắn nhìn đến xuất thần, ngay cả khi cửa sổ bị mở ra từ lúc nào cũng chẳng hay.
Bàn Thư chống cằm lên bệ cửa, lặng lẽ nhìn hắn thật lâu.
"Hạc Thanh, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Hạc Thanh giật mình hoàn hồn.
Hắn mím môi:
"...Khuya thế này còn chưa ngủ?"
"Ngủ không được. Ngoài này lạnh, ngươi vào đi."
Khí lạnh bao phủ toàn thân hắn, vốn định từ chối, nhưng khi chạm vào ánh mắt mong chờ của nàng, sắc mặt lại mềm đi vài phần. Không hiểu sao, hắn chẳng khống chế được mà đẩy cửa bước vào.
"Có chuyện gì khiến ngươi phiền lòng sao?"
Hạc Thanh do dự, khẽ "ừ" một tiếng:
"Ngày mai ta phải tới một nơi. Ngươi có nguyện cùng ta đi không?"
Nghe nói...
Trong Hoang Hải sâu thẳm, ngoài chiếc chìa khoá bị Yêu Vương ném đi đâu chẳng rõ, vẫn còn một cách khác để vào.
Chính là cần có người cam tâm tình nguyện, lấy máu trải thành con đường sống.
Người đó, tất phải vô cùng yêu hắn.
Cam tâm tình nguyện.
Không hiểu sao, hắn lại nhớ đến dáng vẻ Bàn Thư từng bất chấp tính mạng, chỉ để cầu cái gọi là "sinh tử khế" cho Mặc Đạm.
Trong lòng hắn từ lúc nào cũng sinh ra một chút khao khát.
Hạc Thanh khép mắt.
Chỉ là thử một lần thôi.
Huống hồ... nàng vốn không yêu hắn.
Vậy nên, sẽ chẳng có nguy hiểm gì... đúng không?
"Ta nguyện ý." Thanh âm mềm mại của thiếu nữ bẩm sinh đã mang vài phần mê hoặc, "Hạc Thanh đi đâu, ta liền đi đó."
Hạc Thanh nhìn nàng, thần sắc phức tạp:
"Vì sao?"
"Có nhiều 'vì sao' đến vậy sao?"
"Dù phía trước là đường chết, ngươi cũng dám cùng ta đi?"
Bàn Thư nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn thật lâu:
"Ta nghĩ... nếu là ngươi, thì thế nào cũng chẳng sao cả."
Tim Hạc Thanh co rút.
Hắn khó khăn bật ra tiếng cười khàn khàn:
"Quả là một... con hồ ly ngốc."
Trong giọng khàn ấy, lại ẩn chứa thứ tình cảm cuồng loạn mà chính hắn cũng chẳng rõ.
Bàn Thư liếc qua dòng chữ giá trị công lược điên cuồng dao động trên người hắn.
Khoé môi nàng cong lên, lạnh nhạt.
----Đã cắn câu rồi nhé.
Ngoan ngoãn làm cún con của ta đi.
Chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, bị trói buộc trong tình ái mà thôi.
...
Ngày hôm sau.
Gần tới Hoang Hải.
Hạc Thanh tìm một quán trọ để tạm nghỉ ngơi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận