Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Xuyên Nhanh: Tra Nữ Đúng Là Vạn Người Mê

Chương 400: Nữ minh tinh đầy scandal tham gia show sinh tồn lại thành vạn nhân mê (18)

Ngày cập nhật : 2025-10-01 13:18:27
Bàn Thư: "..."
Cuối cùng Bàn Thư đành cắn răng, lần lượt khen từng người một, đám đàn ông này mới chịu buông tha.
Trời dần tối, Lạc Bắc Thư nhẹ giọng nói với cô:
"Có thể đi dạo cùng tôi không?"
Bàn Thư chậm rãi gật đầu:
"Được chứ."
Mấy người đàn ông khác đồng loạt ném ánh nhìn muốn giết về phía Lạc Bắc Thư, đặc biệt là Ninh Yểm, ánh mắt như muốn xuyên thủng anh ta.
Lạc Bắc Thư lại chẳng hề để tâm. Anh nhướng mày, đôi mắt tinh xảo dịu dàng như bức thủy mặc.
Rìa đảo là đại dương xanh thẳm vô tận. Lúc này thủy triều đang lên, sóng vỗ vào đá tung bọt trắng xóa. Bàn Thư cúi đầu, hờ hững đá mấy vỏ sò dưới chân.
Lạc Bắc Thư chăm chú ngắm nhìn gương mặt nghiêng của cô gái, giọng nói nhẹ nhàng:
"Ngày mai, tôi có thể mời em cùng ngắm bình minh không?"
Bàn Thư theo bản năng muốn từ chối.
Bởi cô không tài nào dậy sớm nổi.
Nhưng vừa liếc qua bảng công lược trong hệ thống - chỉ số hảo cảm của Lạc Bắc Thư: 93.
Chỉ còn thiếu một ngọn lửa cuối cùng.
Nghĩ thế, lời từ chối biến thành:
"Ừm, được đó. Nhưng em không dậy nổi đâu, anh phải gọi em dậy nhé."
Lạc Bắc Thư như trút gánh nặng, khẽ thở phào.
Anh cúi mắt, ánh nhìn sâu thẳm dịu dàng như ánh trăng:
"Ừ."
Khi trở về trại, mọi người đều chưa ngủ. Ánh mắt ai nấy vô thức đảo quanh hai người. Tâm trạng Lạc Bắc Thư trông rất tốt.
Bốn người đàn ông còn lại, trái tim như chìm xuống.
Trong lòng âm thầm đoán: cô gái đã đồng ý với Lạc Bắc Thư điều gì?
Ninh Yểm mặt lạnh, xa xa đối diện với ánh mắt Lạc Bắc Thư, ánh nhìn hung hãn, chiếm hữu vô cùng rõ rệt.
Đợi mọi người giải tán về nghỉ, Ninh Yểm mới bước đến bên cạnh Bàn Thư, vỗ đầu cô, cố tình ra vẻ dữ dằn mà kéo khóe miệng:
"Này, sữa nóng xong rồi, đừng quên uống."
"Ừ."
Bàn Thư ôm lấy cốc sữa, len lén nhìn nét mặt cậu:
"Anh muốn hỏi thì cứ hỏi đi."
"Anh không muốn hỏi."
Đôi mắt đen thẫm của Ninh Yểm lặng lẽ dừng trên gương mặt trắng mịn của cô, nhẹ nhàng lặp lại:
"Anh không muốn hỏi."
Anh thật sự chẳng muốn biết.
Một chút cũng không.
"Ồ." - Bàn Thư nhấc chân bước về phía lều gỗ, nhưng cổ áo đã bị Ninh Yểm kéo lại. Cô nghiêng mặt:
"Làm gì vậy?"
"Em định đi đâu?" Ninh Yểm hỏi.
"Đi ngủ chứ đi đâu."
Ninh Yểm khẽ cười khẩy:
"Em ngủ nổi chắc? Nghe lời, ngủ trong lều đi."
Anh biết cô không thích chen chúc với người khác.
"Vậy anh ngủ đâu?"
"Ở đâu cũng được. Em vào đi." Ninh Yểm trải sẵn giường cho cô. Cô gái ôm gối đứng ngoan ngoãn ngoài cửa chờ. Anh cảm thấy mình đúng là quen thói chiều chuộng cô rồi.
Xong xuôi, anh ngẩng cằm:
"Được rồi, vào ngủ đi."
"Ừ."
"Bàn Thư, nếu không có anh thì em phải làm sao đây." Ninh Yểm ngạo nghễ nói.
Bàn Thư: "..."
Tâm trạng Ninh Yểm lập tức tốt hơn nhiều.
Chậc, không có anh thì Bàn Thư chịu nổi à?
Trên đời này, còn ai sẵn lòng hết lòng hầu hạ cô như anh? Không có.
Bàn Thư lười để ý, chui vào lều. Bên tai lờ mờ nghe tiếng củi lửa cháy lách tách. Dưới ánh trăng, bóng dáng thiếu niên bị kéo dài, như con ác long canh giữ kho báu.
Là ác long, không phải kỵ sĩ.
Không kỵ sĩ nào lại bá đạo như Ninh Yểm cả.
Khóe môi Bàn Thư khẽ cong.
Đêm khuya, thiếu niên ngồi tựa ngoài lều, mắt nhắm hờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=400]

Giấc ngủ của anh rất nông, chỉ cần có chút động tĩnh liền tỉnh ngay.
Ninh Yểm chậm rãi mở mắt, liền thấy Tống Tử Hành đang rón rén.
Anh cau mày, giọng lạnh:
"Cậu ăn trộm à?"
"Chị đâu?" Tống Tử Hành hỏi.
Ninh Yểm cảnh giác:
"Trong lều. Cậu định làm gì?"
Khuôn mặt Tống Tử Hành lộ rõ "quả nhiên như vậy". Cậu nghiến răng, nắm chặt nắm đấm:
"Anh cố tình!"
"Cố tình cái gì?"
"Cố tình lấy lòng chị ấy."
Ninh Yểm nhướn mày, hờ hững:
"Thì sao."
Vì sợ đánh thức Bàn Thư, giọng anh hạ thấp, lạnh nhạt.
Trong mắt người khác, Ninh Yểm và khi ở trước mặt Bàn Thư hoàn toàn khác biệt.
Tống Tử Hành lại bị chặn họng, tức tối trừng mắt:
"Chị ấy sẽ không thích anh đâu!"
--
Sáng hôm sau.
Lạc Bắc Thư đứng ngoài lều, nhẹ giọng gọi:
"Thư Thư, em dậy chưa?"
"Anh gọi cô ấy làm gì?" Ninh Yểm cúi xem đồng hồ, ngẩng đầu nhìn Lạc Bắc Thư, ánh mắt thâm sâu: - "Anh còn muốn cho cô ấy ngủ ngon không?"
Lạc Bắc Thư mỉm cười, giọng rất nhẹ:
"Tôi và Thư Thư có hẹn rồi."
"Hẹn."
Một từ mập mờ, mang tính độc chiếm.
Ánh mắt Ninh Yểm cụp xuống, toát ra vẻ lạnh lùng xa cách.
Bàn Thư kéo khóa lều, ló đầu ra, chạm ngay ánh mắt đen sâu như vực của Ninh Yểm. Như một xoáy nước, muốn nuốt chửng cô.
Anh khoanh tay trước ngực, tóc mái rũ xuống lông mày, lười biếng nhìn cô.
Tư thế tùy tiện, thảnh thơi.
Nhưng Bàn Thư lại cảm thấy trong đó ẩn giấu sự nguy hiểm mãnh liệt.
Giống như một con sói dữ đang rình mồi - ưu nhã mà lãnh đạm, chỉ chực nuốt cô về hang, từ từ gặm nhấm.
Trong khi ấy, Lạc Bắc Thư vẫn yên tĩnh, dịu dàng nhìn cô.
Như mặt hồ trong vắt dưới ánh trăng, lấp lánh sóng gợn. Nhìn thì ấm áp, nhưng hớp một ngụm lại lạnh buốt tận tim.
Trời phương xa chưa sáng hẳn, ánh sáng còn mờ tối.
Bàn Thư bước đến cạnh Lạc Bắc Thư.
Ánh mắt Ninh Yểm chậm rãi tối lại.
Không còn là ánh nhìn dữ dằn của chó sói Tiệp Khắc.
Mà giống như một con chó hoang bị vứt bỏ, ủ rũ cụp mắt, còn cố gắng hung hăng tỏ vẻ mình chẳng quan tâm.
"Bàn Thư." Anh gọi.
"Hửm?"
"Sữa." Ninh Yểm ném cho cô một lon sữa từ trong túi, rồi cúi đầu gảy lửa, không thèm nhìn cô nữa. Tựa như đang giận dỗi.
Bàn Thư chậm rãi đón lấy, xoay người nói với Lạc Bắc Thư:
"Chúng ta đi thôi."
Ninh Yểm: "..." Tức điên.
Hai người vừa rời đi, Tống Tử Hành dụi mắt bước ra, mắt thâm quầng, hiển nhiên cả đêm không ngủ. Cậu nghiến răng:
"Tôi biết ngay mà, Lạc Bắc Thư cái đồ không biết xấu hổ, muốn tranh thủ trước!"
Ninh Yểm liếc qua:
"Cậu không ngủ à?"
Tống Tử Hành đương nhiên đáp:
"Đúng thế, tôi phải canh chứ. Tôi muốn xem rốt cuộc Lạc Bắc Thư khiến chị đồng ý chuyện gì."
Thực ra cũng chẳng có gì.
Chỉ là cùng nhau ngắm bình minh thôi.
Ninh Yểm nghĩ vậy.
Nhưng... tại sao lại không thể là cùng anh?
Anh nỡ đâu gọi cô dậy chứ.
Thiếu niên đưa tay che mắt, tự giễu.
Anh thật sự... nỡ không được.
Còn Lạc Bắc Thư thì dễ dàng quá.
Tống Tử Hành nghiến răng:
"Ninh ca, đi không?"
Lúc này, lại gọi anh là "Ninh ca" rồi.
Ninh Yểm liếc lười biếng.
Anh ta không hạ mình làm mấy chuyện ti tiện kiểu rình mò.
Nửa tiếng sau.
Mặt trời đỏ rực khổng lồ nhô lên khỏi mặt biển, xua tan mọi bóng tối. Ánh sáng chiếu lên, bóng râm biến mất.
Chàng trai mặc sơ mi trắng, gió biển thổi bay vạt áo, anh mỉm cười dịu dàng nhìn gương mặt trắng mịn tinh xảo của cô gái.
Tim như trống trận.
Thình thịch. Thình thịch.
Bàn Thư ôm lon sữa ấm, hàng mi cong dài khẽ rũ, ngoan ngoãn cúi mắt.
"Ồ, Lạc ca, trùng hợp ghê." Tống Tử Hành xuất hiện, cười hì hì.
Ninh Yểm một tay đút túi, gió biển thổi rối tóc mái, mắt nửa nhắm nửa mở:
"Đúng vậy, có thể gặp nhau, thật trùng hợp."
Anh không rình mò.
Anh gọi là... "tình cờ va phải".

Bình Luận

0 Thảo luận