Bàn Thư chậm rãi cắn một miếng nhỏ bánh quế hoa.
Đôi mắt hồ ly trời sinh mang nét quyến rũ khẽ nhướng lên.
Người đàn ông trước mặt, mái tóc đen hơi rối, gương mặt vô cảm che giấu những cảm xúc u ám khó đoán. Vài giọt máu theo lưỡi kiếm băng lạnh của kiếm Thanh Sương rơi lộp bộp xuống phiến đá xanh.
"Bàn Thư."
Hắn gọi nàng, giọng trầm thấp, trong trẻo mà lạnh lùng, tựa ngọc châu rơi xuống đĩa ngọc.
Bàn Thư lười biếng nhấc mí mắt. Một thân áo trắng ôm lấy dáng người cao gầy, lưng thẳng tắp, như tùng xanh tuyết phủ ngàn năm vẫn chẳng gãy đổ. Đôi môi mỏng đỏ ửng khẽ động:
"Lâu rồi không gặp..."
Hốc mắt hắn hơi ửng đỏ, dưới mắt có nốt lệ chí đỏ tươi, khiến gương mặt tuấn mỹ tựa thần tiên lại thêm vài phần tà mị.
"Ta không quen ngươi." Bàn Thư phủi vụn bánh trên tay, chống cằm, nụ cười lười nhác mà trêu chọc: "Có điều ngươi tuấn tú thật, trông hệt phu quân tương lai của ta. Vậy có chịu cùng ta bái đường thành thân chăng?"
Lông mày Đế Thích Quân khẽ nhướng, hơi lạnh quanh thân càng thêm nặng.
"Thư Thư!"
Người thất thần lại chính là Phù Sách.
Những ngày gần đây, yêu ma quấy loạn nhân gian, hắn bận rộn không ngơi. Khi rảnh tay tìm nàng, mới biết tất cả những chuyện đã xảy ra-- nàng bị Mặc Đạm một kiếm xuyên tim, thậm chí liều mạng chỉ để vì hắn tìm kiếm khế ước sinh tử hư ảo... Nhưng kết cục, nàng lại chết dưới kiếm người mình yêu nhất.
Nỗi đau ấy khiến Phù Sách gần như nghẹt thở. Hắn không dám nghĩ lúc ấy nàng tuyệt vọng đến thế nào.
Hắn biết rõ-- mình đang thương xót một con hồ ly. Chuyện nghe như hoang đường, nhưng trái tim hắn lại như bị đâm thủng ngàn vết, đau đớn đến gần ngất đi.
Máu trên kiếm Thanh Sương là của Mặc Đạm.
Mặc Đạm nay đã thành Ma Thần, thực lực vượt xa ngày trước. Phù Sách yếu hơn hắn, nhưng lần này mất đi sự điềm tĩnh thường có. Một nam nhân vốn lạnh tâm vô tình, mặt mày âm trầm, một mình cầm kiếm xông vào ma cung. Ai ngăn cản, hắn đều chém ngã dưới kiếm.
Ngay cả hắn cũng chẳng rõ vì sao mình làm vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=186]
Hắn chỉ muốn giết Mặc Đạm. Không vì thiên hạ, chỉ vì một người. Lần đầu tiên trong đời, hắn có tư tâm.
Trái tim vốn lặng lẽ bấy lâu, nay chỉ còn tràn ngập sát khí ghê rợn.
Mặc Đạm dù mạnh, vẫn bị hắn hành cho khổ sở.
"Xin hỏi Phù Sách đạo quân đích thân tới đây, là vì điều chi?"
Năm xưa Đế Thích Quân từng gặp Phù Sách, lúc ấy hắn đã là tu sĩ phân thần kỳ. Nay bao năm trôi qua, e là hắn đã chạm tới ngưỡng phi thăng, tuyệt đối không thể xem thường.
Kẻ năm ấy được tán tụng là thiên tài tu đạo như ánh trăng sáng ngời, nay trên người lại phủ kín tử khí nặng nề.
Ánh mắt dò xét của Đế Thích Quân dừng lại giữa Phù Sách và Bàn Thư. Giữa họ... rốt cuộc có quan hệ gì?
Sự để tâm của Phù Sách quá rõ ràng. Người lạnh lùng như hắn, lại có lúc quan tâm một nữ tử đến thế sao?
Chỉ là... nếu nữ tử ấy là Bàn Thư, thì Đế Thích Quân chẳng thể nào vui vẻ nổi. Ít nhất, hắn không thể chỉ đứng ngoài cuộc để xem trò vui.
"Ngươi ra ngoài trước đi." - Phù Sách buông giọng lạnh lùng.
Nụ cười bên môi Đế Thích Quân nhạt đi, con ngươi sâu đen lóe ánh nguy hiểm. Hắn không đáp, chỉ ung dung đứng trước mặt Bàn Thư, chắn hết tầm mắt Phù Sách.
"Chuyện này e là không hợp lẽ đâu, Phù Sách đạo quân."
Phù Sách chỉ liếc hắn một cái, rồi như chẳng thấy ai, ánh mắt dừng thẳng trên Bàn Thư:
"Ngươi thật sự không nhớ gì sao?"
Đế Thích Quân cảm giác có điều gì đó dần nổi lên khỏi mặt nước. Hắn liếm đôi môi khô, im lặng lắng nghe.
Bàn Thư nhíu mày, mất kiên nhẫn: "Ta phải nhớ cái gì?"
Phù Sách khẽ cười. Nụ cười ấy như băng tuyết tan chảy, khiến gương mặt thanh tuyệt tuấn mỹ thoáng mang chút ôn hòa.
"Dù đuôi hồ ly mất rồi, ngươi vẫn là hồ ly thôi."
Ý tứ trong giọng nói mập mờ, như nhìn thấu thiên cơ.
Bàn Thư vốn chán ghét kẻ nhạy bén như hắn, dễ khiến nàng lộ sơ hở. Nàng giả ngốc, chớp mắt mơ hồ:
"... Ngươi đúng là kỳ lạ."
Phù Sách không đòi hỏi gì. Chỉ cần thấy nàng an lành đứng trước mặt, trái tim hắn dần bình ổn trở lại. Như vậy là đủ rồi.
Hắn nghĩ thầm: Con hồ ly gian xảo này, ta còn chưa bắt được... sao có thể để nàng chết đi? Quá dễ dàng cho nàng rồi.
Nhưng nàng là hồ ly tốt. Nàng chưa từng hại ai. Thiên đạo tuần hoàn, nhân quả rõ ràng-- nàng không đáng gánh chịu.
"Ngươi muốn ăn không?" Bàn Thư cẩn thận đưa miếng bánh quế hoa, "ngon lắm đó."
Phù Sách cúi mắt nhìn, bàn tay thon dài như ngọc khẽ đón lấy. Hắn thoáng ngừng, rồi nói khẽ:
"Ngươi trước kia... vốn chẳng thích những thứ này."
Ba ngày truy sát năm nào, nàng chỉ uống linh lộ. Khi ấy, hắn đứng xa xa, nhìn nàng nghiến răng mắng chửi hắn. Hắn chẳng giận, chỉ lặng lẽ dõi theo nàng hồi lâu.
Bàn Thư cắn miếng bánh đậu vàng, bĩu môi: "Ngươi gạt ta. Ngon thế này, sao ta lại không thích ăn?"
Phù Sách chỉ cười, không đáp.
Đế Thích Quân hờ hững liếc hắn, cảm giác hắn cố ý, cố tình tỏ vẻ thân mật trước mặt mình. Chỉ riêng việc Phù Sách biết rõ quá khứ của nàng, cũng đủ khiến hắn trằn trọc thâu đêm.
"Đêm đã khuya, Thư Thư cần nghỉ ngơi. Phù Sách đạo quân, xin mời về cho." Lời tiễn khách thẳng thừng.
Ngón tay Phù Sách siết chặt, trắng bệch. Hắn liếc nhìn Bàn Thư, thấy nàng chẳng có ý níu giữ. Đành thở dài, quay người rời đi.
Ngay khi hắn vừa bước ra, eo Bàn Thư liền bị một bàn tay siết chặt, cằm nàng cũng bị nâng lên mạnh mẽ, rồi môi bị chặn lại trong nụ hôn dữ dội.
"Ưm..."
Hương mực mạnh mẽ từ hắn bao phủ, như muốn trút hết uất ức, ghen tuông trong lòng. Ngọn nến trên chiếc bàn khập khiễng chập chờn, khiến cảnh tượng thêm phần hoang đường.
Đến khi hơi thở đã loạn, Đế Thích Quân mới dần thả lỏng, ngón tay đổi thành vuốt ve nhẹ nhàng, lại càng khiến người ngứa ngáy khó chịu.
Mắt Bàn Thư hoe nước, khe khẽ gọi: "Ca ca..."
Đế Thích Quân hôn lên giữa mày nàng, giọng khàn khàn:
"Thư Thư, ta ghen."
Tư thế của hắn dường như có chút hèn mọn. Trong đôi mắt vốn phong lưu tuấn mỹ lại là những dòng ngầm tối tăm, lẫn theo khát khao chiếm hữu mơ hồ.
Hắn gượng cười, giọng trầm thấp:
"Đừng gần hắn đến vậy... được không?"
Đó chẳng phải dối trá. Chỉ là, mỗi khi nhìn thấy nàng cùng Phù Sách trò chuyện thân thiết, trái tim hắn như bị móc ra, chém xẻ từng nhát.
Bàn Thư khịt khịt mũi, ngẫm một lát rồi đáp:
"Nhưng trên người hắn có mùi ta thích, ca ca à."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận