Khi Bàn Thư tỉnh lại, trước mắt tối đen, chẳng nhìn thấy gì.
Cơn buồn ngủ còn sót lại vẫn chưa tan hết.
Cô bấm lòng bàn tay, ép mình tỉnh táo.
Trong phòng phảng phất mùi trầm hương gỗ mát lạnh, như tùng xanh dưới núi tuyết, có chút chát ngọt nhàn nhạt.
Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói của một thanh niên, lạnh nhạt mà lười biếng kéo dài:
"Cô đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Kèm theo một tiếng cười khẽ, nhạt nhòa, không mang theo cảm xúc thật sự.
Bàn Thư nhìn theo hướng giọng nói, vén nhẹ góc màn nhung che cửa sổ. Ánh trăng rơi xuống người thanh niên, phủ lên hắn một tầng sáng bạc.
Dung mạo hắn hoàn toàn khác với tưởng tượng của cô.
Đây là Chu Tam Gia sao?
Trong suy nghĩ của Bàn Thư, hắn phải là một lão đại hắc bang cao to cường tráng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay xăm hình thanh long quấn quanh.
Nhưng người trước mặt lại lạnh nhạt như vầng trăng mát, cao cao khó với tới.
Ngũ quan quá mức tinh xảo, dung mạo tuấn mỹ cao quý.
Trên người hắn mang theo khí chất văn nhân.
Nho nhã, tao nhã, nhưng lại kiêu ngạo phóng túng.
Hắn quỳ một gối lên giường, cúi người xuống gần sát, gần đến mức cô có thể thấy rõ sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt mình.
Hắn nhếch môi:
"Hử? Cô không có gì muốn hỏi tôi sao?"
Tự mình nhắc tới kịch bản hả? Bàn Thư thầm nghĩ.
Cô chớp mắt:
"Anh là Chu Tam Gia?"
"Không giống sao?"
Vậy thì đúng rồi.
Bàn Thư không tiếp tục tranh luận, cổ tay khẽ động, chiếc xích lạnh lẽo vang lên tiếng leng keng trong căn phòng tối đen.
"Thả tôi ra."
"Tôi không."
Giọng hắn chậm rãi, thốt ra hai chữ lạnh như băng.
"?..."
"Nhỡ cô chạy thì sao. Cô nghĩ tôi ngốc chắc?"
Bàn Thư bất đắc dĩ:
"Vậy bật đèn lên đi, tối om thế này, tôi sợ."
Hắn dừng một lát, giơ tay bật công tắc.
Ánh sáng quá chói khiến cô theo bản năng nhắm chặt mắt, mãi mới thích ứng được mới chậm rãi mở ra.
Hắn... quá mức đẹp.
Bàn Thư nghĩ thầm.
Ngươig trước mặt hoàn toàn khác với kiểu của Mạnh Cảnh Duyệt, Mạnh Cảnh Trì, thậm chí cả Lục Hành.
Hắn đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ.
Nói thẳng ra là... đẹp trai quá đáng.
"Cô tên... Bàn Thư đúng không?"
Ngón tay hắn chạm nhẹ lên đôi môi đỏ rực của cô, ánh mắt nửa cười nửa không đánh giá từ đầu đến chân.
"Vốn dĩ tôi định thu phục nhà họ Mạnh."
Bàn Thư im lặng, lắng nghe hắn nói.
"Nhà họ Mạnh có tiền, có vũ khí, có vật tư."
Cô vẫn không lên tiếng.
"Nhưng, hai lần, vì cô, Mạnh Cảnh Duyệt chọn đứng về phía nhà họ Lục."
"Liên quan gì đến tôi?"
Cuối cùng Bàn Thư mở miệng, cau mày nhìn hắn, "Anh muốn bắt thì bắt Mạnh Cảnh Duyệt, bắt tôi làm gì?"
Hắn ta coi như không nghe thấy.
Ngón tay thon dài của hắn nâng cằm cô, chậm rãi vuốt ve.
Động tác rõ ràng rất ám muội, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh nhạt, không chút dục niệm.
"Cô phá hỏng kế hoạch của tôi."
Hắn vẫn như trăng lạnh, cao ngạo mà xa cách.
Như cây tùng trên vách đá, như tuyết lạnh ngàn năm không tan.
"Cô nói xem, Mạnh Cảnh Duyệt đối với cô rốt cuộc có bao nhiêu tình cảm?"
Hắn khẽ cười khẩy, ánh mắt mang theo sự kiêu ngạo của kẻ ở trên cao, "Tôi rất tò mò."
"Anh muốn làm gì!"
Cảm xúc lạnh nhạt của thiếu nữ bỗng chốc dao động.
Chu Hựu Nùng cụp mắt, nhìn chằm chằm sắc hồng thoáng hiện nơi gò má vì kích động của cô, giọng nói lạnh lùng:
"Không gì cả, chỉ dùng mạng hắn đổi mạng cô thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=300]
Nếu hắn chịu thì thôi, nếu hắn không chịu, tôi sẽ chặt xác cô ra, để giải mối hận trong lòng tôi."
Khóe môi hắn cong lên nụ cười tàn nhẫn.
Trong bầu không khí âm u quỷ dị ấy, Bàn Thư lại uể oải dựa vào vách giường:
"Tôi đói rồi."
"Bốp" một tiếng.
Không khí sụp đổ.
Khóe miệng Chu Hựu Nùng co giật:
"Cô... cô vừa nói gì?"
Bàn Thư ngoan ngoãn mỉm cười:
"Tôi nói tôi đói. Tai anh có vấn đề thì đi hiến đi."
"Tôi sẽ chặt xác cô ra."
"Ừ, khi nào?"
Chu Hựu Nùng nhíu chặt hàng lông mày đẹp đẽ, buộc mình giữ thể diện:
"Thôi, giữ cô lại cũng còn hữu dụng."
Nói xong hắn xoay người bỏ đi.
Không quan tâm cô.
Cũng chẳng cho đồ ăn.
Bàn Thư sắp đói chết rồi.
Thuốc mê trong cơ thể vẫn còn dư âm, khiến cô mơ màng ngủ thiếp đi lần nữa.
Đến khi tỉnh lại, một bác sĩ Tây y mặc áo blouse trắng đang cúi đầu sắp xếp hộp thuốc.
Giọng thanh niên lạnh lẽo, mang chút khó chịu:
"Cô ta làm sao vậy? Sao ngủ ghê thế, còn hơn cả heo."
"..."
Bác sĩ Tây y: "Tam gia, vị tiểu thư này chỉ là trúng quá nhiều thuốc mê, đợi thuốc tan sẽ tự tỉnh thôi."
"Ừ, cậu đi đi."
Sau khi cửa phòng khép lại, hắn ta chậm rãi bước đến bên giường.
Khóe môi hắn nhếch lên, nửa cười nửa không:
"Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô tỉnh rồi."
Bàn Thư vẫn nhắm mắt, không để ý.
"Hừ, tôi đếm tới ba, nếu cô không mở mắt, tôi bảo đem đồ ăn vừa làm đổ hết."
"Đừng!"
Hàng mi dài run rẩy, cô mở đôi mắt ướt át, đáng thương chớp chớp:
"Tôi thật sự sắp chết đói rồi."
Trong lòng Chu Hựu Nùng khẽ lay động.
Hắn hừ nhạt:
"Hừm."
"Tương Thành, mang đồ vào."
Lời vừa dứt, cửa phòng mở ra.
Một gã đàn ông áo đen mặt lạnh bước vào, phía sau còn có bảy đầu bếp tròn trịa, mỗi người bưng một món ăn.
Mùi thơm của thức ăn nhanh chóng tràn ngập căn phòng.
Thơm quá.
Chu Hựu Nùng đảo mắt, mỉm cười:
"Nhưng mà, Mạnh thiếu phu nhân thì có tư cách gì để ăn cơm nhà họ Chu chứ?"
Đã không cho ăn, còn trói bằng xích.
Dù là người đất sét cũng nổi giận ba phần.
Bàn Thư lạnh mặt:
"Vậy anh cứ để tôi chết đói đi, vừa hay anh cũng không cần thử lòng chồng tôi nữa."
-- "Chồng."
Nụ cười của Chu Hựu Nùng chậm rãi biến mất.
"Tương Thành, thả cô ấy ra."
"Vâng."
Người đàn ông áo đen bước lên, nhanh chóng tháo xích cho cô.
Bàn Thư khẽ cử động cổ tay.
Thanh niên ngồi xuống bàn ăn một cách tao nhã:
"Tốt nhất cô đừng có mưu tính gì. Dù sao cô cũng không trốn thoát được đâu."
Hắn nhếch môi, nở nụ cười:
"Ăn đi."
Chu Hựu Nùng ngồi đối diện, đôi mắt phượng cao quý đẹp đẽ dõi chặt vào cô.
Thiếu nữ xinh đẹp, như đóa hồng phấn chớm nở.
Rõ ràng từng trải qua dạy dỗ lễ nghi vô cùng tinh tế, từng cử động đều tao nhã, khiến người nhìn vui mắt.
Dù đang kêu đói, động tác của cô vẫn chậm rãi, nhẹ nhàng.
Một miếng bít tết cô chỉ ăn một phần ba, uống nửa ly nước trái cây, sau đó giống như một con mèo Ba Tư no nê lười biếng, cô cầm khăn tay chậm rãi lau khóe môi.
"Tôi no rồi."
Chu Hựu Nùng chẳng để ý cô có thật sự ăn no hay không, phần ăn trước mặt hắn hầu như chưa động tới.
Hắn đặt dao nĩa xuống, lười biếng đưa tay về phía cô:
"Bàn tiểu thư, có nể mặt đi dạo cùng tôi một lát không?"
Bàn Thư nhướn mày:
"Ừ."
Cô đặt bàn tay mình vào bàn tay hơi lạnh, khô ráo của hắn.
Trong mắt thanh niên, nụ cười càng sâu:
"Cô khác xa với những gì tôi tưởng tượng."
"Anh không phải người đầu tiên nói vậy."
Cô vừa ứng phó vừa nhanh chóng quan sát xung quanh.
Cô không rảnh đoán mục đích hắn giam giữ mình, chỉ biết nhất định không thể ở lại cạnh hắn.
"Oh? Còn ai từng nói vậy?"
"Lục Hành."
Trong đầu Bàn Thư thoáng hiện lên dáng vẻ Lục Hành thờ ơ khi nói câu đó.
Đôi mắt phượng của Chu Hựu Nùng hơi nheo lại:
"Mạnh thiếu phu nhân quả nhiên khiến không ít đàn ông say mê."
Lúc này hắn lại gọi cô là Mạnh thiếu phu nhân.
Chậc.
Tâm tư đàn ông, khó dò như kim dưới đáy biển.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận