"Phù Sách đạo quân"
Đế Thích Quân chậm rãi lau mép môi, nhíu mắt nhìn, "Chẳng biết giữ lễ mà xông vào nhà người khác, có hơi quá không nhỉ?"
Ngón tay dài thon của hắn gõ lên bàn không theo nhịp, phát ra âm thanh chói tai khó chịu.
Nữ tử ngoan ngoãn nép vào trong lòng hắn, đôi mắt mềm mại và ngây thơ.
Phù Sách bất giác thấy lòng bồn chồn.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác lạ lẫm, khó chịu đến vậy.
Môi hắn trắng bệch, đôi mày lạnh lùng nhạt đi một phần, hắn khẽ "ừ" một tiếng, "Ta... chỉ có chuyện quan trọng."
Lời bào chữa thật vụng về.
Đế Thích Quân không tin, nở nụ cười khẩy, "Nói đi, Phù Sách đạo quân có chuyện quan trọng gì mà lại xông vào lúc người ta đang thân mật thế này, quả thật đúng là biết chọn thời điểm."
Trái tim Phù Sách như bị một bàn tay lớn siết chặt, khiến hắn khó thở.
Hắn thở nhẹ, "Ngươi không phải là người của nàng."
Đế Thích Quân cười lạnh hơn, "Không phải? Vậy là ai? Phù Sách đạo quân sao?"
Đôi mắt nghi hoặc của nữ tử rơi vào hắn, như thiêu đốt tim Phù Sách.
Lông mi hắn rung lên, "Ta..."
"Phù Sách đạo quân, ta và huynh ấy sẽ kết hôn sau bảy ngày nữa thôi."
Chưa kịp nói hết, giọng nữ tử vui vẻ ngắt lời, phá tan hết can đảm mà Phù Sách gom góp.
Gió lạnh rít qua, như muốn xuyên thấu trái tim tan vỡ của hắn.
Hắn ngơ ngác đặt tay lên tim, tại sao đau đến vậy, còn hơn cả tám mươi mốt trận thiên lôi khi qua kiếp...
"Ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/xuyen-nhanh-tra-nu-ung-la-van-nguoi-me&chuong=188]
Phù Sách đưa thanh kiếm Thanh Sương lạnh lùng, khuôn mặt vô cảm, "Đáng chết."
Đế Thích Quân ngay lập tức lạnh lùng cười.
Hắn không phải thứ dễ bắt nạt!
Nhìn Bàn Thư, hạ giọng êm dịu, "Ta sẽ về ngay."
Nói xong, bước ra đóng cửa, bỏ đi.
Bàn Thư nhướng mày, dựa lưng vào cửa sổ, thản nhiên nghĩ: lòng ghen tị của đàn ông quả thật là thứ đáng sợ nhất thế gian.
Nhưng dù Phù Sách là thiên tài hiếm thấy ngàn năm, Đế Thích Quân là con cưng của trời, cũng chẳng kém phần xuất sắc.
Hơn nữa, Đế Thích Quân gần đây có cơ duyên lớn, thực lực tăng mạnh.
Chỉ là mấy mỹ nhân theo kịch bản cũ lại không thấy xuất hiện.
Theo kịch bản, Đế Thích Quân lẽ ra đã thân thiết với vài mỹ nhân, nhưng Bàn Thư không thích đàn ông bị "bẩn".
Dù là về tâm lý hay thể xác, nàng không dung thứ. (Thấy chỉ hơi tiêu chuẩn kép he. Thui kệ nhắm mắt đọc luôn hehe)
Đêm dần xuống, Đế Thích Quân mới trở về, dù cố che giấu, nhưng Bàn Thư vẫn ngửi thấy thoang thoảng mùi máu.
Có lẽ Phù Sách cũng bị thương ít nhiều.
Nàng hờ hững liếc ra cửa sổ, rồi rút mắt về.
Có nhiều đàn ông ghen tuông vì nàng, nếu quan tâm hết, e rằng mệt mỏi chết mất.
Nhưng với mục tiêu cần chinh phục, Bàn Thư kiên nhẫn hơn người khác một chút.
"Ca ca, buổi chiều các người làm gì vậy?"
Đế Thích Quân khựng lại, nâng tay véo má trắng mịn của nàng, kéo dài âm cuối, hơi lười biếng, "Sao tò mò vậy..."
"Ừ, muội rất thích đạo quân Phù Sách."
Đế Thích Quân ánh mắt trầm xuống, nụ cười vẫn êm dịu, "Hử? Bàn Thư không thích ta sao?"
"Cả hai đều thích mà, đều thích như nhau."
Đế Thích Quân cực kỳ không vừa lòng.
Hắn nhíu mày nhẹ, giọng nặng hơn, "Nếu Phù Sách muốn cưới nàng, nàng cũng đồng ý sao?"
"Đồng ý~"
Trái tim hắn rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng nuốt trọn hắn.
Hắn thầm nói: "Nếu Bàn Thư ở bên người khác, ta sẽ rất không vui."
"Tại sao huynh không vui?" Nàng dừng một chút, "Ta không muốn huynh không vui."
"Vậy thì Bàn Thư cả đời chỉ ở bên ta, được không?"
Nàng khó xử cắn môi, "...Được."
Đế Thích Quân hài lòng nhếch môi.
Ngày hôm sau, có lẽ vì Đế Thích Quân sớm công khai tin sẽ cưới Bàn Thư, người dân quanh xóm vui vẻ đến chúc mừng.
Chỉ có thầy giáo trẻ ở trường nhỏ lặng lẽ về kinh.
Ngôi nhà nhỏ vốn trầm lặng nay tràn đầy không khí lễ hội, Đế Thích Quân vừa đón tiếp dân làng, vừa liếc nữ tử ngái ngủ bên cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch.
Hắn kìm nén sự bất an trong lòng, tự nhủ: chắc là mình quá lo lắng.
Vài ngày sau, lễ phục cưới do hắn đặt may cũng được giao tới.
Dù lễ cưới giản dị, Đế Thích Quân không muốn Bàn Thư chịu thiệt thòi.
Ngày mai chính là ngày trọng đại.
Tiểu cô nương háu ăn, ban ngày theo dân làng xuống chợ núi mua kẹo giải trí.
Đúng lúc hắn bận việc cưới hỏi, nhờ một bà trong làng trông chừng nàng giúp.
Hắn mới yên tâm.
Trời tối dần, nụ cười trên mặt Đế Thích Quân dần tắt, lộ ra chút lạnh lùng báo hiệu bão tố sắp đến.
Tại Hổ Tô Trấn, tiểu cô nương mắt rưng rưng, ngoảnh nhìn nam tử lạnh lùng nhưng đẹp trai trước mặt.
"Nhanh thả ta ra."
Mặc kệ lời nàng nói, Mặc Đạm dịu dàng, nắm tay nàng đi qua phố phường, "Ngoan một chút, muốn ăn kẹo không?"
"...Ăn."
Hắn mỉm môi, lấy vàng đưa cho người bán, biểu cảm bình thản, như mọi dịu dàng vừa rồi chỉ dành cho nàng.
"Nặn một con cáo," Hắn dừng, "chín đuôi."
Người bán nhìn hắn khó hiểu, rùng mình vì khí lạnh, nhưng vẫn khéo tay làm ra hình dáng xinh xắn.
Bàn Thư nhìn hắn, "Ngươi là ai?"
Mặc Đạm đau lòng, tỏ vẻ bình thản, "Người quen của nàng."
"Vậy sao ta không nhớ ngươi?"
Nàng nhẹ nhàng cắn một góc kẹo, "Nhanh đưa ta về đi, nếu huynh ấy không gặp được ta, sẽ lo lắng."
Mặc Đạm nhíu mày, "Nàng sắp thành thân với hắn ta sao?"
"Ừ, huynh ấy nói, chỉ cần ta thành thân với huynh ấy, chúng ta sẽ mãi bên nhau."
Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt nguy hiểm.
Đêm nay trăng tròn sáng, nhưng Mặc Đạm đã là ma thần, những hình phạt trời ban với hắn giờ vô nghĩa.
Chỉ là trái tim vẫn âm ỉ đau nhói, như cây khô dần héo úa, hư mục, chết chóc bao quanh.
Hắn chăm chú nhìn nàng, "Bàn Thư."
"Hả?"
Cô ngây thơ ngẩng mắt, thấy hắn nhẹ nhàng cài chiếc trâm lông phượng đẹp vào búi tóc.
"Cái này là gì?"
"Đây..." Hắn mỉm cười, "Là vật định tình của chúng ta."
Bàn Thư khẽ cười khẩy trong lòng, hắn càng trở nên trơ trẽn sau khi trở thành ma thần.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận